Huyễn Thần


HUYỄN THẦN
Tác giả: Vân Thiên Không
Chương 67: Hỉ ưu tham nửa.

Dịch: xuantung
Biên dịch & biên tập: blackcat132
Nguồn: tangthuvien

Nhưng là…

Cự tuyệt lời đề nghị lập tức li khai của Tra Khắc Tư, hắn khó xử chỉ Tiểu Cường đang nằm xụi lơ tại đống loạn thạch nói: “Ta không thể rời đi, Tiểu Cường vẫn còn ở đây, ta không thể đem nó để tại nơi này được!”

Này…

Tra Khắc Tư lộ vẻ khó xử nhìn Tiểu Cường, vừa nhìn Lý Dật một chút, do dự một lát, lão nhanh chóng mang hai cỗ thi thể kéo vào bên trong góc khuất sau tường, cũng may nơi này là tường phía sau của một đại phủ, nên mặc dù vừa có chuyện kịch liệt xảy ra nhưng tạm thời cũng không ai phát hiện.

Quay lại mang hắn tới góc khuất kia, dặn dò hắn đợi ở đó, tiếp theo Tra Khắc Tư nhanh chóng rời đi và chỉ chốc sau, Tra Khắc Tư vội vàng quay về với một chiếc xe ngựa thật lớn.

Hắn cùng Tra Khắc Tư cố gắng chung sức, cuối cùng cũng mang được Tiểu Cường lên xe, sau đó… Tra Khắc Tư mang hắn đặt trên Tiểu Cường, rồi mang rơm và da thú phủ lên người cả hai, sau đó đánh xe chạy đi.

Đi hơn nửa canh giờ, rốt cuộc… Xe ngựa dừng trước cửa mục sư hiệp hội, dẹp bỏ lớp da thú và rơm rạ trên người Lý Dật, Tra Khắc Tư ôm cả người hắn tiến vào bên trong.

Chỉ với một người có ma pháp thần thánh đã làm hắn hoàn toàn khôi phục cơ thể, vừa mới khôi phục lại năng lực hành động, hắn ngay lập tức nói với mục sư muội muội: “Ta van xin ngươi! Tiểu Cường của ta cũng bị thương, ta van ngươi cứu nó đi!”

Tiểu Cường?

Nghe hắn nói, mục sư muội muội kia nghi hoặc nhìn hắn, đang lúc tính mở miệng hỏi, Tra Khắc Tư cau mày ngắt lời: “Đừng ngu ngốc như thế, mục sư chỉ có thể cứu người, không thể trị liệu cho động vật được!”

Cái gì!

Nghe những lời đó xong, hắn không khỏi kêu lên đầy tuyệt vọng, nghe tiếng kêu này của hắn, mục sư muội muội bất đắc dĩ nhún vai nói: “Không có cách nào, mục sư quả thật chỉ có thể trị liệu người, không thể trị liệu cho sinh vật nào khác!”

Nhìn ánh mắt đầy tuyệt vọng và như muốn được nghe lời giải thích của hắn, mục sư muội muội tiếp tục nói: “Pháp thuật trị liệu của mục sư chúng ta là dựa trên bản chất của loài người mà tạo nên, vì vậy mà căn cứ trên kết cấu cấu tạo cơ thể người mà tiến hành việc trị liệu khôi phục, nhưng nếu lấy phương pháp trị liệu này áp dụng trên thân thể động vật, sẽ không mang lại hiệu quả ngược lại còn gây thương tổn cho sinh vật đó!”

Vừa nói chuyện, tay của mục sư muội muội hơi lộ ra, nhất thời… Một quang cầu nhu hòa màu trắng sữa chậm rãi bay tới trên đầu của hắn, hóa thành nhiều điểm sáng, tan ra vào trong cơ thể hắn, nhất thời… Hắn cảm thấy thân thể mình thật thư thái dễ chịu!

Cùng lúc đó, mục sư muội muội tiếp tục nói: “Ngươi xem đây! Cũng là ma pháp này, nếu như tác dụng trên vật thể khác, sẽ là cái dạng hiệu quả gì xuất hiện?”

Vừa nói chuyện, mục sư muội muội lần nữa xuất thủ, nhất thời… Một đạo quang cầu trắng sữa như lúc nãy xuất hiện, chậm rãi bay tới cái chén nước trên bàn, một lúc sau… Trận mưa ánh sáng rực rỡ (quang vũ) điểm hạt li ti li ti chậm rãi rơi xuống!

Răng rắc!

Chỉ vừa mới tiếp xúc tách trà thì tách trà đã lập tức vỡ ra thành từng mảnh vụn, khi pháp thuật có thể trị liệu cho loài người tác dụng tới vật thể khác, dĩ nhiên lại sinh ra uy lực to lớn như vậy! Thật là vượt quá sự tiên đoán của Lý Dật!

Bùm…

Đặt mông ngồi trên ghế, hắn lộ ra vẻ sầu thảm nói: “Chẳng lẽ… Chẳng lẽ không có cách nào cứu được Tiểu Cường của ta sao?”

Thương tiếc nhìn hắn, mục sư muội muội bất đắc dĩ nói: “Chỉ sợ là như vậy thôi, một người trình độ kém cỏi như ta, không thể chỉ liệu cho sinh vật nào khác ngoài con người.”

Dừng một chút, mục sư muội muội tiếp tục nói: “Nếu như ngươi có thể tìm tới cao cấp mục sư thuộc cúng tế cảnh giới mà nói, có thể có biện pháp trị liệu cho động vật, chỉ bất quá… Ta nghĩ, cho dù ngươi có tìm được bọn họ, họ cũng sẽ không ra tay giúp ngươi!”

Nghe những lời mục sư muội muội nói hắn không khỏi sửng sốt, lập tức khó hiểu hỏi: “Tại sao? Tại sao bọn họ không chịu ra tay giúp ta?”

Bất đắc dĩ lắc lắc đầu, mục sư muội muội trả lời: “Kì thật, pháp thuật trị liệu của cao cấp mục sư là có thể trị liệu cho bất kì tính mạng nào, chỉ là… Họ nghĩ chuyện này là lén lút ám muội, cho nên mới ngang ngạnh từ chối chữa trị mà thôi.”

Do dự một chút, mục sư muội muội tiếp tục nói: “Trên thực tế nguyên nhân rất đơn giản, hễ là mục sư nào trị liệu cho động vật đều bị tước đi tư cách làm mục sư, bởi vì… Mục sư là để cứu người, là thầy thuốc của loài người, không phải bác sĩ thú y!”

Lý Dật nhìn mục sư muội muội mà không nói điều gì, giờ khắc này… Hắn rốt cuộc hiểu được nguyên nhân, nói đi nói lại, kì thật cũng là do lòng tự ái của loài người mà có chuyện này, một khi chữa trị cho động vật, liền bị xem là bác sĩ thú y sao? Chuyện này đại khái là một mục sư không thể chấp nhận được!

Về phương diện khác, nhìn ở góc độ ngược lại, mọi người cũng đâu có hy vọng được chữa trị bởi bác sỹ thú y, nói cách khác, chính mình cũng không muốn bị xem là dã thú đúng không? đọc truyện mới nhất tại .

Vì tránh cho có bất kì mục sư nào lén lút thầm kín mà chữa trị cho loài vật, cho nên hiệp hội mục sư mới nghiên cứu ra cái phương pháp chỉ có thể trị liệu cho con người này, cứ như vậy, cho dù có người nghĩ muốn chữa trị cho động vật, cũng vô phương mà làm!
(.
Chậm rãi lắc lắc đầu, hắn như không chấp nhận sự thật nói: “Chẳng lẽ… Chẳng lẽ cứ như vậy mà nhìn Tiểu Cường chết đi sao chứ? Chẳng lẽ… Cứu sống – chữa thương, không phải là thiên chức của mục sư sao?”

“Tiểu Dật, ngươi đừng gây khó dễ làm gì, chuyện này là như vậy, mấy trăm năm qua, chưa từng xảy ra ngoại lệ, thật không có biện pháp nào đâu!” Tra Khắc Tư thấp giọng an ủi nói.

Nghe Tra Khắc Tư nói, hắn quật cường ngẩng đầu nói: “Không! Ta sẽ không buông xuôi như vậy, vô luận như thế nào, ta nhất định tìm biện pháp cứu Tiểu Cường, ta tin tưởng… Nhất định có biện pháp có thể cứu nó!”

Ân…

Tra Khắc Tư nhíu nhíu mày, trầm tư suy nghĩ, một lúc lâu sau… Tra Khắc Tư đôi mắt sáng ngời lên, vội vàng nói: “Nếu ngươi thật sự kiên trì muốn cứu nó, có lẽ có một địa phương sẽ có biện pháp!”

Nơi nào? Là địa phương gì? Mau nói ta biết!

Dưới sự thúc giục của Lý Dật, Tra Khắc Tư chậm rãi nói: “Rất nhiều năm trước kia, ta từng đi qua một cái thành nhỏ, mỗi một người nơi đó đều có nuôi dưỡng sủng vật cho riêng mình, ta nghĩ… Nếu nơi đó có nhiều sủng vật như vậy, tất sẽ có phương pháp trị liệu cho sủng vật, dù ta không dám khẳng định nhưng ta thật nghĩ nơi đó có thể!”

Hưng phấn bắt lấy tay Tra Khắc Tư, hắn vội vàng hỏi tới: “Nhanh! Nhanh nói cho ta biết… Nơi đó đến cùng là nơi nào? Vị trí ở đâu? Làm sao có thể đi tới đó?”

Trầm tư suy nghĩ một chút, Tra Khắc Tư quả quyết nói: “Nơi đó cách nơi đây một khoảng, cũng không gọi là quá xa, chỉ bất quá… Đường tới đó không dễ đi, đó là thành thị nằm nơi thâm sâu nhất của tây nam chiểu trạch (ao đầm) của Mộng Huyễn đô thị, dù cho ngươi muốn đi, cũng rất khó khăn! Chiểu trạch là nơi rất nguy hiểm, đi nhầm một bước, có thể mất mạng, cho nên… Ngươi nên cân nhắc kĩ càng!”

Kiên định nhìn Tra Khắc Tư, hắn khẳng định nói: “Xin cho ta biết cụ thể vị trí của thành thị đó, vô luận ra sao, nguy hiểm đến như thế nào, ta cũng muốn đi xem thử một lần!”

“Ngươi thật sự muốn đi sao?” Tra Khắc Tư nhíu mày nói.

Ân!

Gật đầu khẳng định, hắn tiếp tục nói: “Tiểu Cường đối với ta rất quan trọng, vô luận ra sao, ta không thể nhìn nó chết đi như vậy, chỉ cần có một tia sinh cơ mỏng manh, ta phải toàn lực mà tranh thủ!”

Ai…

Thở dài một tiếng, Tra Khắc Tư bất đắc dĩ nói: “Được rồi, nếu vậy ta sẽ đưa ngươi tới tận bờ của chiểu trạch, bất quá ta phải nói cho rõ, ta không có khả năng giúp ngươi mang Tiểu Cường đến thành thị nhỏ kia, ngươi không biết… Chiểu trạch đó rất rộng lớn, năm đó ta một mình xâm nhập, xém chút là không thể ra, nếu như không có người cứu ta, ta sớm đã tang thân nơi đầm sâu đó rồi!’

Mạnh mẽ đứng lên, hắn hoàn toàn không để những lời của Tra Khắc Tư ở trong lòng, cái gọi là “cứ đi sẽ thấy, cứ tìm sẽ gặp” nhất định sẽ có cách thôi! Trên đời này không có núi cao nào mà không thể vượt qua, nơi sâu thẳm nào mà không tới được!

Lập tức, hắn vội vàng nói với Tra Khắc Tư: “Việc này không nên chậm trễ, ta không biết Tiểu Cường có thể cầm cự bao lâu, chúng ta nên lập tức đi! Ta cầu xin ngươi giúp!”

Ân…

Tra Khắc Tư hơi gật gật đầu, đồng ý nói: “Không sai, chúng ta nên nhanh đi thôi, không nói đến chuyện Tiểu Cường, chuyện liên quan tới người của Mộng Huyễn thành phủ, ngươi nhất định mau rời khỏi, nếu chậm trễ, chỉ sợ ngươi vĩnh viễn không có cơ hội thoát khỏi thành thị này!”

--------------------------------------------------------------------------------------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui