Huyễn Thần


HUYỄN THẦN
Tác giả: Vân Thiên Không
Chương 52: Đạp thượng lữ đồ.

Dịch: tranbaolong
Biên dịch & biên tập: blackcat132
Nguồn: tangthuvien


Kiên nhẫn đợi cho A Lan Khắc Tư ăn xong cơm, cho đến lúc hắn dùng khăn lau sạch miệng, Lý Dật mới mở lời nói: “A Lan Khắc Tư… Kế tiếp ngươi tính làm chuyện gì?”

Nghe xong những lời này, A Lan Khắc Tư không khỏi có chút sửng sốt, lập tức như có suy nghĩ gì liếc mắt nhìn Lý Dật, thản nhiên nói: “Kế tiếp ta hy vọng ngài có thể cho ta nghỉ ngơi một ngày, ta muốn hoàn thành một chuyện rất trọng yếu, chỉ cần hoàn thành nó, ta sẽ lập tức quay trở lại bên người, nghe người sai khiến!”

Có chút gật đầu, Lý Dật tiếp tục hỏi: “Không biết chuyến đi này, có nguy hiểm hay không? Ước chừng mất thời gian bao lâu?”

Có chút nhíu mày, A Lan Khắc Tư ước chừng một chút rồi nói: “Ngươi yên tâm đi, mặc dù không có nguy hiển nhưng là ta nhất định sẽ giữ tính mạng mang trở về bởi vì tính mạng của ta giờ đã là của người, cho nên ta sẽ không chết được đâu!”


Không! Không phải…

Nghe xong A Lan Khắc Tư nói, hắn vội vàng giải thích nói: “Ta nghĩ là ngươi hiểu lầm, ý của ta là, nếu như có nguy hiểm, ta có thể đi cùng ngươi, đương nhiên… Nếu như ngươi cảm thấy khó xử, ta sẽ không đi!”

Nghi hoặc nhìn nhìn Lý Dật, A Lan Khắc Tư khó hiểu hỏi: “Ngươi không phải đã nói rất bề bộn sao? Hiện tại không còn chuyện gì sao?”

Có chút gật đầu, ta giải thích nói: “Vốn rất sốt ruột trở về, ta tại mạo hiểm công hội có ra một nhiệm vụ, nhưng là hiện tại không còn vội, cho nên cũng không có chuyện gì nữa!”

Nói tới đây, hắn ngưng lại một chút, sau đó tiếp tục nói: “Nói rõ cho ngươi biết, ta hiện tại đang tìm kiếm một người, lần này cùng đi với ngươi, ta cũng có thể thuận đường mà tìm kiếm!”

Suy tư một chút, A Lan Khắc Tư lẳng lặng gật gù nói: “Quá tốt rồi! Nhân lúc ngươi rảnh rỗi, vậy chúng ta cùng đi, không biết ngươi khi nào thì có thể xuất phát?”

Hưng phấn gật đầu, hắn như muốn nhảy lên nói: “Sáng sớm ngày mai đi, ta tối nay xử lí vài thứ mang tới từ thôn quê, đêm nay nghỉ ngơi một đêm cho tốt, ngày mai sáng sớm chúng ta xuất phát, thấy thế nào?”

Có chút gật đầu, A Lan Khắc Tư bình tĩnh nói: “Được rồi, nếu vậy thì, chúng ta cũng không nhất định tách ra, ta biết trên người hạt tử kia có rất nhiều da thú cùng các vật phẩm khác, ta đi giúp ngươi một tay vậy!’


Không cự tuyệt ý tốt của A Lan Khắc Tư, hai người cùng đi thuê một chiếc xe ngựa, theo sau dong xe ra ngoài thành, từ trên người Tiểu Cường mang xuống hai bó da thú trân quý cực lớn, cùng với một cái túi đựng gì đó phát ra tiếng vang, đặt ở phía sau xe ngựa, chạy ngược trở về bên trong thành.

Đầu tiên là vội vàng đánh xe tới chỗ thu mua da thú, sau khi phân phó A Lan Khắc Tư ở ngoài trông xe, hắn mang một kiện da thú nặng nề kia tiến vào bên trong cửa hàng.

Đem da thú ném ở khoảng trống ngay giữa cửa hàng, hắn lớn tiếng gọi: “Lão bản, bán da thú đây, mau ra xem hàng một chút đi!”

Theo âm thanh này, lão bản của cửa tiệm nhanh chóng tiến ra từ sau quầy, vẻ mặt vui mừng ngạc nhiên nhằm vào hai kiện da thú trên đất mà đánh giá, xem quang mang toát ra trong mắt, mấy thứ này khẳng định làm lão rất hài lòng.

Không làm ngắt dòng suy nghĩ của lão bản, hắn quay trở ra ngoài cửa, mang tiếp kiện da thú còn sót lại tiến vào, ném trước mặt lão bản, đợi đánh giá.

Một lát lâu sau, lão bản khoảng bảy mươi tuổi kia hài lòng đứng dậy, than thở nói: “Không sai, không sai, mặc dù da thú giai tầng không cao, chỉ là D cấp, bất quá nhìn rất hoàn chỉnh!”

Vừa nói chuyện xong, lão bản cửa hàng da thú yên lặng tính toán một chút, sau đó khẳng định nói: “Tổng cộng hai trăm tấm, toàn bộ là da của ma thú cấp hai, mỗi tấm ta trả mười kim tệ, ngươi thấy thế nào?”

Chỉ có mười kim tệ a!


Cười khổ nhìn hai kiện da thú to đang bó chặt kia, sớm biết không đáng giá như vậy, sẽ không mang vào thành bán làm chi, bất quá cũng không sai lệch bao nhiêu, cho dù là trên Địa cầu, giá cả cũng gần gần như vậy mà thôi!

Nghĩ tới đây, Lý Dật sảng khoái mà gật đầu nói: “Được rồi, mười kim tệ thì mười kim tệ, nhanh tính tiền! Ta còn có chuyện phải làm!” (.

Lão bản vui mừng gật đầu, nhanh chóng chạy vào bên trong quầy, xuất ra một cái túi da nhỏ đưa cho Lý Dật nói: “Ngươi xem lại đi, tổng cộng là hai mươi thủy tinh tệ, cũng là hai ngàn kim tệ!”

Tiếp nhận túi da thú, nhẹ nhàng mở túi ra, nhìn vào bên trong một chút, xác định số tiền là chính xác, hắn gật đầu và rời khỏi cửa hàng, hai mươi thủy tinh tệ, đây chính là hai mươi vạn đồng tệ, cũng là hai mươi vạn đồng tiền a, da thú này cũng còn có giá lắm mà.

Lần đầu tiên trong túi có nhiều tiền như vậy, Lý Dật không khỏi có chút hưng phấn, nhìn cái túi còn lại trên xe ngựa, trong nhất thời, hắn không khỏi đắn đo suy nghĩ, trong đó toàn là tinh thạch a, thủy – hỏa – phong tam hệ đều có, mỗi một cái bán ra cũng được mười kim tệ, vậy thì cái túi này giá trị bao tiền a! Phải biết rằng cái túi này chứa hơn một ngàn khối ma tinh!

Sau một chút suy tư, hắn quay sang A Lan Khắc Tư hỏi thăm dò: “Ngươi có biết thành thị nào thu mua ma tinh trân quý hả?”

Nghe xong câu hỏi, A Lan Khắc Tư khó hiểu hỏi: “Ân! Ma tinh sao? Vậy đương nhiên là Mộng Huyễn đô thị thu mua với giá cao nhất, nơi đó có thể xem là nơi phồn vinh nhất Đông đại lục, đồng thời cũng là đô thị lớn nhất, là trung tâm thương nghiệp của Đông đại lục a, chúng ta lần này vừa lúc đi ngang qua nơi đó, như thế nào… ngươi tính bán ma tinh sao?”

Lắc đầu, hắn cũng không có trả lời A Lan Khắc Tư, nếu Mộng Huyễn đô thị thu mua với giá cao, thì tự nhiên hắn sẽ mang tới đó để bán, dù sao hiện tại hắn cũng không có thiếu tiền.

Nghĩ tới đây, Lý Dật đầu tiên là mang ngựa đi trả, theo sau mang lấy túi da đựng đầy ma tinh kia, tìm lữ điếm để ở, vừa vào khách sạn, hai người liền ngã lưng mà đánh một giấc, vì ngày mai xuất hành mà nghỉ ngơi dưỡng sức!


Sáng sớm hôm sau, hai người rời khỏi lữ điếm, bước đi chung đường một lần nữa, dọc theo đường đi, vì để đẩy nhanh tốc độ, cũng vì rèn luyện bản thân, hắn và A Lan Khắc Tư không ngừng thay đổi, một người chạy một người đuổi, dọc theo đường đi, dù không rõ ràng lắm nhưng là sở trường của hai người có lẽ thăng tiến không ít.

Vì tránh phiền toái xảy ra, hai người mang theo một cái bản đồ hồ quy, một thứ trang bị ma pháp giống như la bàn, xuyên rừng mà đi, phải biết rằng nếu như hành tẩu theo đại lộ, đó là chuyện rất nguy hiểm, đối với những tay mạo hiểm giả tàn ác hung bạo mà nói, cướp bóc trên đường là chuyện họ thích thú, trừ khi có dong binh đoàn theo bảo vệ, bằng không rất dễ dàng bị cướp bóc.

Hơn nữa đi xuyên qua rừng, có rất nhiều chuyện tốt khác, có rất nhiều ma thú làm đối thủ cho cả hai tu luyện, không ngừng gia tăng kinh nghiệm thực chiến, về phương diện khác… Nếu gặp phải ma thú vương tồn tại, hai người có thể thu họach ma tinh và da để bán!

Đáng tiếc chính là, có Tiểu Cường với A Lan Khắc Tư nên Lý Dật không có cơ hội ra tay, phần lớn ma thú gặp trên đường đều rất yếu, không phải bị A Lan Khắc Tư một tên bắn chết, cũng là bị sức mạnh của Tiểu Cường thu phục giết đi, khi Lý Dật chạy đến nơi, thì món ăn kia cũng đã lạnh ngắt như quả dưa leo!

Bất quá, Lý Dật cũng không buông lỏng chuyện tu luyện, dọc theo đường đi, lúc có thời gian rãnh rỗi, Lý Dật không ngừng luyện khoái kiếm, nhìn chiêu kiếm chậm như rùa bò kia đâm ra một kiếm rồi lại một kiếm, A Lan Khắc Tư không khỏi phóng ra ánh mắt khó hiểu. Lý Dật biết, hắn khẳng định là không rõ, chậm như vậy thì có tác dụng gì? Khoái kiếm có thể giết người, nhưng chậm cũng có thể giết người được sao? Thật là biến thái a!

Chứng kiến ánh mắt khó hiểu của A Lan Khắc Tư, Lý Dật thật ra rất muốn giải thích một chút cho hắn hiểu, một kiếm này dù rất chậm, nhưng chỉ là một chiêu một thức trong mười hai thức liên hoàn nhanh không thể tả, động tác một liền một, khi cùng nối nhau thi triển thì sẽ không chậm chút nào, Lý Dật lúc này chỉ là đang nhận thức từng chiêu từng thức, hoàn thiện quá trình sử dụng lực lượng cùng năng lượng của chiêu thức, đây là phương pháp rèn luyện cách xuất kiếm cực nhanh!
truyện từ
Một đường thẳng tiến, rốt cuộc thì hai người cũng đã chạy tới Mộng Huyễn đô thị, đứng xa xa nhìn tòa đô thị dài liên miên trăm dặm thật lớn kia, có thể nói nó có thể so sánh với Thượng Hải, dù không có lầu ười tầng tồn tại, nhưng nếu chỉ đơn thuần nói về diện tích, so với Thượng Hải thì không kém là bao.

Đang lúc tính mang Tiểu Cường để ngoài ngoại thành, A Lan Khắc Tư mỉm cười ngăn lại, chăm chú nói: “Tiểu Dật, kì thật ngươi không cần mang TIểu Cường dấu đi, nơi này là đại đô thị, huyễn thú kì lạ cổ quái loại gì cũng đều có, cho nên ngươi không cần lo lắng mọi người sẽ kinh ngạc!”

Ngạc nhiên sửng sốt trong giây lát, hắn rất nhanh hiểu được, đại đô thị quả nhiên đúng là đại đô thị, vật gì mới mẻ mà không có chứ? Đã quen nhìn cái chuyện lạ rồi, nếu có trông thấy con hạt tử to lớn này, chỉ sợ cũng không có phản ứng gì! Cũng giống như xe cộ nơi Thượng Hải vậy, bắt gặp loại xe nào mới lạ cũng không có kinh ngạc, bởi vì xuất hiện kiểu mới lạ xảy ra liên tuc, rất là bình thường, cho dù là kì lạ thì cũng giống như bình thường thôi!

--------------------------------------------------------------------------------------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận