Huyễn Thần


HUYỄN THẦN
Tác giả: Vân Thiên Không
Chương 20: Chức nghiệp trắc thí (Thi nghề).

Dịch: Bạch Đinh
Biên dịch & biên tập: blackcat132
Nguồn: tangthuvien

Cô gái mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Được thôi, xin ngài hãy đem huân chương nghề nghiệp ra cho ta xem, từ bề ngoài mà đoán thì có vẻ ngài là một kiếm sĩ!”

Sao cơ?

Nhìn cô gái vẻ nghi ngờ, hắn nói: “Ta không hiểu ý của cô nương, cái gì gọi là huân chương nghề nghiệp vậy? Ta dường như… dường như là không có thì phải!”

A!

Cô gái kêu lên một tiếng kinh ngạc rồi nhìn hắn vẻ áy náy: “Chuyện này có vẻ không được tốt lắm, nếu chưa được kiếm sĩ hiệp hội trao cho huân chương nghề nghiệp thì không thể trở thành một mạo hiểm giả được. Ta nghĩ…. ngài không thể không tới kiếm sĩ hiệp hội ở phía đông thành một chuyến để trở thành một thành viên của họ rồi!”

Hắn rất nhanh liền đáp ứng, sau khi hỏi kĩ lưỡng phương hướng cùng vị trí liền lập tức rời khỏi mạo hiểm công hội đi “kiếm lấy” một chiếc kiếm sĩ huy chương.

Cô gái xinh đẹp nọ đã chỉ điểm rất rõ ràng, do đó hắn cứ thẳng một lèo mà đi, lát sau hắn đã tới phía trước một toà kiến trúc. Phía trước toà nhà này cũng có tấm huy hiệu rất lớn hình một thanh kiếm cùng một thanh gươm gác chéo nhau trên nền chiếc khiên màu lam, đây chính là dấu hiệu chứng minh hắn đã đến nơi cần đến theo lời cô gái kia đã chỉ - kiếm sĩ hiệp hội, hay nói theo cách khác là hiệp hội võ sĩ!

Khác với mạo hiểm công hội, ngoại trừ một võ sĩ toàn thân mặc khải giáp bằng thép luyện đứng ở trước bàn đón khách ra thì nơi đây hoàn toàn vắng lặng, không bóng người nào khác.

Vị võ sĩ trung niên đứng ở quầy tiếp đón nhìn thấy hắn đến liền lạnh lùng liếc qua một cái rồi trần thấp hỏi: “Ngươi muốn tới kiểm tra thăng cấp hay tới để xin gia nhập?”

Hắn hơi sửng sốt một chút rồi gãi gãi đầu: “Ừm…, ta đến xin gia nhập, cảm phiền ngài giúp đỡ!”

Vị võ sĩ trung niên ngắm nghía hắn một hồi rồi vẫy vẫy tay phải: “Nếu như vậy, ngươi cứ theo cánh của bên phải mà đi vào, trong đấy sẽ có người chuyên môn làm nhiệm vụ kiểm tra”.

Sau khi nói lời cảm ơn, hắn không nói thêm gì nữa mà yên lặng đi đến phía chiếc cánh cửa bên phải rồi đưa tay lên gõ nhẹ mấy tiếng, sau khi nhận được sự đồng ý, hắn đẩy cánh cửa gỗ bước vào trong.

Đây là một cái sân rộng hình tròn diện tích vào khoảng 400 thước vuông, một chiến sĩ trẻ tuổi mặc giáp cứng toàn thân đang bừng bừng nhiệt khí giống như vừa trải qua tập luyện vẫy vẫy tay ý bảo hắn đi tới.

Vội vàng chạy tới, hắn còn chưa kịp mở miệng thì anh ta đã lập tức nói, trong khi bàn tay vẫn đang lau mồ hôi nhễ nhại trên mặt: “Ngươi tới để kiểm tra sao? Trước tiên hãy tới khối thép đặt ở rìa sân kia kìa, dùng thanh kiếm lớn chém xuống một nhát để ta đánh giá sức mạnh của người!”

Miệng hắn há hốc muốn nói vài điều nhưng rốt cục lại chẳng phát ra được tiếng nào, đành cau mày đi tới phía trước khối thép mà người võ sĩ đã chỉ, nhìn thấy thanh kiếm to tướng đặt ở đó hắn không khỏi nở ra nụ cười khổ sở.

Khối thép cũng không quá lớn nhưng phía trên mặt lại chằng chịt những vết rãnh do đao kiếm gây ra, xem ra tất cả những ai muốn gia nhập võ sĩ hiệp hội thì đều phải trải qua bài kiểm tra này!

Điều khiến hắn cảm thấy khó khăn chính là thanh kiếm kia quả thực quá lớn, chiều dài tới một thước hai, thân kiếm rộng bằng bàn tay, hơn nữa độ dầy cũng rất kinh khủng. Cái này mà gọi là kiếm sao hả trời? Rõ ràng là một thanh côn sắt mới đúng!

Nếu chỉ có một vấn đề này cũng không có gì quá lớn lao cả, nếu hắn miễn cưỡng dùng cả hai tay thì có lẽ cũng chém được một kiếm ra hồn, nhưng vấn đề nằm ở chỗ đây là thanh kiếm một tay, ở vị trí cán cầm chỉ đủ chỗ ột bàn tay đặt vào, căn bản không có cách nào sử dụng bằng cả hai tay!

Nở nụ cười khổ sở, hắn nắm lấy cán kiếm rồi cố hết sức nhấc nó lên, đáng tiếc, nhấc nó lên thì còn đủ sức, nhưng nếu bảo dùng nó để phát một đòn công kích thì thật là một trò đùa! Thanh kiếm này nặng ít nhất cũng phải 60 cân, bảo hắn dùng một tay sử dụng nó thì hắn biết làm sao bây giờ?

Keng!

Trong lúc hắn còn đang nghi hoặc thì một bóng người từ phía trong nơi kiểm tra chậm rãi đi ra, trong tay bưng một cốc nước lớn, nhìn bộ dáng cẩn thận từng chút một của hắn thì thấy được cốc nước kia nhất định rất đầy!

Từng bước từng bước một, rốt cục võ sĩ kia cũng đem được cốc nước đặt xuống bàn, chỉ ngẫm lại một lát hắn đã hiểu tại sao lúc trước tên gia hoả này lại biến mất như vậy, hoá ra là võ sĩ đó khát nên đi lấy nước uống, cảm tình với người này không khỏi tăng lên mấy phần.

Hắn lắc lắc đầu đang định bảo thanh kiếm này vốn không có cách nào sử dụng cho tốt được thì hắn đã chạy về phía hắn, tươi cười nói: “Thật ngại quá, vừa rồi ta phải đi lấy chút nước uống. Sao rồi? Ngươi đã chém thử chưa? Mau nói cho ta biết… vết nào là vết ngươi đã chém xuống vậy?”

Hắn xấu hổ đứng tại chỗ, bối rối không biết nên trả lời thế nào, một kiếm vừa rồi còn chưa đủ tư cách lưu lại một dấu vết quá sâu trên mặt khối thép cứng rắn này!
xem tại
Sau một hồi ngượng ngùng tìm kiếm, rốt cuộc hắn cũng tìm thấy một vết chém tương đối sâu nằm ở bên cạnh một vết xước mờ trên mặt khối thép : “Chính là vết này!”

Ồ?

Tên kiếm sĩ than thở: “Không tệ… lực lượng rất mạnh, mặc dù so với gã to đầu lực lưỡng tới kiểm tra vào sáng sớm còn kém hơn một chút, nhưng đối với một người mới kiểm tra lần đầu mà nói thế này đã tốt lắm rồi!”

Hả?

Nhìn gã kiếm sĩ đứng đó với vẻ nghi ngờ, trong lòng hắn bỗng cảm thấy mù mịt, một kiếm như vậy mà cũng coi là không tệ được sao? Chẳng lẽ một kiếm sĩ cấp E còn không bằng một người thợ săn bình thường trong thôn sao?

Nhưng sự nghi ngờ đó cũng chẳng cần kéo dài quá lâu, sau khi chứng kiến vẻ mặt hài lòng của gã kiếm sĩ lúc đánh giá vết chém sâu hoắm thì rốt cuộc hắn cũng hiểu ra, hắn đã bị nhầm lẫn! Cái hắn muốn chỉ là vết xước mờ mờ, còn thứ mà hắn đang nói đến lại là vết chém sâu bên cạnh. Trời ạ! Hiểu lầm lớn quá rồi!

Chưa kịp giải thích lời nào, gã kiếm sĩ đã hài lòng đứng dậy, cầm lấy công cụ kiểm tra mà than thở khen ngợi: “Ừ, quả không tệ, vết chém sâu đến nửa đốt tay!”

Không... không phải…

Hắn ngắc ngứ muốn giải thích một chút nhưng hắn lại không cho hắn cơ hội nào, tiện tay chỉ sang phía cạnh sân nói nhanh: “Tốt lắm tốt lắm, ta biết lực lượng của ngươi đã đạt đến cấp độ 2E nhưng ngươi cũng đừng vội kiêu ngạo, nếu so với mặt bằng chung thì vẫn còn kém lắm, mau sang bên kia hoạt động thêm một chút nữa đi!”

Nói xong, hắn dường như không thể đợi thêm được nữa liền chạy một mạch đến bên chiếc bàn, vội vàng nâng cốc nước lên uống ừng ực một hơi đầy sung sướng như trâu uống nước, nhìn dáng vẻ đó của hắn trong lòng hắn cũng chợt dâng lên cảm giác sung sướng khó tả, đây mới đúng là võ sĩ!

Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, rốt cục hắn cũng không giải thích gì, mặc dù chưa đến nỗi là kẻ bại hoại nhưng hắn cũng tuyệt đối không phải chính nhân quân tử, hắn chỉ là một người bình thường, những chuyện kiểu này có làm cũng không cần quá áy náy. Nếu hắn đã mặc nhiên thừa nhận thì tại sao hắn phải phủ nhận chứ, có tiện nghi mà không chiếm lấy thì quả là vô tri!

Nghĩ tới đây, hắn đi tới nơi gã kiếm sĩ đã chỉ bắt đầu hoạt động chân tay một chút, không biết bài kiểm tra tiếp theo sẽ là gì đây?

Hoạt động chân tay được một lúc, gã kiếm sĩ rốt cục cũng uống nước xong, vẻ mặt đầy sướng khoái, vừa đi tới vừa oang oang nói: “Tốt lắm, bây giờ tới bài kiểm tra thực chiến, đã là một chiến sĩ cấp E thì phải đủ khả năng chiến thắng khi đơn độc đối mặt với lợn rừng, ngươi đã chuẩn bị xong chưa?”

Lợn rừng?

Nhìn hắn đầy vẻ nghi hoặc, hắn thực sự không hiểu nổi, chẳng lẽ một chiến sĩ cấp E chỉ có thể chiến thắng một con lơn rừng thôi sao? Như vậy phải chăng là quá yếu?

Có điều khó hiểu cũng chỉ là khó hiểu, hắn không muốn hỏi gì thêm, nếu người ta đã yêu cầu như vậy thì hắn chỉ cần làm cho thật tốt là được rồi, dù sao kiếm được chiếc huân chương nghề nghiệp mới là mục đích của hắn.

Thấy hắn đã chuẩn bị ổn thoả, tên võ sĩ gật đầu đi tới cạnh một cánh cửa thấp nhỏ, đưa tay khe khẽ kéo cánh cửa rồi quay lại dặn dò: “Ngươi nên cẩn thận một chút, con lợn rừng này đã đói bụng hơn mười ngày rồi, nếu cảm thấy có nguy hiểm ngươi hãy cầu cứu thật nhanh đấy”.

Hắn gật đầu cười khổ, nếu một con lợn rừng cũng đánh không lại thì không biết hắn đã phải chết từ mấy trăm năm rồi. Hơn một năm sống trong rừng rậm hắn đã gặp qua không biết bao nhiêu thứ quái quỉ còn lợi hại hơn lợn rừng nhiều thì tại sao bây giờ phải sợ nó cơ chứ? truyện cập nhật nhanh nhất tại chấm

Hống!

Thấy hắn gật đầu, gã chiến sĩ liền kéo mạnh cánh cửa, lập tức một con lợn rừng có đôi mắt đỏ rực như máu hung hãn lao ra, sau khi quanh quất tìm kiếm một hồi, nó rống lên nhằm phía hắn lao tới.

--------------------------------------------------------------------------------------------
Mời đăng kí dịch tại đây tangthuvien /forum/showthread.php?t=28889


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui