Huyền Môn Thiên Y

Tuy nhiên, vẫn là câu nói, không đánh kẻ đang cười, Đường Hán cũng không bóc trần sự thật mà liên tục nói cảm ơn.

"Chuyện nhỏ thôi, đều là chuyện tôi nên làm mà." Vương Cường xua tay liên tục, sau đó nói:

"Lúc tôi đi huyện trưởng Đổng có dặn là hỏi ông chủ Đường nếu có thời gian rảnh thì đi cùng tôi đến gặp ngài ấy nói chuyện một lát."

Vương Cường hoàn toàn không hiểu mối quan hệ giữa Đường Hán và Đổng Kiến Bân, thân là một huyện trưởng, muốn gọi một chủ nhà hàng nho nhỏ đến gặp rồi phất tay đuổi đi cũng không phải là vấn đề gì. Nhưng hôm nay lại đặc biệt dặn hẳn ta phải nói chuyện lịch sự với người này.

Đường Hán nói: "Được thôi, tôi sẽ đi cùng giám đốc Vương."

Đường Hán cũng đang muốn đi gặp Đổng Kiến Bân, đường dây này về sau còn rất có tác dụng, không thể dùng một lần liền ngắt được.

Thời điểm rời đi, Lạc Mỹ Huyên đưa cho Vương Cường một phong bì đỏ lớn, thế nhưng Vương Cường lại từ chối nhận.

Đùa sao, nếu hắn ta lấy phong bì từ người được huyện trưởng coi trọng thì thật sự là không muốn sống nữa rồi.

Đường Hán lần nữa đi vào tòa nhà chính quyền huyện, phát hiện bảng hiệu ở cửa phòng làm việc của Đổng Kiến Bân đã bị thay đổi, phó huyện trưởng đã trở thành huyện trưởng, quả nhiên là được thăng chức.

Sau khi đưa Đường Hán đến văn phòng Đổng Kiến Bân, Vương Cường lập tức rời đi. Lúc lãnh đạo gặp khách riêng thì nên tránh đi, đạo lý này hẳn ta làm việc ở văn phòng mấy năm nay đương nhiên hiểu được.

Sau khi Đường Hán đi vào giữa văn phòng, Đổng Kiến Bân nói với thư ký Tiểu Trương:

"Cô đi ra ngoài đi, nếu không có sự cho phép của tôi thì không được cho ai tiến vào.”

Tiểu Trương ôm một bụng thắc mắc, lúc trước khi lãnh đạo tiếp những vị khách quan trọng khác thì cũng có yêu cầu này. Thế nhưng Đường Hán này lại không giống khách quan trọng nha.

Đổng Kiến Bân không để ý đến suy nghĩ của Tiêu Trương, khi cửa phòng đóng lại thì lập tức từ phía sau bàn làm việc đi tới, đưa hai tay nằm lấy tay của Đường Hán:

"Đường đại sư, cảm ơn ngài rất nhiều."

Vốn dĩ Đổng Kiến Bân còn bán tín bán nghỉ về lời nói của Đường Hán ngày hôm đó. Thế nhưng nhưng vào buổi chiều Đường Hán rời đi, cựu huyện trưởng đang họp lại bị người của Ủy ban thanh tra bắt đi thì hắn lập tức tin tưởng hoàn toàn.

Hắn cầm chặt lá bùa may mắn mà Đường Hán đưa cho trong tay, vì sợ mình không cẩn thận làm mất nó.

Sáng hôm sau, bộ phận tổ chức đã nói chuyện với Đổng Kiến Bân và thông báo vào buổi chiều rắng hắn đã được bổ nhiệm làm người đứng đầu quận Hồng Dương.

Ban đầu Đổng Kiến Bân sợ ngây người, sau đó cả đêm không ngủ được vì hưng phấn, vận xui nhiều năm cuối cùng cũng qua đi, may mắn cũng đã đến.

Phó huyện trưởng Đổng đã trở thành huyện trưởng Đổng, nhưng hắn không dám đắc ý chút nào, sau sự việc này Đổng Kiến Bân đã nhận thức sâu sắc sự lợi hại của Đường Hán. Nếu như Đường Hán không hài lòng, cũng sẽ có cách phế truất hắn khỏi vị trí huyện trưởng.

Huống hồ hắn còn trẻ, huyện trưởng không phải mục tiêu của hắn, hắn còn muốn chức vụ cao hơn nữa cho nên càng phải dựa vào sự trợ giúp của Đường Hán.

Vì vậy, việc đầu tiên Đổng Kiến Bân làm sau khi trở thành huyện trưởng là thực hiện lời hứa, đích thân giám sát khoản nợ của Đường Hán, bảo Vương Cường nhất định phải phải

ngay lập tức đem tiền đưa cho Đường Hán.

Đường Hán là một người rất biết xã giao, anh biết lúc này nên cư xử thế nào là thích hợp, và có thể khiến Đổng Kiến Bân càng tôn trọng anh hơn.

Anh thản nhiên bắt tay Đổng Kiến Bân nói: "Huyện trưởng Đổng quá khách khí rồi, đại sư gì đó thì tôi không dám nhận. Tôi là một bác sĩ, phong thủy huyền học chỉ là một sở thích nghiệp dư, sau này cứ gọi tôi là bác sĩ Đường đi."

“Được, vậy tôi liền nghe theo lời bác sĩ Đường vậy.”

Đổng Kiến Bân cũng rất đau đầu vì xưng hô với Đường Hán, gọi là đại sư nếu lỡ như để người ngoài nghe thấy sẽ rất phiền phức. Còn nếu gọi là Tiểu Đường thì nhất định không được, nếu như đại sư không hài lòng thì lại phiền toái.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui