Huyền Môn Thiên Y

Mặc dù Dương Hoành Đạt đã tung hoành trong thương. trường biết bao năm, hành xử luôn bình ổn thận trọng, nhưng khi nghe nói đến căn bệnh quấy nhiễu mình cả đời lại có thể trị được tận gốc, vẫn khiến ông ấy kích động không thôi.

Đường Hán nói: "Dương lão không cần kích động, bệnh của ông cũng không phải căn bệnh quái ác nào."

Dương Hoành Đạt nói: "Được, cứ quyết định vậy đi, chỉ cần cậu có thể chữa khỏi căn bệnh này của lão, lão vô cùng cảm kích."

Nói xong, Dương Hoành Đoạt ra hiệu cho quản gia, quản gia liền lấy ra một tờ chi phiếu.

Dương Hoành Đạt ký vào tờ chi phiếu, đưa cho Đường Hán, nói: "Tiểu thần y, đây là phí châm kim hôm nay, cậu muốn bao nhiêu thì cứ điền vào bấy nhiêu."

Nội tâm của Đường Hán gợn sóng, đúng là người giàu mà, muốn bao nhiêu thì điền bấy nhiêu, một trăm vạn? Một ngàn van? Tài phú như trong tâm tay.

Tuy nhiên, Đường Hán vẫn khống chế dục vọng trong lòng nói: "Dương lão, cháu là sinh viên y học, từ nhỏ ông nội đã dạy cháu phải cứu người từ tâm, nên sẽ không thu phí chữa bệnh cho ngài đâu, ngài chỉ cần thanh toán tiền đồ ăn là được rồi."

"Coi tiền tài như vật ngoài thân, nhân cách lại tốt, tính tình thì chính trực, đáng tiếc Dương Hoành Đạt lão cả đời không có cháu trai, nhóc con, lão muốn nhận cậu làm cháu trai, cậu đồng ý không?" Dương Hoành Đạt nhìn Đường Hán anh tuấn đĩnh đạc, trong mắt tràn ngập thưởng thức cùng yêu thích.

Sắc mặt quản gia thay đổi, không ngờ Dương Hoành Đạt lại chủ động nhận Đường Hán là cháu trai của mình, phải biết rằng với tài phú và địa vị của ông ấy, người muốn được ông ấy nhận làm cháu trai có thể xếp hàng từ Giang Nam tới Yến Kinh.

"Ông ơi, cháu trai dập đầu cảm tạ ông."


Đường Hán quỳ xuống lạy Dương Hoành Đạt ba lạy, ấn tượng của anh đối với Dương Hoành Đoạt vô cùng tốt, ông lão này cho anh cảm giác như người ông nội quá cố Đường Minh của mình, cho nên cũng rất vui mừng nhận ông ấy làm ông nội mình.

Trong lòng quản gia thầm nghĩ, đứa nhỏ Đường Hán này coi như một bước lên mây rồi, có một người ông như vậy, hoàn toàn có thể tung hoành ở thành phố Giang Nam này.

Dương Hoành Đạt đỡ Đường Hán đứng dậy, vui vẻ cười đến tận mang tai, nói: "Dương Hoành Đạt lão sống cả đời chỉ có một cháu gái, hôm nay lại có thể một cháu trai, có chết cũng không đáng tiếc."

"Ông nhất định sống lâu trăm tuổi."

Đường Hán nói xong, nghĩ đến ông nội mình chết trẻ, khóe mắt không khỏi ươn ướt, nhưng bây giờ mọi chuyện đã khác, Đường Hán kế thừa y thuật cổ xưa, dù Dương Hoành Đạt có muốn chết sớm thì cũng vô cùng khó.

"Cháu trai ngoan, lại đây ngồi với ông nào." Dương Hoành Đoạt kéo tay Đường Hán tới ngồi bên cạnh mình, lại hỏi: "Nhân lúc nghỉ hè đi làm công à?”

Đường Hán nói: "Dạ, ông nội và cha của cháu mất sớm, mẹ mang theo cháu và chị gái sống không dễ dàng gì, cháu muốn ngày nghỉ đi làm tranh thủ tiền học phí, giúp mẹ san sẻ bớt gánh nặng."

"Ôi, đứa trẻ ngoan, còn nhỏ đã hiếu thảo như vậy. Cháu ngoan có ước muốn gì không?"

Đường Hán cười khổ nói: "Ước muốn thì nhiều đấy, thực tế lại rất mong manh. Khi còn nhỏ, cháu đã mơ ước trở thành một bác sĩ giỏi như ông nội. Sau này cuộc sống trở nên khó khăn. Lúc đi làm, lại muốn bản thân trở thành ông chủ, trong mơ khi bị Chu béo khi dễ thì có thể hung hăng đè bẹp hắn."

Dương Hoành Đạt nghỉ ngờ hỏi: "Chu béo là ai?" "Chu béo là quản lý nhà hàng của cháu, cắt xén tiền lương nhân viên, ức hiếp nữ nhân viên....


Tóm lại chuyện xấu của hẳn nhiều vô kể, là một kẻ vô cùng cặn bã."

"Ồ!" Dương Hoành Đạt gật đầu.

Đường Hán đứng lên nói: "Ông, không nói chuyện này nữa. Cháu phải về rồi, đi lâu quá thì Chu béo sẽ tìm cháu gây chuyện mất."

"Được rồi, lần sau chúng ta lại nói chuyện nhé. Ông nội s chuẩn bị quà cho cháu, cháu gọi lão một tiếng ông, ông cũng phải tặng lễ gặp mặt cho cháu chứ”

"Ông ơi, cháu không muốn quà gì cả, ông chú ý nghỉ ngơi nhé.

Đường Hán viết đơn thuốc cho quản gia, yêu cầu ông ấy phải cho Dương Hoành Đạt uống thuốc đúng giờ, sau đó rời khỏi Dương gia, vội vã quay lại nhà hàng.

Đường Hán vừa vào cửa, Lạc Mỹ Huyên đã vội vàng kéo anh đến một bàn khách, nói với một thanh niên mặt đỏ bừng, có vết sẹo trên mặt: “Anh Sẹo, em không lừa anh mà, đây là bạn trai của em."

Tên mặt sẹo đứng dậy, hung tợn nhìn Đường Hán, miệng đầy mùi rượu hỏi han: "Mày là bạn trai của cô bé ấy sao?"

Đường Hán nói: “Đúng vậy, tôi là bạn trai của cô ấy”

Tình huống này trước đây đã xảy ra mấy lần, Lạc Mỹ Huyền là hoa khôi của trường đại học Giang Nam, đương nhiên khi cô làm bồi bàn ở đây có rất nhiều người theo đuổi, mỗi khi gặp phải tình huống như vậy, cô đều sẽ lấy Đường Hán làm lá chản, những người theo đuổi khi thấy cô thật sự có bạn trai thì cũng không nói nhanh chóng bỏ qua.


Nhưng tình huống hôm nay có chút đặc biệt, tên mặc se: cũng không có ý định bỏ cuộc.

"Cô bé, có phải em ám ảnh việc đi xin ăn rồi không, bản thân chỉ là nhân viên phục vụ, không muốn tìm đàn ông tốt dựa vào mà lại tìm đến một tên giao hàng, chẳng lẽ muốn cả đời cứ tiếp tục nghèo nàn như thế à?"

Những người khác cùng bàn với tên mặt sẹo cười vang, ồn ào nói: “Đúng vậy, thừa dịp còn trẻ mở mang đầu óc một chút, đi theo anh Sẹo ăn uống vui chơi thôi nào."

Lạc Mỹ Huyên cười nói: "Không được đâu, em chính là người cố chấp như vậy đó, chỉ thích anh ấy thôi. Anh Sẹo, anh ngồi đi, em kính anh một chén rượu."

Lạc Mỹ Huyên đi tới rót rượu cho tên mặt sẹo, nhưng tên mặt sẹo lại nằm lấy cổ tay cô, “Chẳng lẽ là do em ghét vết sẹo trên mặt anh, thấy anh không đẹp trai bằng tên mặt trắng đó sao?"

"Không có, không có mà."

Lạc Mỹ Huyên vô cùng căm ghét tên đàn ông này, nhưng vì công việc, chỉ có thể cẩn thận ứng phó. Tên chủ quản Trương Kiện khốn kiếp, thấy chuyện liền trốn mất tâm, chẳng dám thò mặt ra.

Tên mặt sẹo nói: "Tốt lắm, hôm nay anh cho em hai lựa chọn, một là đá tên tiểu bạch kiểm này rồi đi theo anh trai hưởng phúc, hai là anh trai rạch một vết sẹo lên mặt hắn, xem em còn thích hắn nữa không."

Đường Hán nghe được những lời này liền chau mày, tâm lý của tên đó làm sao lại vặn vẹo như thế cơ chứ, dựa vào đâu mà trên mặt hắn có sẹo thì trên mặt anh cũng phải có sẹo cơ chứ?

Lạc Mỹ Huyên lạnh giọng nói: "Anh Sẹo, anh ép người quá đáng rồi đấy, em chỉ thích anh ấy, dù cho trên mặt anh ấy có

mười vết sẹo đi chăng nữa, em cũng chỉ thích anh ấy:


Tên mặt sẹo mưu mô nói: "Được, để tôi rạch mười vết trên mặt hắn xem em những lời em nói có đúng không."

Nói xong, tên mặt sẹo rút ra một con dao găm từ thắt lưng, đi về phía Đường Hán.

"Seo, anh đừng quá đáng như thế” Đường Hán lạnh lùng nói, mặc dù anh không gây chuyện, nhưng anh cũng chẳng sợ bất cứ điều gì.

"Quá đáng? Hôm nay ông đây sẽ cho mày biết thế nào mới là quá đáng."

Tên mặt sẹo nói xong, vung con dao găm về phía mặt Đường Hán, Đường Hán khẽ cử động chân, vừa kịp lúc tránh được con dao găm của tên mặt sẹo.

Lạc Mỹ Huyên đứng ở Đường Hán trước mặt, giơ tay lên, lớn tiếng hét lên: "Anh muốn làm gì?"

Tên mặt sẹo đẩy Lạc Mỹ Huyên ra, nói với tên côn đồ phía. sau: "Đè thăng nhãi này lại cho tao, hôm nay tao phải rạch nát mặt nó ra."

Một số tên côn đồ đã đến bao vây Đường Hán vào giữa, Lạc Mỹ Huyên lại bảo vệ Đường Hán. Đường Hán nhẹ nhàng đẩy cô ra: "Tôi không có thói quen đứng trốn phía sau phụ nữ đâu."

"Nhưng... Lạc Mỹ Huyên còn muốn nói cái gì, Đường Hán lại nói: "Yên tâm, tôi có thể ứng phó được mấy tên nhãi này."

Nếu tên mặt sẹo đã từng bước ép sát, khinh người quá đáng, anh cũng sẽ không nhẫn nhịn nữa.

"“Đè nó lại cho tao."

Tên mặt sẹo hét lên, mấy tên côn đồ nhanh chóng lao về phía Đường Hán.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui