Tịch Nhiên xong việc cất Thủy tố của Thành hoàng đi, lại thu luôn Khống Hồn Linh, nhưng chàng không đứng dậy ngay.
Cưỡng chế cướp nguyên tố lực của người khác cho dù có là Linh chủ thì cũng sẽ bị phản phệ.
Trước mặt chàng bỗng xuất hiện một bàn tay cùng với giọng nói quen thuộc của Mặc Hiên.
“Nhiên, cơ thể ngươi…”
“Ta không sao.” Tịch Nhiên nắm lấy tay Mặc Hiên, mượn lực đứng dậy.
“Cấp nguyên lực hơi cao cho nên phản phệ lại cũng mạnh hơn.”
Mặc Hiên im lặng.
Kể từ năm đó sau khi tẩy cốt xong, Tịch Nhiên đã cho Mặc Hiên biết chàng là ai và muốn làm gì.
Mặc Hiên tình nguyện giúp chàng, nhưng mỗi lần làm xong một việc cơ thể Tịch Nhiên lại bị hủy hoại thêm một chút.
Mặc Hiên thật sự không đành lòng nhìn người huynh đệ duy nhất của mình hao mòn dần đi.
Phía bên kia không chỉ có Lam Vũ và Phong Nguyệt, mà mấy đứa trẻ còn lại cũng xuất hiện.
Tịch Nhiên nhìn về phía đó hơi nhíu mày.
“Hiên, Long Đản đâu? Vì sao con súc sinh này thoát được?”
“Chuyện dài lắm, Long thúc bị thương rồi.
Lúc nãy ta đi đường vòng đưa hắn về khách lâu.”
“Sơ Âm ở đó sao rồi?” Tịch Nhiên vẫn nhìn phía Hải Long.
“Đã ổn định.
Muội ấy còn định theo ra đây.” Nhìn thấy Tịch Nhiên nhăn nhó, Mặc Hiên bật cười.
“Nhưng ta từ chối rồi.”
Nghe vậy Tịch Nhiên mới hòa hoãn một chút.
Mặc Hiên cũng đứng cùng Tịch Nhiên nhìn mấy đứa trẻ ở bên kia giao tranh với Hải Long.
Một lát sau Hải Long vẫn còn trụ vững mà mấy đứa trẻ đã thấm mệt.
Mặc Hiên mới hỏi Tịch Nhiên.
“Ngươi định đứng đây đến bao giờ?”
“Đến khi nào chúng ngã xuống.” Tịch Nhiên lại bình thản nói như vậy.
Mặc Hiên cũng cười cười, hắn bí mật đi theo Tịch Nhiên làm nhiệm vụ hai năm nay cũng đã rõ một phần nào tác phong của chàng.
Đây chính là khảo nghiệm chân chính, xem một năm nay bọn chúng đã tiến bộ đến đâu.
Chỉ chốc lát sau bọn chúng đã bị đánh lui về sau không dậy nổi.
Tịch Nhiên mới cười cười nói.
“Xem như tiến bộ rất lớn.
Ta rất muốn giết nó cho mấy đứa thu thập nguyên tố, nhưng mà con súc sinh này còn có việc của nó.
Đi thôi Hiên, đem nó trở về nơi nó phải về rồi.”
Tịch Nhiên lấy Khống Hồn Linh ra đến trước mặt Hải Long, ‘Khởi’ một tiếng Khống Hồn Linh lập tức rời tay chàng bay lên không trung.
“Tam hồn – Thất phách – Y Lệnh.
Khống!”
Một tiếng ‘Đing’ vang lên.
Con yêu thú đang vẫy vùng bỗng yên tĩnh lại, ánh mắt hung ác trở nên lờ đờ, miệng gầm gừ.
Mặc Hiên từ bên cạnh vậy mà từ từ bay lên không trung, lơ lửng trước mắt Hải Long, một ngón tay tự điểm vào mi tâm, thi triển chú ngữ.
“Dẫn của ta tâm hỏa.”
Từ mi tâm Mặc Hiên xuất hiện một đạo hỏa diễm.
Hỏa diễm như một dây trói quấn xung quanh con yêu thú, nhưng lại không đốt cháy nó.
Mặc Hiên lại chỉ vào giữa hai mắt Hải Long, ánh mắt trở nên sắc bén.
“Phong - Ấn!!!”
Toàn bộ hỏa diễm bao vây Hải Long lập tức chui vào nơi Mặc Hiên vừa điểm.
Tịch Nhiên nở nụ cười thu lại Khống Hồn Linh, sau đó nói với yêu thú.
“Trở về đi!”
Hải Long vậy mà giống như nghe hiểu, chậm chạp quay đầu theo hướng Hải Long Vĩ mà đi.
Mặc Hiên lúc này mới đáp xuống đất, buồn bực nói.
“Phiền phức quá đi.”
“Phiền phức này hình như là do các ngươi mà ra đấy.” Tịch Nhiên liếc nhìn Mặc Hiên một cái rồi quay lại chỗ mấy đứa trẻ đang nằm lăn lộn rên hừ hừ.
Mặc Hiên nhún vai, khôi phục vẻ yên tĩnh thường ngày đi theo Tịch Nhiên.
Hai người bọn họ nhặt cơ thể mềm oặt của Thành hoàng, dắt theo mấy đứa trẻ thương tích đầy mình trở về khách lâu.
.
Khách lâu hôm nay đóng cửa không đón khách.
Người bị thương nằm la liệt cả sảnh lớn.
Cũng may ngoài binh lính của Thành hoàng thì không ai mất mạng.
Triệu Linh Nhã đang chỉ huy những người khỏe mạnh chăm sóc người bị thương thì thấy Tịch Nhiên dắt mấy đứa trẻ về.
Bà lập tức quỳ một gối.
“Công tử.”
“Đứng dậy đi, sau này không cần đại lễ khoa trương như vậy.” Chàng đã sống không được thọ, bà cứ quỳ như vậy là muốn chàng tổn thêm dương thọ đúng không?
Triệu Linh Nhã đứng dậy, thực ra bà không phải muốn làm khoa trương.
Nhưng Long Đản đã phần nào kể cho bà nghe việc Tịch Nhiên ngầm che chở cho con gái và cả nhà bà, cho nên trong lòng bà luôn kính trọng nam tử trẻ tuổi này.
Triệu Linh Nhã liếc mắt nhìn thấy con gái đứng trong hàng ngũ, trên người thương tích loang lổ máu, nhưng ánh mắt thêm phần ổn trọng.
Bà đau lòng chạy đến ôm con gái vào lòng, thương tiếc con mình từ nhỏ đã phải chịu những đau đớn cực khổ mà bà không làm được gì.
Linh Lăng vỗ lưng bà an ủi.
“Nương, con không sao.
Chốc lát chữa thương là sẽ không có vấn đề gì nữa.”
Triệu Linh Nhã xoa đầu Linh Lăng, sau đó buông cô bé đi lo liệu công việc trong khách lâu.
Tịch Nhiên đến hỏi nhỏ Triệu Linh Nhã gì đó, bà liếc nhìn về phía Mặc Hiên đang vác một cái bao vải gương mặt nhăn nhó vì nặng, sau đó bà gật đầu ra hiệu cho Mặc Hiên đi theo bà.
Mặc Hiên theo Triệu Linh Nhã đi ra phía sau.
Bà đến trước một cái tủ lớn, khẽ lẩm nhẩm chú ngữ, cái tủ tự động dịch sang một bên để lộ ra một lối đi xuống địa đạo.
Mặc Hiên vác theo bao vải đi xuống cùng với Triệu Linh Nhã.
Địa đạo không lớn vừa cho một người đi thoải mái, hai bên tường có linh thạch thắp sáng.
Nói là địa đạo nhưng ở đây cũng được xem là khô thoáng sạch sẽ, xuống hết bậc thang là một căn phòng lớn được chia làm nhiều gian nhà lao nhỏ.
Triệu Linh Nhã cười cười giải thích.
“Chỗ này là ngục giam khách quấy rối làm càn.
Ở chỗ này Thành hoàng là tên bại hoại yêu tiền như mạng, chỉ cần lót tiền cho hắn thì tội lớn cách mấy cũng hóa hư không.
Các Chưởng lý dưới quyền hắn hoặc hùa theo hắn, hoặc lực bất tòng tâm.
Cho nên bọn ta làm chỗ này để trừng phạt.”
Mặc Hiên cười nói, “Vậy thì nơi này quá phù hợp với hắn rồi.” Nói rồi Mặc Hiên mở một gian nhà lao thảy cái bao vải xuống đất, mở bao ra bên trong là Thành hoàng đang nằm thoi thóp phía trong.
Triệu Linh Nhã che miệng nén tiếng kêu kinh ngạc, nhìn Mặc Hiên xách cái thân thể béo ục đó ra khỏi bao, lại nhét cho hắn một viên thuốc.
Triệu Linh Nhã không hiểu hỏi lại.
“Nếu các người đã đánh cho hắn đến mức này cần gì cho hắn uống thuốc nữa?”
“Công tử không muốn hắn chết bây giờ.” Mặc Hiên đạm đạm trả lời.
“Để hắn ở đây thôi, từ giờ tới ngày mai chắc hẳn hắn chưa tỉnh đâu.
Ta đặt ở đây một cái cấm chế, đừng cho ai tiến vào đây.”
Triệu Linh Nhã gật đầu, nhìn Mặc Hiên trích máu vẽ một cái cấm chế mà bà không hiểu lên song cửa.
Sau đó cả hai rời khỏi địa đạo.
.
Tịch Nhiên kiểm tra qua thương tích của mấy đứa trẻ, sau đó lại chạy sang chỗ Long Đản.
Thấy hắn không có vấn đề gì nữa mới đi đến chỗ Sơ Âm.
Sơ Âm ngồi trong phòng điều tức lại nguyên lực, mỗi lần tiến cấp nàng thực sự rất khó chịu.
Nàng thấy người khác tiến cấp cũng không có chịu như vậy, rốt cuộc có phải bởi vì cơ thể của nàng từng bị tẩy cốt qua hay không?
Tịch Nhiên đi vào nàng cũng không hay biết.
Chàng thấy nàng ngồi điều tức, trên trán rịn một lớp mồ hôi thì đi đến ngồi xuống bên cạnh tay đặt tên tim nàng, vận Thần lực giúp nàng điều tức nguyên lực đang chạy loạn bên trong.
Sơ Âm lập tức cảm thấy cả người như được rót dòng nước mát, xua đi thiêu đốt bên trong cơ thể.
Chỉ một khắc sau, Sơ Âm đã cảm thấy cơ thể thoải mái trở lại.
Nàng mở mắt liền thấy Tịch Nhiên thu tay mỉm cười nhìn nàng.
“Sao rồi? Cảm thấy khá hơn chưa?”
Sơ Âm gật đầu, vui vẻ nói.
“Ta tiến đến cấp Bạch rồi, là Hỏa cấp bốn đó.”
Tịch Nhiên xoa đầu nàng, dịu dàng nói.
“Giỏi lắm.
Không ngờ nàng tiến bộ nhanh như vậy.”
“Nhưng tại sao ta tiến cấp lại vất vả hơn người khác như vậy?”
“Bởi vì nàng trải qua tẩy cốt lúc đã định hình hệ nguyên tố rồi.
Cho nên lúc tiến cấp gặp chút bất ổn là chuyện bình thường.”
“Lúc trước mỗi lần tiến cấp ta đều đau đến mức không thở nổi, lần sau còn đau hơn lần trước.
Ta vốn nghĩ đời này cứ dừng ở cấp Hoàng thôi.
Không nghĩ lần này tiến lên một cấp, lại không khổ sở như trước.”
“Sau này tiến cấp, nàng cứ làm như lúc nãy ta dạy.
Sẽ giảm đau đớn hơn.
Nếu ta còn chưa…, thì ta sẽ giúp nàng giảm bớt đau đớn.”
Không khí chợt chùng xuống.
Sau đó Sơ Âm mới ôm mặt Tịch Nhiên, khóe miệng kéo một nụ cười.
“Sau này không còn chàng nữa, ta sẽ không tiến cấp.
Sẽ không đau đớn nữa.
Chàng đừng lo lắng cho ta.”
Tịch Nhiên cúi đầu xuống.
Đúng lúc này ngoài cửa lại vang lên tiếng Mặc Hiên.
“Sơ Âm, muội ổn chưa?”
Sơ Âm vội đẩy Tịch Nhiên ra ngồi lại ngay ngắn đáp lời.
“Muội không sao nữa rồi.
Có chuyện gì sao?”
“Ta tìm Nhiên.” Giọng Mặc Hiên mang theo ý cười.
Hắn cố ý.
Tịch Nhiên đen mặt phất tay một cái, cửa tự động mở ra.
Mặc Hiên lúc này thu lại nụ cười, chen chân bước vào phòng, nghiêm túc nói.
“Lão Thành hoàng như con cá mắc cạn, sắp nghẻo rồi.
Hải Linh thành này tính sao đây?”
Sơ Âm thân thiết chạy sang rót nước cho Mặc Hiên.
Tịch Nhiên nhìn thấy thế gương mặt càng u ám.
Một hồi sau vẫn không thấy Sơ Âm rót nước cho mình đành tự rót, không vui nói.
“Chuyện này ta có suy nghĩ qua.
Rốt cuộc lão Thành hoàng này có mấy đứa con?”
Mặc Hiên uống một hớp nước, ngẫm nghĩ nói.
“Lúc nãy có đi điều tra qua.
Lão có hai ba người con trai, hai người con gái.
Hai con gái đều gả đi cả rồi.
Còn ba người con trai, một người đi ở rể tại Sơn Linh thành, một người ở Thương Linh thành, còn một người ở Linh thành.”
“Ở Linh thành? Hắn làm gì ở Linh thành?”
“Nghe nói hắn làm Thuyết thư sinh, tên cái gì mà Trục Lưu, La Trục Lưu.”
“Đặt cái tên này đúng là muốn xa lánh con cái…” Sơ Âm buộc miệng nói một câu, sau đó như chợt nhớ ra cái gì nàng reo lên.
“Ôi La Trục Lưu sao? Ta nhớ rồi, có có quen biết hắn.”
“Quen biết???” Tịch Nhiên và Mặc Hiên hai miệng một lời.
Sơ Âm bỏ qua ánh mắt nguy hiểm của Tịch Nhiên và sự căng thẳng của Mặc Hiên mà nhón một miếng bánh trên bàn ăn.
Ừm, ngon ngọt thật đó.
Nhai hết miếng bánh nàng mới chậm rãi nói.
“Còn nhớ mấy năm trước ta rất thích đi trà lâu nghe kể chuyện.
Thời gian đó La Trục Lưu là một thuyết thư sinh mới đến.
Hắn nói hắn đi qua cả miền đất Huyễn Linh này mới dừng chân ở Linh thành.
Lúc đó hắn đúng là kể chuyện rất hay.
Ta vốn là khách quen, cho nên mấy lúc tới sớm gặp qua hắn cũng có trò chuyện đôi câu.”
Tịch Nhiên trầm mặc không nói gì, Mặc Hiên đành mở lời.
“Vậy muội thấy hắn là người thế nào?”
“Thế nào? Dung mạo xem như là thanh tú, giọng nói dễ nghe.
Thân hình cũng cho là cân đối.
Đại khái có thể xếp vào hàng thượng phẩm.”
Tiểu muội, ai bảo muội tả ngoại hình của hắn.
Muội không thấy có một hũ giấm đang chua ở đây sao? Mặc Hiên nuốt nước bọt, hỏi lại lần nữa.
“Không, ta đang hỏi tính cách của hắn kìa.”
Sơ Âm lại ngẫm nghĩ một lát sau đó trả lời.
“Tính cách nho nhã ôn hòa, lúc nào cũng nở nụ cười như gió xuân vậy.
Các tỷ muội thường đi nghe kể chuyện rất thích hắn.
Muội cảm thấy tính cách hắn rất được…”
Nói đến đây Sơ Âm cảm thấy không khí không đúng lắm.
Tịch Nhiên ngồi sầm mặt không nói gì, Mặc Hiên lại đỡ trán thở dài.
Nàng nói gì sai sao?
“Chúng ta đi nói chuyện với bà chủ Triệu, đi thôi Hiên.” Tịch Nhiên vỗ bàn đứng dậy, một mạch quay lưng đi thẳng.
Mặc Hiên cũng đứng dậy thì Sơ Âm níu tay áo.
Ánh mắt vô tội hỏi, “Muội nói gì sai sao? Sao chàng ấy lại bỏ đi?”
Mặc Hiên chỉ tiếc không rèn được sắt, đành nói thẳng.
“Muội khi không dùng mấy lời hoa mỹ khen lấy khen để cái tên La Trục Lưu đó làm gì? Muội còn không rõ Nhiên hắn là người thế nào sao?”
Sơ Âm A một tiếng ra vẻ đã hiểu, đành bất lực buông tay thả ca ca nhà mình đi.
Mặc Hiên đi một đoạn thấy Tịch Nhiên đứng tại hành lang nhìn ra cửa sổ.
Hắn đi đến khoác lên vai chàng, lựa lời an ủi.
“Ôi dào ngươi đâu phải không biết tính Sơ Âm.
Nó chỉ nói vậy thôi, đâu có ý gì với tên nhóc kia.”
Tịch Nhiên ủ rũ, “Ta biết, nhưng ta không kiềm được.
Ta…càng lúc càng khó khống chế được cảm xúc.”
Mặc Hiên vỗ vỗ vai chàng, “Đi thôi, làm việc chính sự.
Để cho ngươi điều chỉnh được cảm xúc.”
Hai người họ tìm thấy Triệu Linh Nhã đang ngồi bên giường Long Đản, trong phòng còn có Linh Lăng và tiểu đệ.
Tịch Nhiên ngồi xuống bàn trà đặt đối diện giường, lười biếng nhìn Long Đản hỏi.
“Nói đi.
Rốt cuộc xảy ra chuyện gì mà Hải Long xổng chuồng?”
Mặc Hiên lặng lẽ cho Tịch Nhiên một cái liếc mắt.
Hải Long là thú cưng ngươi nuôi đấy à?
Long Đản gượng ngồi dậy tựa vào thành giường, sau đó mới khó nhọc nói.
“Lúc đó mấy đứa nhỏ đang tiến vào trọng địa cuối cùng để thử sức với Hải Long, vốn là chỉ cần cố gắng hết sức rồi lui ra khỏi cấm chế là được.
Nhưng không hiểu sao lúc chuẩn bị ra khỏi cấm chế thì trông thấy một kẻ khả nghi khoác áo choàng đen vội vàng bỏ trốn.
Sau đó thì cấm chế bị hủy…”
“Long thúc đã rất cố gắng để bảo vệ mọi người, vậy nên bị Hải Long đả thương không nhẹ.” Mặc Hiên tiếp lời nói đỡ cho Long Đản.
Tịch Nhiên đánh mắt nhìn sang Mặc Hiên rồi rũ mắt không hỏi gì nữa.
Lại chuyển sang chủ đề tân Thành hoàng.
“Bà chủ Triệu, bà có biết gì về những đứa con của Thành hoàng không?”
Triệu Linh Nhã cũng suy nghĩ một chút rồi mới trả lời.
“Nói về mấy đứa con của Thành hoàng, nếu không nhu nhược yếu đuối thì cũng là kẻ ngang tàng phách lối.
Nhưng mà đứa con trai út của hắn thì tính cách cũng khá ôn hòa, chỉ tiếc là trông có vẻ yếu đuối.”
Mặt Tịch Nhiên lại đen như đáy nồi.
Mặc Hiên nhìn thấy sắc mặt Tịch Nhiên không tốt, mới làm như vô ý mà nói.
“Ồ, hóa ra thân thể cũng không phải là tốt lắm, cũng không phải dạng công tử phong tư khoáng đạt thu hút thiếu nữ như người ta nói nhỉ.
Vậy, công tử ngươi xem vị trí Thành hoàng Hải Linh này tính sao đây?”
Tịch Nhiên im lặng, một lúc sau mới miễn cưỡng nói.
“Gọi hắn về, cho hắn kế vị cha hắn đi thôi.”
.