HUYỄN THẦN
Tác giả: Vân Thiên Không nguồn (.)
Chương 70: Tiểu trấn Tháp Khắc.
Dịch: khackvip
Biên dịch & biên tập: blackcat132
Nguồn: tangthuvien
Liên tục chạy hơn mười ngày lộ trình, hành trình gần ngàn dặm, rốt cuộc… Bọn họ cũng chạy tới bờ của Mê Vụ chiểu trạch, đó chính là tiểu trấn – Tháp Khắc!
Bởi vì địa phương này nằm gần chính giữa của đại lục nên lữ khách đi Mê Vụ chiểu trạch thường xuyên đi qua đây, Tháp Khắc trấn trở thành một thị trấn du lịch, trong trấn khắp nơi đều là nhà trọ cùng khách sạn, đây cũng là trạm trung chuyển của các thương vụ buôn bán làm ăn!
Nơi này mặc dù cư dân không nhiều lắm nhưng lại dị thường phồn hoa, Tra Khắc Tư từng nói, thành thị phồn hoa giống như Tháp Khắc ở đông đại lục tổng cộng chỉ có bốn cái mà thôi!
Bốn cái thành thị này phân biệt là Tháp Khắc, Tháp Á, Ban Khắc, Ban Á, phân bố theo bốn phương vị lấy trung tâm là Mê Vụ chiểu trạch, vô luận là ai ở đại lục muốn tới bờ bên kia nhất định phải đi qua ít nhất ba cái trong bốn cái thành thị này.
Vừa mới vào thành, hắn liền theo sự chỉ dẫn của Tra Khắc Tư đi tới mạo hiểm công hội ở Tháp Khắc trấn hạ đạt một cái nhiệm vụ, tìm kiếm một người có thể dẫn bọn họ tiến vào Mê Vụ chiểu trạch để tìm đường đến Mê thành!
Cái gọi là Mê thành kì thật chính là theo lời Tra Khắc Tư nói, ở trong không gian của chiểu trạch có một cái thành thị, ở đó cơ hồ ai cũng có ma thú, đó cũng chính là mục đích chuyến đi này của bọn họ!
Mê thành, kì thật cũng không phải là cái thành thị gì quá đặc biệt thần bí, sở dĩ gọi là Mê thành chủ yếu vì ba nguyên nhân, thứ nhất đây là nơi mà quanh năm có một tầng hơi nước bao phủ dày đặc, thoạt nhìn giống như sương mù cho nên gọi là Mê Vụ chiểu trạch, cho nên mọi người lúc đi vào thành thị ở trong chiểu trạch gọi nó là Mê thành!
Nguyên nhân thứ hai, toàn thành thị này bị bao phủ bởi một lớp sương mù, đường đi cũng rất rắc rối phức tạp, nguy hiểm khó dò, chỉ có nơi để đi ra cũng rất ít người có khả năng đi vào đó, đối với tuyệt đại đa số người mà nói, chỉ có một từ để diễn tả đó chính là “mê”, mọi người cũng không hề biết đây rốt cuộc cái thành thị này là dạng gì? 99% dân cư ở đông đại lục đều tò mò muốn biết!
Về phần nguyên nhân thứ ba, bởi vì vị trí của thành thị này rất đặc biệt, từ lời nói của Tra Khắc Tư thì dân cư cùng ma thú của họ ở thành thị này dường như có một loại quan hệ đặc thù nào đó, mỗi cá nhân ở Mê thành cơ hồ đều có một con huyễn thú, vô luận đi tới nơi nào cũng mang theo huyễn thú của bản thân, vấn đề này trong mắt thường nhân cũng là cái “mê”!
Đương nhiên, trừ bỏ ba nguyên nhân này, còn có rất nhiều các nguyên nhân khác, tỉ như Mê thành sản xuất ra các sản phẩm rất đặc biệt, tỉ như chỉ có Mê thành mới có phong tục này, rất nhiều rất nhiều thứ khác, bất quá… Mê thành sở dĩ gọi là Mê thành chủ yếu vì ba nguyên nhân trên.
Hạ đạt nhiệm vụ xong, dưới sự dẫn dắt của Tra Khắc Tư, bọn họ nhanh chóng tìm đến khách sạn nổi tiếng nhất của Tháp Khắc thành, kêu một bàn thật nhiều thức ăn sau đó điên cuồng thưởng thức.
Mười ngày trôi qua, bọn họ ngày đêm kiêm trình đi, không có đứng lại để ăn một bữa cơm ngon lành, không có lấy một giấc ngủ ngon, hiện tại rốt cuộc cũng tiến nhập thành thị, còn không tẩm bổ cho lại sức sao?
Về phần Tiểu Cường, hắn không thể nói tên nó chính xác vào lúc này, nó bây giờ giống như một con gián, sức sống mãnh liệt vẫn còn chỉ có điều là chân tay không thể cử động được, thân thể cứ như không phải của mình! Cơ thể như đồ vất đi, giống như một con trùng tử bị người ta dẫm đạp nhưng là sức sống của nó vẫn rất mãnh liệt, ngay cả tinh thần cũng không hề suy giảm!
Bất quá, điều làm cho hắn lo lắng chính là tính mạng của Tiểu Cường, tràn ra ngoài cơ thể nó ở những chỗ bị thương là dịch thể màu xanh biếc, mãi cho tới mấy hôm trước mới không chảy nữa, từ vết thương mà nói, Tiểu Cường bây giờ giống như một cái xác mà thôi!
Có việc khẩn cấp nên bọn họ đều ăn uống rất nhanh, sau khi ăn uống no rồi hắn nhanh chóng trả tiền thay cho Tra Khắc Tư, lão đã giúp hắn rất nhiều thứ, như thể nào lại để lão trả tiền ăn của hai người chứ? Mặc dù lão so với hắn giàu có hơn rất nhiều nhưng là hắn vẫn không muốn mang tiếng mặt dày, Tra Khắc Tư đã rất nỗ lực, đi theo hắn tới nơi đây đã coi như là tận tình tận nghĩa rồi.
Lục lọi các thứ ở trong ngực, hắn móc túi tiền ra, cùng lúc đó, tay hắn đụng phải một cái gì đó tròn tròn, có chút nghi hoặc, Lý Dật mới nhớ ra rằng đây chính là chiếc vòng cổ mà hắn nhặt được tại biệt thự mới mua trước đó.
Một bên trả tiền, một bên âm thầm suy tư, Tra Khắc Tư là chuyên gia về bảo vật, có lẽ lão có thể biết cách sử dụng bảo vật này, nếu như Tra Khắc Tư cũng không biết, chỉ sợ rằng hắn rất khó có thể tìm được người biết tác dụng của chiếc vòng cổ này.
Phanh!
Một bên nghĩ tới tâm sự, một bên đi tới trước quầy tính tiền, nhất thời không có nhìn tình huống xung quanh, kết quả hắn bất ngờ đụng đầu vào thứ gì đó như tường vậy!
Lảo đảo vài bước, mặc dù không có té ngã nhưng là tư thế của hắn rất khó coi, tức giận nhìn lại chỉ thấy một thân ngạnh bì chiến giáp, đó là một trung niên nhân có vóc người khôi ngô rắn chắc, đang khoác trên người một cái áo da, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn hắn.
Trong lúc nhất thời suy tư, hắn hiểu được là bản thân đã vô tình đụng phải người này, cho dù có chút khó coi nhưng là do hắn sai, nếu như đổi lại vị trí vừa rồi, trung niên nhân đã bị hắn làm ngã rồi.
Nghĩ tới đây, hắn vội vàng khách khí hướng tới trung niên nhân xin lỗi, cũng may đối phương là một người nhân hậu, chỉ mỉm cười dễ tính, cũng không có gây khó dễ cho hắn.
Trực tiếp vén màn đi về tới bàn cơm, nhớ tới tâm sự vừa rồi, hắn móc ra từ trong ngực một cái ngân chế vòng cổ.
Nhẹ nhàng đem vòng cổ đặt trước mặt Tra Khắc Tư, hắn tò mò hỏi: “Tra Khắc Tư, ngươi xem giúp ta cái vòng cổ này dùng vào việc gì vậy? Thoạt nhìn tựa hồ rất đặc biệt a!”
Ân?
Liếc mắt nhìn chiếc vòng cổ trong tay hắn, sau một khắc… Tra Khắc Tư lộ ra thần sắc kinh ngạc, đứng dậy đi đến bên ghế ngồi cạnh hắn, nhìn ngắm kĩ càng chiếc vòng cổ.
Ánh sáng buổi trưa rạng rỡ từ cửa sổ chiếu vào, tại bảo thạch của chiếc vòng cổ phản chiếu, tứ khối bảo thạch quang mang mĩ lệ lưu chuyển, vừa nhìn không giống như vật phàm!
(.
Rất nhanh Tra Khắc Tư liền ý thức được điều gì đó, vội vàng đem vòng cổ của hắn giấu vào trong áo, hướng chung quanh nhìn lại vài lần, cẩn thận nói: “Ngươi như thế nào không chú ý như vậy, có đồ vật này nọ lại không để ý đưa ra trước mặt mọi người như vậy, nếu như có người nhìn thấy sẽ rất phiền toái đó!”
Nghe xong Tra Khắc Tư nói, hắn nhanh chóng tỉnh táo lại, cái này là bảo vật không thể lộ ra ngoài, hắn đã phạm vào điều tối kị đó, biết rõ rằng chiếc vòng cổ này có ẩn chứa bí mật gì đó, như thế nào lại đem ra trước mặt mọi người như vậy chứ? Lịch duyệt của bản thân vẫn còn nông cạn lắm a, phương diện này về sau hắn phải chú ý nhiều hơn mới được.
Cẩn thận nhìn xung quanh một chút, hoàn hảo… Mặc dù có người nhìn về phía bọn họ nhưng là không có chú ý đến, ai lại có ý nghĩ ở chỗ đông người trưng ra bảo vật chứ?
Hắn âm thầm thở phào nhẹ nhõm một cái, sau một khắc… Trái tim hắn không khỏi nhảy lên một lần nữa, tại quầy bên cạnh, mới vừa rồi đụng vào hắn chính là trung niên nhân khôi ngô đang nhìn hắn với vẻ mặt kinh hãi, trong ánh mắt tựa hồ loé ra khát vọng cùng với hưng phấn đích quang mang!
Xong đời!
Chứng kiến vẻ mặt của trung niên nhân, hắn không khỏi có ý niệm xong đời ở trong đầu, đến cùng cũng có người hữu tâm phát hiện, đang cố gắng nghĩ biện pháp bổ cứu, sau một khắc… Trung niên khôi ngô mang theo áo da hoàn toàn trống rỗng hướng hắn đi tới.
Nhìn trung niên nhân nhanh chóng tới gần, trái tim hắn không khỏi nhảy lên, lão… Lão đến cùng là muốn làm gì? Ngay lúc hắn cảm thấy sợ hãi bất an, Tra Khắc Tư vỗ nhẹ vào bả vai hắn, thấp giọng nói: “Không cần quá mức lo lắng, Tra Khắc Tư ta sẽ không để ai khi dễ ngươi đâu, mặc dù không nghĩ rằng sẽ xảy ra chuyện nhưng là sự tình đã đến mức này, chúng ta cứ bình tĩnh theo dõi diễn biến, hết thảy mọi thứ ta có thể thay ngươi chống đỡ!”
Cảm kích nhìn Tra Khắc Tư, nhìn vẻ mặt dũng cảm lão, hắn không khỏi âm thầm than thở, lúc nào hắn mới có được tự tin như thế, cường đại được như thế a!
Các ngươi… Các ngươi… Các ngươi hảo!
Trung niên nhân rốt cuộc cũng đi tới bàn của bọn họ, hai mắt nhìn thẳng vào hắn, nói vài câu thăm hỏi nhưng rất lắp bắp, có lời nói của Tra Khắc Tư, hắn đã bình tĩnh hơn rất nhiều, cau mày muốn mở miệng nói thì Tra Khắc Tư đã nói rồi: “Vị huynh đệ này có chuyện gì sao?”
--------------------------------------------------------------------------------------------