HUYỄN THẦN
Tác giả: Vân Thiên Không
Chương 82: Mê chi huyễn cảnh.
Dịch: tranbaolong
Biên dịch & biên tập: blackcat132
Nguồn: tangthuvien
Sau khi quyết định hết thảy, Lý Dật rời khỏi giường gỗ, hướng ngoài cửa đi đến. Mặc dù Đế Á bọn họ nói Tiểu Cường đã tốt hơn rồi nhưng là hắn còn muốn tự mình đi kiểm tra một chút coi sao. Nếu có gì không ổn thì sẽ lập tức nghĩ ra biện pháp mới.
Tựa hồ cảm ứng được hắn đến nên Tiểu Cường nhảy nhót hướng cửa đi lại. Cùng lúc đó, một cỗ cảm giác kỳ quái từ trái tim của Lý Dật xuất hiện. Hắn phảng phất có thể cảm nhận được nội tâm của Tiểu Cường tinh khiết ra sao, đồng thời... Không biết có phải hay không do ảo giác, tựa hồ nó cũng có thể cảm giác được ý nghĩ của Lý Dật!
Trong lòng có chút vừa động đúng lúc này Lý Dật chợt đứng lại, ở trong lòng hướng về Tiểu Cường kêu gọi nói: “Tiểu Cường! Không nên cử động, đứng ở nơi đó chờ ta đi qua!”
Theo những gì mà nội tâm hắn phát ra, Tiểu Cường ngay lúc đó đứng lại, nhanh chóng dừng cước bộ. Đứng nguyên tại chỗ, một đôi mắt to màu đỏ nháy nháy mắt nhìn Lý Dật, tựa hồ đang đợi hắn tới gần!
Lúc này nội tâm hắn mừng như điên. Hắn ý thức được, Tiểu cường tựa hồ thật sự có thể cảm nhận được những ý nghĩ của hắn, hoàn toàn không cần phải nói ra lời, chỉ cần trong lòng nghĩ đến, hắn liền có thể cảm giác được!
Vì muốn xác định một chút, hắn một lần nữa ở bên trong lòng âm thầm hướng Tiểu Cường nói: “Tốt lắm! Tiểu Cường, hiện tại ngươi đi tới đi! Đi tới bên cạnh ta!”
Ý nghĩ của hắn mới xuất hiện, nhất thời... Tiểu Cường hai mắt vui như cười, nhanh chóng hướng hắn nhảy lại. Trong nháy mắt lúc này liền nhảy tới rồi bên cạnh hắn, một cái đầu nhỏ tròn đáng yêu, thân mật cọ xát bắp đùi hắn!
Vui mừng lẫn sợ hãi nhìn Tiểu cường với bộ dáng như không muốn xa rời. Hắn lần nữa ở bên trong tâm âm thầm hạ đạt mấy cái mệnh lệnh, Tiểu Cường cũng không chút nào chần chừ lập tức theo lệnh của Lý Dật đi hành động, đến lúc đó... Hắn rốt cuộc ý thức được, Tiểu Cường thật sự hiểu được những ý nghĩ trong lòng hắn, hơn nữa... Hắn cũng có thể cảm giác được nội tâm của nó một ít!
Thời gian tiếp đó hắn cảm thấy hứng thú không ngừng cùng Tiểu Cường vui đùa ầm ĩ. Thỉnh thoảng hắn ra lệnh làm này làm nọ, cảm thụ được tâm cảnh vui sướng của Tiểu Cường. Lý Dật cũng chưa phát giác ra, lúc này hắn rất vui vẻ, hết thảy phiền não đều tạm thời quên mất!
Chơi đùa cho đến khi bầu trời tối đen, lúc Tư Đồ Tạp đưa tới cơm tối cho hắn thì hắn mới ngừng lại. Sau khi ăn xong vài thức ăn đơn sơ, hắn nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, dù sao... Ngày mai còn phải đi Mê Huyễn sơn chọn huyễn thú, không dưỡng đủ tinh thần là không được!
Một đêm không nói chuyện, sáng sớm hôm sau, hắn qua loa thu thập một chút, nhảy đến trên lưng Tiểu Cường, theo lộ phía sau nhà mà hướng phía Mê Huyễn sơn chạy tới.
Như lời các trưởng lão đi hơn một giờ thì Lý Dật liền tới một giao lộ. Phía trước mặt hắn giờ đây vốn là một con đường lớn thẳng tắp, nay chia làm bốn ngã, không cùng vị trí phân biệt hướng đỉnh núi kéo dài đi tới.
Màu sắc của thực vật chung quanh bốn con đường đều không giống nhau. Từ trái qua phải, phân biệt là màu xanh biếc, màu lam, màu đỏ, cùng với màu vàng. Có chút do dự, nếu như đã chuẩn bị cho tốt muốn thu được cả tứ hệ huyễn thú như vậy thì vẫn là từng bước từng bước mà tiến thôi!
Về phần đến cùng chọn cái nào trước, cái này hay là dựa theo thói quen tốt hơn. Cái gọi là nam tả nữ hữu, như vậy thì từ thông đạo màu xanh biếc bắt đầu đi tới đi. Nghĩ tới đây hắn yên lặng ra lệnh cho Tiểu Cường, nhất thời... Tiểu Cường phát động tám cái bắp đùi lực lưỡng, nhanh như điện chớp theo thông đạo màu xanh biếc hướng đỉnh núi chạy tới.
Lực di động của Tiểu cường thật là phi thường cường hãn, vô luận là lục địa hay là đồi núi, vô luận là rừng rậm hay là thảo nguyên, tốc độ đều nhanh đến kinh người. Mê Huyễn sơn mặc dù cao lớn, thế núi cũng dần dần mà cao lên, nhưng đối với Tiểu Cường mà nói điều này cũng không tính là cái gì, cơ hồ so với việc di chuyển nơi đất bằng cũng không có bất cứ cái gì khác nhau.
Cảnh sắc hai bên nhanh chóng lùi lại, bọn họ lấy tốc độ kinh khủng mà hướng đỉnh núi tiến nhanh tới. Bởi vì đường chỉ có một cái cho nên hắn không cần nhìn kỹ. Theo tốc độ cao nhất của Tiểu cường mà chạy, Lý Dật đang thích thú quan sát cảnh sắc ven đường!
Khi hắn cẩn thận quan sát thì phát hiện con đường này cũng không phải thẳng tắp đi thông đỉnh núi mà là theo thế núi, theo chiều thuận của kim đồng hồ mà hướng vòng theo núi đi dần lên cao. Ước chừng khi đổi qua một góc chín mươi độ thì giữa đường phía trước bị cắt đứt bởi một tòa nhà thật lớn, một huyệt động màu xanh biếc xuất hiện tại phía trước bọn họ!
Nhìn ánh nắng mặt trời đang nhô ột chút từ mặt bên hắn ta phán đoán ra rằng vị trí hiện tại chắc là ở tại phía Bắc của Mê huyễn sơn. Nơi này là một sơn động màu xanh biếc, chính hướng Bắc phương!
“À ha! Ngươi quả nhiên là biết nhìn, có trí tuệ, biết lựa chọn Địa hệ huyễn thú có vô hạn điểm tốt a, đến đây đến đây... Mau cùng ta tiến vào!” Chính trong lúc suy tư thì một giọng nữ tại động khẩu mãnh liệt vang lên đầy kích động!
Ngạc nhiên quay đầu nhìn lại thì chỉ thấy Địa trưởng lão với vẻ mặt vui mừng lẫn sợ hãi đang đứng ở cửa động, tay vẫy vẫy Lý Dật với một bộ dáng như sợ hắn chạy mất.
Mỉm cười gật đầu, Lý Dật bảo Tiểu Cường chờ ở bên ngoài động khẩu. Sau đó hắn một mình một người tiến vào huyệt động xanh biếc kia. Nhìn thấy Lý Dật đang tiến vào, Địa trưởng lão kích động mang theo hắn hướng chỗ sâu trong huyệt động mà đi tới.
Liên tiếp xoay chuyển mười tám lần, sau khi đi qua không biết bao nhiêu hang động xiên xéo chằng chịt. Cuối cùng hai người bọn họ tiến nhập vào một cái huyệt động thật lớn. Hồi tưởng lại con đường mới vừa rồi đi qua làm Lý Dật không khỏi xuất ra mồ hôi lạnh đầy đầu. Nơi này là sơn động a, quả thực chính là tổ ong mà, khắp nơi đều thấy động khẩu và động khẩu mà thôi. Nếu như không phải Địa trưởng lão dẫn đường thì hắn sợ rằng cả đời cũng đừng mơ tưởng tìm tới nơi này!
Chính đang lúc âm thầm sợ hãi nghĩ lại thì lúc này Địa trưởng lão lần nữa mở miệng thúc giục nói: “Đến đây đến đây! Nhanh lên một chút đến chỗ này với ta, chúng ta hay là nhanh một chút bắt đầu đi. Mê Thành còn có rất nhiều sự tình chờ ngươi đi xử lý nên chúng ta đừng trì hoãn mà bắt đầu thôi a!”
Bị Địa trưởng lão mạnh mẽ thúc cho bừng tỉnh. Khi ngẩng đầu nhìn lại thì chỉ thấy Địa trưởng lão đang đứng tại huyệt động trung ương với một cái thủy tinh cầu màu xanh biếc ở bên cạnh, vẻ mặt vội vàng thúc giục hắn.
Hắn biết nàng tại sao sốt ruột, đơn giản là sợ hắn thay đổi chủ ý, bất quá... Nàng cấp bách còn hắn thì không. Có chút vòng vo quay đầu, hướng chung quanh nhìn một chút, cảnh sắc chung quanh cũng giống như trong một huyệt động bình thường. Duy nhất có một điểm khác nhau, đại khái chính là cái thủy tinh cầu màu xanh biếc ngay giữa huyệt động kia!
Tại huyệt động trung ương có một cái cây cột đá cao ước chừng một thước rưỡi. Tại trên đỉnh của cột đá, có một viên thủy tinh cầu màu xanh biếc sắc với đường kính chừng một thước. Bên trong thủy tinh cầu, quang mang màu xanh biếc sắc lưu chuyển, thoạt nhìn xinh đẹp mà vừa lại lạ kì mê hoặc!
Đang lúc âm thầm cảm khái viên thủy tinh cầu to lớn cực xinh đẹp kia thì Địa trưởng lão thúc giục hắn: “Đến đây! Tiểu Dật a, mau đưa hai tay đặt tại trên cái thủy tinh cầu này, chúng ta bắt đầu việc tìm kiếm huyễn thú của chính ngươi a!”
Nghe xong Địa trưởng lão nói hắn ta có chút gật đầu, chậm rãi đi tới bên cạnh thủy tinh cầu. Sau khi yên lặng nhìn xem cái thủy tinh cầu có ánh sáng lượn lờ quanh kia, Lý Dật ngẩng đầu hướng Địa trưởng lão nói: “Địa trưởng lão! Không biết ta tiếp theo sẽ phải làm như thế nào đây?”
(.
Có chút sửng sốt, Địa trưởng lão rất nhanh giải thích nói: “Không cần làm gì cả! Chỉ cần ngươi đem hai tay đặt trên cái thủy tinh cầu này là được. Lực lượng của thủy tinh cầu này sẽ mang theo thần thức của ngươi tiến vào bên trong huyễn cảnh của Mê Huyễn sơn. Ở nơi đó, ngươi có thể lựa chọn huyễn thú ình!”
Thần thức? Huyễn cảnh!
Nghe xong Địa trưởng lão nói, Lý Dật không khỏi nghi hoặc nhắc lại lời nàng. Nhìn thấy thần tình của hắn, Địa trưởng lão bất đắc dĩ lắc đầu, giải thích nói: “Lai lịch ra sao đã không thể nào mà khảo cứu cho rõ ràng. Chúng ta chỉ biết làm theo phương pháp mà lão tổ tông truyền xuống tới giờ. Theo thủy tinh cầu này, người của chúng ta mặc dù còn đứng tại huyệt động này nhưng tinh thần của chúng ta sẽ tiến vào thế giới kia. Một thế giới có năng lượng thuần khiết, một thế giới có tinh thần tinh khiết. Tại bên trong thế giới kia, chúng ta có thể hài lòng mà chọn lựa một huyễn thú cho chính mình!”
Dừng một chút, Địa trưởng lão tiếp tục nói: “Chúng ta đoán rằng địa phương mà thần thức chúng ta tiến vào có thể là một ảo cảnh mà Mê Huyễn sơn tạo ra. Về phần vị trí cụ thể như thế nào thì chính ta cũng không thể nào biết được!”
Nhún nhún vai, Địa trưởng lão bất đắc dĩ nói: “Tốt lắm! Những gì ta biết đến cơ bản đều nói cho ngươi rồi! Nếu như ngươi còn có cái gì không rõ, chính ngươi hãy đi mà cảm thụ. Không cần lo lắng, ta sẽ cùng ngươi đi. Có vấn đề gì thì ngươi có thể hỏi ta bất cứ lúc nào. Nói như vậy, chúng ta có thể xuất phát rồi chứ?”
Thấy nàng ra vẻ lo lắng như thế làm hắn cũng có chút xấu hổ thôi không trì hoãn nữa. Nếu nàng đã nói cùng đi thì xuất phát thôi! Có vấn đề gì thì có thể hỏi nàng bất cứ lúc nào mà.
Nghĩ tới đây, Lý Dật gật đầu. Tại nơi mà Địa trưởng lão chỉ cho hắn, hắn đi tới phía trước viên thủy tinh màu xanh biếc kia, chậm rãi lộ ra hai tay, nhẹ nhàng đặt lên phía trên nó!
--------------------------------------------------------------------------------------------