Ba người Tịch Nhiên, Mặc Hiên và Sơ Âm đi theo Triệu Linh Nhã xuống địa đạo nơi giam giữ Thành hoàng.
Tới nơi Thành hoàng vẫn đang mê man.
Tịch Nhiên thản nhiên nói với Sơ Âm.
“Nàng cứ tùy ý trút giận.
Muốn làm gì cũng được.”
Sau đó bọn họ tránh sang một bên, chỉ để một mình Sơ Âm đi vào nhà lao.
Nàng đứng nhìn thân hình béo ục ịch của hắn đang nằm co quắp, từ trên xuống dưới rách nát thảm thương như tấm giẻ chùi bếp.
Nàng nhếch môi cười lạnh lấy chân đá hắn mấy cái, Thành hoàng đau đớn mà tỉnh dậy miệng lầm rầm mắng chửi gì đó.
Đến khi hắn hoàn toàn tỉnh táo thấy trước mặt là một thiếu nữ xinh đẹp mắt sáng ngời mở miệng van xin.
“Tiểu cô nương, ta là Thành hoàng Hải Linh, ngươi mau đưa ta ra khỏi chỗ này ta sẽ hậu tạ.”
Ánh mắt hắn vẫn không đứng đắn nhìn nàng, hoàn toàn không nhận ra Sơ Âm là thiếu nữ đi cùng Tịch Nhiên.
Sơ Âm làm ra vẻ buồn nôn rồi dùng chân đạp vào mặt hắn, tức giận mắng.
“Con lợn chết tiệt, sắp chết đến nơi vẫn không từ bỏ cái thói bại hoại.
Để bổn cô nương phế đi đôi mắt bẩn thỉu của ngươi!”
Ba người ngồi phía ngoài không thấy được bên trong, nhưng tiếng Thành hoàng kêu la thảm thiết, tiếng hắn chửi rủa Linh chủ thì truyền đến không sót một lần nào.
Triệu Linh Nhã không bình tĩnh như hai nam tử ngồi cạnh mình, bà không ngờ thiếu nữ nhìn trong sáng đáng yêu như Sơ Âm có thể tra tấn người nghe thảm như vậy.
Không biết một lát nữa chứng kiến tận mắt còn đáng sợ thế nào.
Chỉ lát sau Sơ Âm đi ra, hai bàn tay đầy máu.
Triệu Linh Nhã vô thức đứng dậy tránh sang một bên.
Sơ Âm cũng không để ý đến bà, đi thẳng đến chỗ Tịch Nhiên xòe tay.
Trên tay nàng là hai cầu mắt của Thành hoàng.
Triệu Linh Nhã che miệng quay đi.
Tịch Nhiên rút khăn tay bọc lấy hai cầu mắt, sau đó dùng một cái khăn khác lau máu trên tay cho nàng, cười dịu dàng hỏi.
“Hắn chết chưa?”
“Vẫn chưa.
Biết chàng có việc cần hắn nên ta để hắn sống.” Sơ Âm lắc đầu.
“Hả giận chưa?”
“Tạm được.
Ta chẳng muốn nhìn thấy bộ dạng buồn nôn của hắn lần nào nữa.” Sơ Âm mỉm cười nói.
“Sau này nàng sẽ không bao giờ phải thấy hắn nữa.” Tịch Nhiên cưng chiều hứa hẹn.
Lau xong máu cho nàng, Tịch Nhiên quay sang nói với Mặc Hiên.
“Hiên, ngươi đưa nàng trở về Linh thành.
Nhân tiện đón La Trục Lưu về đây.”
“Nhiên! Ta không muốn về một mình.” Sơ Âm phản đối.
Tịch Nhiên xoa đầu nàng dỗ dành.
“Nàng trở về trước, xong việc ở đây ta sẽ trở về ngay.
Nàng đi lâu thì gia gia nàng sẽ phát hiện đó.”
“Mặc kệ…” Sơ Âm định mở miệng nói gì đó nhưng nhìn thấy Mặc Hiên thì im lặng.
Cuối cùng nàng gật đầu đồng ý.
Cũng không nói thêm lời nào.
Tịch Nhiên biết nàng không vui, nhưng chàng thực sự có quá nhiều việc cần phải làm.
Đợi Mặc Hiên đi vào cho Thành hoàng thêm một viên thuốc nữa rồi tất cả mới rời khỏi địa đạo.
Ngày hôm sau Mặc Hiên dẫn theo Sơ Âm lên đường trở về Linh thành trên một cái tọa hành hình con thuyền nhỏ.
Khi cả hai vừa ra khỏi thành, Sơ Âm đã lên tiếng.
“Đại ca.
Huynh…có đau không?”
“Hả?” Mặc Hiên không hiểu hỏi lại.
“Chuyện đó…Nhiên đã kể cho muội nghe năm đó để cứu muội cho nên huynh đã…” Sơ Âm cúi đầu không nói tiếp được nữa.
Mặc Hiên đưa tay xoa đầu nàng nói, “Không đau nữa.
Bây giờ ta rất khỏe mạnh muội không thấy sao?”
“Năm đó chúng ta từ núi Trường Tuyết trở về, muội chỉ nhớ chúng ta đi lạc.
Hoàn toàn quên mất khoảng thời gian ở Yên Lãng Thôn.”
“Ta và Nhiên đều đồng ý với nhau rằng không cần muội phải nhớ lại chuyện đau lòng đó…”
“Nhưng muội vẫn nhớ lại.” Sơ Âm ngắt lời, “Ngay từ lúc chàng ấy đón muội từ trong tâm cảnh ra muội đã nhớ lại.
Nhưng muội sợ, sợ rằng chỉ là ảo ảnh bởi tâm cảnh.
Muội đã tưởng rằng bản thân sẽ hoảng loạn, nhưng cuối cùng muội chỉ có thể chấp nhận rằng những quá khứ đáng sợ ấy đã thực sự xảy ra.” Đôi mắt nàng phiếm hồng, nước mắt chỉ chực rơi xuống.
“Mọi chuyện qua rồi, muội đừng tự dằn vặt nữa.” Mặc Hiên ôm lấy tiểu muội nhà mình mà an ủi.
Tự cảm thấy may mắn khi mà hũ giấm nào đó không có ở đây.
Ở thành Hải Linh hũ giấm nào đó nhảy mũi một cái.
Cả hai rơi vào im lặng.
Lát sau vẫn là Sơ Âm cất lời.
“Tại sao huynh lại giả vờ không thân với chàng?”
“Vì chưa đến lúc.” Mặc Hiên cười bí hiểm nói.
Sơ Âm không hiểu, nhưng mà nhìn thái độ không muốn nói thật của Mặc Hiên nàng lại chẳng muốn hỏi nữa.
Sang đến ngày thứ năm thì họ về đến Linh thành.
Mặc Hiên đưa nàng lén trở về phủ Tam trưởng lão, sau đó mới đi tìm La Trục Lưu.
Khi hắn đến nơi thì thấy La Trục Lưu đang ngồi kể một câu chuyện rất say sưa cho khách uống trà phía dưới.
Mặc Hiên đứng từ xa quan sát hắn.
Ngũ quan đúng là thanh tú, giọng nói dễ nghe, có điều cả người toát ra khí chất yếu mềm, có thể cảm nhận hắn có một chút nguyên lực.
Đợi hắn kể xong định đứng dậy rời đi thì Mặc Hiên chặn đường hắn.
Nhìn thấy Mặc Hiên chắn đường, hắn cũng chỉ cúi người lễ độ nói.
“Công tử, buổi kể chuyện hôm nay đã chấm dứt rồi.
Ngày mai mời ngài quay lại.”
Nhưng Mặc Hiên cũng không có tránh đường mà chỉ nhàn nhạt nói, “Ta gặp ngươi không phải để nghe chuyện.
Mà là muốn nói chuyện.”
Hắn mím môi nhìn Mặc Hiên một hồi lâu, cuối cùng thở dài nói.
“Vậy, mời công tử lên trên.” Nói rồi hắn đưa Mặc Hiên đi lên một cái cầu thang xoắn, sau đó vào một gian phòng sạch sẽ.
“Đây là tư phòng của ta.
Mong công tử không chê.”
“Ta để ý phòng ốc của ngươi làm gì.” Sao cái tên này làm hắn khó chịu nhỉ.
La Trục Lưu ngồi đối diện hắn rót trà mời.
Mặc Hiên cũng không uống mà nói thẳng.
“Ngươi là tam thiếu chủ thành Hải Linh.”
La Trục Lưu vẫn duy trì nụ cười trên mặt, nhưng tay cầm chén trà có hơi dùng sức.
Mặc Hiên nhìn thấy hành động nhỏ ấy, cũng không có vạch trần, chỉ cười cười nói.
“Ta đến đón ngươi trở về.”
“Tại sao?” La Trục Lưu rũ mắt, che đi sát khí trong mắt.
“Ngươi bỏ suy nghĩ ấy đi.” Mặc Hiên lơ đãng nói.
“Với nguyên lực ít ỏi của ngươi muốn đánh ta bị thương còn chưa được.
Ngươi cứ giữ sức để đi đường.”
Quả thực lúc nãy La Trục Lưu muốn ra tay với Mặc Hiên, hắn cứ nghĩ là người của đại ca nhị ca phái đến, thậm chí còn nghĩ đến người của phụ thân hắn.
Lại không ngờ bị người ta vạch trần.
Lại nghe Mặc Hiên trào phúng nói.
“Muốn ra tay với ta thì chăm chỉ luyện tập nhiều chút đi.
Ở Linh thành lâu như vậy cũng không học hỏi được gì sao? Đứng dậy đi thôi, đừng để chậm trễ.”
“Tại sao ta phải đi với ngươi?” La Trục Lưu vứt nụ cười qua một bên thẳng thừng nói.
“Cần ngươi tiếp quản thành Hải Linh!” Mặc Hiên bình thản nói một câu như thế, sau đó trực tiếp đánh ngất La Trục Lưu vác đi.
“Hỏi nhiều thật.
Mình ghét mấy kẻ nhiều lời.”
Mặc Hiên trực tiếp nhét hắn vào bao vải, sau đó vác trên vai đi ra khỏi thành.
Tam trưởng lão đứng trên cổng thành nhìn xuống thấy Mặc Hiên đang vác một cái bao vải.
Lão lẩm bẩm, “Trông giống Hiên nhi thật.”
.
La Trục Lưu tỉnh dậy thấy mình nằm trong căn phòng quen thuộc ở thành Hải Linh thì cảnh giác nhìn quanh.
Hắn thận trọng xuống giường xỏ giày mở cửa ra ngoài.
Bên ngoài không có ai.
Lạ nhỉ?
Hắn theo trí nhớ đi tới Đại Hải Sảnh, nơi mà phụ thân hắn thường bàn chuyện công.
Đến nơi rồi hắn nép vào một cái cột phía ngoài nhìn vào trong, và giật mình nhận ra không khí có gì đó rất lạ.
Ngồi sau rèm ngọc không phải phụ thân hắn.
Dưới sảnh là cả trăm người phụ nữ đang quỳ, La Trục Lưu biết đó là phụ nữ của phụ thân hắn.
Lão già bại hoại đó giỏi nhất là tích trữ bảo vật của cải, giỏi thứ nhì chính là cưỡng ép dân nữ nhà lành.
Mà nhà không lành nhưng có tư sắc hắn cũng cưỡng.
Lúc này Tịch Nhiên ngồi trên cao nhìn xuống thấy cả trăm người đang quỳ cũng cảm thấy đau đầu.
Con lợn béo ục này vậy mà thu nạp cả trăm người thiếp.
Trong lòng chàng mắng mười tám đời tổ tông hắn.
Sao chàng phải thay cái tên Tam thiếu chủ kia giải quyết chuyện hậu cung này? Đáng lẽ việc này phải để hắn kế thừa cái ghế Thành hoàng rồi sẵn tay giải quyết chứ.
Nghĩ thông rồi, Tịch Nhiên định đứng dậy đi thì thấy La Trục Lưu đứng ở ngoài.
Được lắm, vừa nghĩ đến hắn, hắn liền đến.
La Trục Lưu nghĩ mình đã nấp kĩ lắm rồi, nhưng cuối cùng vẫn bị phát hiện.
Hắn bị Mặc Hiên vỗ vai sau đó lôi đi vào tư phòng của phụ thân hắn.
Nhưng vào tới nơi không thấy phụ thân, chỉ thấy một nam tử đeo mặt nạ vận Linh phục ngồi đó.
Từ lúc hắn bước vào đã thấy nam tử nọ đưa ánh mắt bất thiện nhìn mình từ trên xuống dưới.
La Trục Lưu khẽ run lên, hẳn tưởng mình sẽ bị làm gì đó.
Nhưng cuối cùng không có gì cả, nam tử đeo mặt nạ chỉ ngồi uống trà.
Nửa canh giờ trôi qua, lúc La Trục Lưu sắp ngủ gục thì nam tử kia mới lên tiếng.
“Ngươi kế thừa phụ thân ngươi làm Thành hoàng Hải Linh đi.”
“Không phải ngươi nên tự giới thiệu trước sao?” La Trục Lưu không hiểu nổi mấy cái người này ở đâu ra.
Nói chuyện cũng không theo quy củ như vậy.
“À, gọi ta là Nhiên công tử được rồi.”
“Vậy Nhiên công tử, tại sao ta phải thay lão già làm Thành hoàng? Lão đâu?”
“Chết rồi! Bị yêu thú đánh chết rồi.” Tịch Nhiên thản nhiên nói ra, lại âm thầm quan sát sắc mặt La Trục Lưu.
Chỉ thấy mặt hắn hơi vặn vẹo, sau đó tỏ ra vẻ tiếc nuối.
“Vậy…có còn xác không? Ta muốn nhìn xác lão một chút.”
Tịch Nhiên gật đầu, để Mặc Hiên đưa hắn đi xem Thành hoàng.
Từ lúc tung tin Thành hoàng gặp nạn vì yêu thú, bọn họ đã chuyển Thành hoàng từ địa đạo khách lâu về địa lao ở phủ Thành hoàng.
La Trục Lưu nhìn thấy phụ thân mình nằm ở đó cả người bê bết rách nát, hốc mắt trống rỗng đã khô máu.
Nghĩ cũng không nghĩ được là yêu thú nào đánh được lão bại hoại đến mức này.
Đây giống bị người tra tấn hơn.
Có điều hắn cũng không quan tâm.
Hắn cúi người xuống khinh bỉ nói.
“Không nghĩ có một ngày ngươi tới mức này.
Chỉ tiếc là ngươi không được chết dưới tay ta.”
“Đó là phụ thân ngươi đấy.” Mặc Hiên âm trầm lên tiếng.
“Thì sao? Hắn đối xử với ta như con sao?” La Trục Lưu quay lại nhìn Mặc Hiên, ánh mắt tăm tối.
“Ta chỉ hận không thể chính tay lột da rút xương hắn.”
Mặc Hiên không nói gì, chỉ nhìn La Trục Lưu dùng sức đá vào cái xác Thành hoàng sau đó quay người dứt khoát bước đi.
Lúc Mặc Hiên dợm bước đi thì thấy Thành hoàng khẽ động, hắn rên ư ử.
Mặc Hiên kéo nhẹ khóe môi, tự nói một mình nhưng là để cho Thành hoàng nghe.
“Phải làm một người cha tồi như thế nào để nhi tử còn muốn giết?”
Thành hoàng nghe được run lên một cái.
Hắn chợt nhận ra đời này của hắn thật sự không có việc nào làm đúng.
Nhưng còn hối hận được sao? Hắn muốn khóc, nhưng không còn mắt.
Hắn muốn cười, nụ cười lại méo mó không thành hình.
Hắn chỉ ước mình nhanh chết đi.
Nhưng không ai để hắn chết.
La Trục Lưu quay lại chỗ Tịch Nhiên, muốn hỏi nguyên nhân tại sao mình lại được chọn.
Tịch Nhiên liếc mắt một cái, đặt chén trà xuống nhìn thẳng vào hắn mà trả lời.
“Ta cũng không muốn đâu.
Nhìn thấy ngươi toàn thân ta đều khó chịu.
Nhưng chỉ trách nhân phẩn của cả nhà ngươi quá tệ.
Trong đám huynh đệ muội các ngươi chỉ có ngươi không có tiếng xấu.”
La Trục Lưu, “…” Ta đã làm gì ngươi?
“Vậy ngươi có nhận lời hay là không?” Tịch Nhiên lấy lại phong thái bình đạm nói.
“Được.
Có điều giao cái xác của lão già cho ta.”
“Ta giữ làm gì? Nói thừa.
Nhưng ta phải nói cho ngươi một điều nữa, hắn chưa chết.”
“Nhưng ta thấy…” La Trục Lưu giật mình, vậy cái xác khi nãy là ai?
“Ngươi đích xác vừa đi gặp hắn, nhưng hắn chỉ đang hôn mê thôi.
Chắc cũng sắp chết rồi.”
La Trục Lưu vậy mà lại lộ vẻ thích thú.
Nhưng lại nghe Tịch Nhiên nói thêm.
“Nguyên lực của ngươi quá mỏng.
Không trách được, ngươi có nguyên lực đã là tốt lắm rồi.
Nhưng nếu ngươi muốn trở thành Linh tộc thật sự không phải không có cách.
Có điều hơi đau đớn.
Ngươi có muốn không?”
“Cách gì? Ta không ngại đau đớn.”
Tịch Nhiên giải thích một chút cho hắn biết, rằng sẽ lấy xương cốt huyết nhục của cha hắn để cải tạo linh cốt của hắn.
La Trục Lưu không suy nghĩ nhiều lập tức đồng ý.
Hẹn tối hôm sau bắt đầu.
Đợi La Trục Lưu đi về tư phòng, Mặc Hiên mới hỏi Tịch Nhiên.
“Phụ thân hắn là bán Linh, hắn còn là bán của bán Linh thì làm sao cải thành thuần Linh?”
“Tất nhiên là không được.”
“Vậy tại sao còn làm?”
“Muốn khống chế con cờ này thì cần phải làm.
Ngươi yên tâm đi Hiên, ta không làm cái gì vô ích đâu.”
.
Trong lúc Hải Linh thành đang tưng bừng nghênh đón tân Thành hoàng, thì ở Linh thành Sơ Âm lại nhận được thiếp mời của Linh tổ mẫu đến Vô Linh Đài.
Đó là nơi nào? Là nơi luận bàn những chuyện trọng đại của Linh tộc, cũng là nơi xem thiên tượng.
Sơ Âm cười nhạt.
Tin tức Linh chủ đến Hải Linh thành trấn áp yêu thú vừa tung ra, hôm sau nàng đã nhận được thiếp mời rồi.
Đây chẳng phải là đợi không có chàng thì đến bắt nạt nàng sao.
Đi thì đi, nàng còn sợ chắc.
Hai hôm sau Sơ Âm y hẹn đến Vô Linh Đài yết kiến Linh tổ mẫu.
Nhưng ở nơi đó không phải chỉ có mỗi mình Linh tổ mẫu mà còn có chấp chưởng Linh tộc, bao gồm cả gia gia nàng.
Lòng Sơ Âm lạnh lẽo, đây là thị uy hạ bệ, ngay cả gia gia nàng cũng tham gia.
Nói yêu thương là đây sao?
Sơ Âm vận Linh phục đại lễ, mũ trùm che đầu, từng bước đạp trên nền tuyết lạnh tiến đến trước mặt Linh tổ mẫu.
Bà ngồi trên ghế phụ chính, thấp hơn ghế Linh chủ một bậc, nhìn Sơ Âm tiến đến quỳ một chân trước mặt bà.
Linh tổ mẫu ngồi trong mái che, tuyết không rơi xuống người bà.
Nhưng Sơ Âm quỳ ngoài tuyết lạnh như vậy bà cũng không cho nàng đứng lên mà đã bắt đầu nói.
“Đại tiểu thư phủ Tam trưởng lão, gần đây ta đã nghe rất nhiều dị nghị của các vị chấp chưởng.
Ngươi có biết những dị nghị ấy không?”
“Thưa Linh tổ mẫu, Sơ Âm biết.”
“Vậy ngươi có biết, hôn phối của Linh chủ là lựa chọn thế nào không?”
“Sơ Âm có biết.”
“Vậy tại sao ngươi còn dây dưa dụ dỗ ngài?” Giọng Linh tổ mẫu trở nên hung ác.
Phía dưới mấy vị chấp chưởng bắt đầu nhao nhao luận tội.
“Đúng vậy, nàng ta dụ dỗ Linh chủ.”
“Phải rồi, nên xử phạt nàng ta đi thôi.”
Dụ dỗ? Sơ Âm bật cười.
Nếu để họ thấy Linh chủ cao cao tại thượng của họ một hai dây dưa với nàng xem họ rớt mấy cái tròng mắt.
Tam trưởng lão đứng phía dưới thấy cháu gái mình tự dưng bật cười không khỏi toát mồ hôi.
Tiếng ồn cũng ngưng bặt khi nghe Sơ Âm cười thành tiếng như vậy.
“Ngươi đây là ý gì?” Linh tổ mẫu trừng mắt nhìn nàng.
Không hiểu tại sao nàng có thể cười như vậy.
Thế nhưng ngoài cổng Vô Linh Đài lại truyền vào một tiếng nói, nghe nhẹ nhàng nhưng đầy áp lực bức bách.
“Câu này phải để bổn tọa hỏi người, Tổ mẫu.”
Sơ Âm quay đầu, nhìn thấy Tịch Nhiên đứng ở đó mỉm cười nhìn nàng.
Không đợi Linh tổ mẫu cho phép, nàng đứng dậy chạy đến chỗ Tịch Nhiên.
“Nhiên, chàng đến rồi.
Ta còn sợ chàng về không kịp.”
“Sao lại không kịp.
Đâu thể để Sơ Âm của chúng ta chịu ấm ức được.” Tịch Nhiên ôm lấy nàng an ủi, lại cầm đến tay nàng khẽ nhíu mày.
“Sao lại lạnh thế này, ngọc bội đâu?”
“Ta căng thẳng quá, để quên mất rồi.” Nàng xấu hổ nói.
Lúc này phía sau Tịch Nhiên mới xuất hiện mấy thân ảnh xiêu vẹo chạy đến.
“Linh chủ à, người có thể chậm một chút được không? Mấy ngày nay chưa có hôm nào nghỉ ngơi tử tế.” Mặc Hiên vừa thở vừa ai oán.
Bọn họ vừa lo xong phía Hải Linh thành thì nhận được tin của Sơ Âm lập tức vội vàng chạy về.
“Bớt làm nhảm, chỉnh đốn hàng ngũ lại.”
Nhóm Thân vệ lúc này nghe lệnh trở nên quy củ đứng thành hàng hai phía sau Tịch Nhiên.
Tất cả những người có mặt ở Vô Linh Đài xem một màn này vô cùng sợ hãi.
Bởi vì ngoài việc Linh chủ cưng chiều Sơ Âm, mà trên người nhóm Thân vệ lại xuất hiện một khí tức rất khác mà họ không lý giải được.
Kể cả đứa trẻ hơn mười tuổi như Liễu Nhạc cũng không còn vẻ ngây thơ nữa.
Chúng đã trải qua chuyện gì vậy.
.