Huyễn Thiên Địa - Thần Lực Chi Tranh


Tịch Nhiên trở về phòng nhìn thấy Sơ Âm đang nằm trên giường yên ổn ngủ.
Chàng mỉm cười đến định xem nàng thì cảm thấy khí tức quanh nàng có phần kì lạ.
Kì lạ đến quen thuộc.
Tịch Nhiên trầm mặc một lúc thì mỉm cười, nghiến răng nghiến lợi mà cười.
Vậy cho nên Tịch Nhiên gọi Mặc Hiên đến.

Mặc Hiên nhìn thấy Sơ Âm nằm ngủ trên giường thì nhíu mày.

“Đây là chuyện gì?”

“Nàng không sao.
Nhưng mà ngươi ở đây canh chừng, không cho bất kì ai tiếp cận tư phòng.
Ta đi đòi món nợ này.” Tịch Nhiên híp mắt cười lạnh.

Mặc Hiên rất muốn hỏi là nợ từ đâu ra, nhưng mà hắn biết Tịch Nhiên sẽ không nói, cho nên hắn chỉ gật đầu sau đó quay đi phân phó.
Kể từ sau ngày Tịch Nhiên và Sơ Âm thành thân, Mặc Hiên bỗng lên chức tổng quản phủ Linh chủ, vậy nên chuyện linh tinh trong phủ cứ rơi vào đầu hắn.
Nói như Mặc Hiên thì hắn đang bị bóc lột sức lao động.

Mặc Hiên đi rồi, Tịch Nhiên đi đến bên cạnh thư án đưa tay chạm lên một bức tranh thủy mặc treo trên tường, lầm rầm đọc một câu chú ngữ.
Dứt lời bàn tay Tịch Nhiên giống như chạm vào nước, nhẹ nhàng chìm vào bức tranh, chàng cứ thế tiến vào, phút chốc biến mất khỏi tư phòng.

Bên trong bức tranh là một không gian khác, nơi đây có vài cái giá sách, vài bức tranh chữ treo trên tường.
Dưới nền đất là một cái pháp trận vô cùng phức tạp.
Tịch Nhiên xòe tay nhỏ giọng nói.

“Thu!”

Pháp trận dưới đất hơi động đậy, sau đó thu lại như cuộn giấy bay vào trong tay Tịch Nhiên.
Chàng đi đến bên giá sách cất cuộn giấy vào một chiếc hộp gỗ, sau đó mở một cái hộp khác lấy một cuộn giấy khác ra.
Tịch Nhiên đem cuộn giấy ném ra, quát.

“Thời Không Triệu Hoán.
Khai trận!”

Cuộn giấy màu vàng nhạt lập tức bung ra, một pháp trận phức tạp không kém trận pháp vừa rồi xuất hiện và tỏa sáng trên không trung.
Không gian bên trong bức họa lập tức chuyển màu tím nhạt, vô số tinh tú xuất hiện.
Đến khi pháp trận hạ xuống nền đất hoàn toàn thì nó mới thôi tỏa sáng, không gian trở lại bình thường.
Lúc này pháp trận giống như được người ta khắc lên nên đất từ lâu lắm vậy.

Tịch Nhiên ngồi vào giữa pháp trận, nhỏ một giọt máu xuống rồi nhắm mắt thầm đọc chú ngữ.

Pháp trận lại lần nữa sáng lên màu tím nhạt, từng đạo phù văn từ pháp trận chậm rãi theo chú ngữ của Tịch Nhiên dâng lên.
Phù văn dâng lên chạm đỉnh không gian thì bắt đầu xoay vầng theo vòng tròn.
Tịch Nhiên ngồi giữa pháp trận nhắm nghiền mắt, trên thân thể nhàn nhạt bạch quang bao phủ.

Lúc Tịch Nhiên mở mắt ra liền thấy mình đang đứng ở một căn phòng xa hoa lộng lẫy, trướng rủ màn che, trong không khí còn nhàn nhạt mùi gỗ đàn hương.
Sau lưng chàng vang lên một giọng nói quen thuộc.

“Ta biết ngươi nhất định đuổi đến đây mà.”

Tịch Nhiên xoay người nhìn thấy Minh Viễn đang lười biếng ngồi trên mộc ỷ, tay xoay xoay sáo ngọc.
Tịch Nhiên không khách sáo hướng đến phía còn lại của mộc ỷ mà ngồi xuống, miệng cười nhưng mắt không cười nói.

“Vậy ngươi hẳn là có lời giải thích hoàn chỉnh cho ta rồi chứ?”

Minh Viễn ngừng xoay sáo ngọc, quay sang mở to đôi mắt màu tím mà nhìn Tịch Nhiên, giọng nói rất có vẻ thành khẩn.

“Ta vô ý mà thôi, ngươi phải tin ta.
Lúc đó ta là đến tìm ngươi, nhưng mà ngươi không có ở đó…”

“Ta không có thì tấn công nàng? Có phải ngươi muốn hủy ước không? Hay muốn ta đi bắt tay với lão già?” Cả người Tịch Nhiên tàn ra hơi thở lạnh lẽo.

Minh Viễn tự nhận chính mình còn không có tàn độc bằng người trước mắt, cho nên nuốt một ngụm nước bọt tiếp tục vì bản thân mà giải thích.

“Làm gì có, ta lỡ tay, là lỡ tay thôi.
Nàng phát hiện ra ta, ta chỉ muốn làm nàng ngủ một chút, một chút xíu thôi.
Nhưng lúc đó ta hơi vội vàng nên khống chế thủ pháp không tốt lắm…”

“Nói thì hay lắm.
Ngươi lúc đó chỉ là một Ảnh, trực tiếp biến mất là được rồi.
Cần gì hạ Mộng Điệp.
Bây giờ nàng ngủ mất mấy ngày, lỡ hết chuyện của ta ngươi tính sao?”

“Cái này…” Thực vậy, chỉ cần quay trở về là được rồi, cần cái gì hạ Mộng Điệp, vừa phí sức mà vừa dẫn cái tiểu tổ tông họa thần này đến đây đòi nợ.
Minh Viễn thở dài, khôn khéo một đời, lại ngốc nghếch trong một khắc.
Minh Viễn đành cười cười, chấp nhận lui một bước trời quang biển rộng.
“Vậy ngươi cần nàng làm cái gì? Ta…nếu có khả năng đều có thể giúp.”

“Ngươi?” Tịch Nhiên híp mắt, chàng chính là chờ hắn nói câu này.

Nhìn ánh mắt của Tịch Nhiên, Minh Viễn chợt nhảy ra phía xa, hai tay ôm lấy bản thân gào lên.

“Này, ngươi đừng có nói muốn ta thay nàng làm cái chuyện kia với ngươi đó!!!”

Tịch Nhiên cầm chén trà ném đến Minh Viễn mắng.

“Cái thứ như ngươi đừng có mơ tưởng vớ vẩn.
Bổn tọa còn không có sở thích quái đản đó đâu.”

“Vậy ngươi muốn làm cái gì?” Minh Viễn nghe vậy thì dè chừng quay trở về mộc ỷ.

“Tẩy cốt.
Một lần ba người.”

“Ba người! Ngươi đây là muốn vắt kiệt ta sao? Vậy chẳng bằng để ta thay thê tử ngươi làm ấm giường.”

Tịch Nhiên trừng mắt nhìn hắn, không kiên nhẫn nói.

“Không phải làm một mình, ta cùng làm.
Còn có hai người khác hộ trận.
Đến lúc đó chuẩn bị một cái pháp trận tốt chút, đừng có để nửa đường gãy ngang.”

“Không phải ta không chuẩn bị được pháp trận tốt.
Nhưng mà lão già đó lúc nào cũng nhìn về phía ta, nếu động trận lớn để hắn biết được thì hỏng hết.”

Tịch Nhiên trầm ngâm một chút, sau đó cười nói.

“Vậy để ta điệu con hổ của ngươi li sơn.
Để hắn bận rộn một trận thì không còn cách nào để ý ngươi.”

Minh Viễn sáng mắt, hưng phấn nói.
“Làm sao? Ngươi định làm thế nào?”

“Rồi ngươi sẽ biết.
Mau chuẩn bị phần của ngươi đi.
Đến lúc ngươi sẽ tự hiểu được.”

Nói rồi Tịch Nhiên hóa thành làn khói trắng trước mắt Minh Viễn.
Trước khi biến mất còn để lại một câu nói, “Quả nhiên thi Ảnh đi xa như vậy thật là tốn sức.”

Minh Viễn lại xoay sáo ngọc cười nói một mình.

“Đúng là một kẻ giảo hoạt.
Không cẩn thận một chút lập tức chịu thiệt thòi từ hắn.”

Tịch Nhiên lần nữa mở mắt đã trở về với không gian bên trong bức họa.
Ánh sáng trắng nhàn nhạt cũng tiêu tan cùng ánh sáng tím của pháp trận.

Lúc Tịch Nhiên bước ra khỏi bức tranh, Mặc Hiên đang đứng bên ngoài cửa tư phòng cảnh giới, nghe tiếng động trong phòng hắn liền nhỏ giọng gọi.

“Nhiên?”

“Ừ, ta trở về rồi.
Vào đây đi.”

Mặc Hiên mở cửa vào, thấy Tịch Nhiên đang ngồi ở thư án viết gì đó, không ngẩn mặt lên mà nói.

“Nàng ấy vô tình trúng Mộng Điệp, ngoại trừ ngủ mấy ngày ra thì không có gì đáng ngại.”

“Vậy hai ngày nữa phải làm sao?” Mặc dù nói không cần Sơ Âm cũng được, nhưng mà để giảm bớt đau đớn cho cô nhóc Phong Nguyệt kia, lại giảm bớt áp lực cho Tịch Nhiên thì có vẫn còn hơn không.
Dĩ nhiên vì sao Sơ Âm trúng Mộng Điệp có lẽ không cần phải hỏi thêm, nhìn sắc diện của Tịch Nhiên thì không phải tình huống xấu.

“Không sao cả, ta đã sắp xếp xong rồi.” Tịch Nhiên gác bút, gấp mấy mảnh giấy vừa viết xong rồi đưa cho Mặc Hiên, “Ngươi đem nhiệm vụ này cho Lam Vũ.”

Mặc Hiên không thắc mắc thêm, lập tức quay người đi.

.

Hai ngày sau Mặc Hiên và Linh Lăng tự mình bày bố đồ vật trong cấm địa.
Tịch Nhiên lại cẩn thận vẽ một cái bổ trận cho Minh Viễn, tránh hắn nửa đường gãy ngang, hoặc là bỏ chạy mất.
Làm xong mọi việc thì mấy người Phong Nguyệt, Lưu Niên, Đại Phi lục tục kéo đến.

Bên trong cấm địa lúc này có ba cái vạc lớn, trong vạc đổ đầy nước suối chảy từ ngọn núi phía sau phủ Linh chủ, còn gọi là linh tuyền.
Phong Nguyệt nhìn ba cái vạc nhất thời đen mặt, nàng run giọng hỏi.

“Linh chủ, người đây là muốn luộc chín bọn thuộc hạ đúng không?”

Tịch Nhiên không trả lời, chỉ bình thản bảo tất cả trèo vào vạc.
Khi cả ba đã yên vị trong vạc, Mặc Hiên và Linh Lăng mới thả mấy loại dược liệu vào.
Lúc này Đại Phi mới cười khổ nói với Phong Nguyệt.

“Nguyệt tỷ, ta thấy đây là đem chúng ta nấu canh thập toàn đại bổ chứ không phải là luộc đâu.”

Lúc này Tịch Nhiên mới cười thành tiếng.

“Cũng có thể là luộc, cũng có thể là nấu canh.
Yên tâm, ta sẽ nêm nếm các ngươi thật vừa miệng.” Nhìn sắc mặt cả ba xám như tro tàn, Tịch Nhiên mới thu nụ cười lại nghiêm túc dặn dò.
“Đùa vui thế nào cũng được, chốc lát nữa khi tiến hành tẩy cốt các ngươi phải giữ tỉnh táo cho ta.
Tập trung niệm chú ngữ, giữ tâm kiên định không cần để ý chuyện bên ngoài.
Rõ chưa?”

“Đã rõ.” Ba người gật đầu hô vang.

Tịch Nhiên yên tâm thở dài, sau đó nhìn xa xa chân trời như chờ đợi gì đó.

Chỉ một lát sau đã nghe một thanh âm hớn hở vang lên.

“Ôi cha mẹ ơi, Linh chủ ngươi cao tay thật.
Chỉ một chiêu khiến lão già vội vàng chạy đi, còn không kịp cắt cử người theo dõi ta.”

Minh Viễn lắc lư hiện ra trong không gian, người chưa rõ ràng nhưng tiếng nói đã liếng thoắng.
Ngoại trừ Tịch Nhiên, chưa ai từng thấy hắn, kể cả Mặc Hiên.
Cho nên lúc hắn xuất hiện, biểu cảm của mấy người ở đây chính là ban ngày ban mặt gặp quỷ.
Tịch Nhiên chỉ nhàn nhạt đáp lời.

“Chuyện nhỏ thôi, tranh thủ thời gian bắt đầu đi.
Miễn cho bất trắc.”

Minh Viễn đến bổ trận mà Tịch Nhiên vẽ ra thong dong ngồi xuống, miệng vẫn nói không ngừng.

“Ôi ngươi chu đáo thật đó.
Còn làm bổ trận cho ta nữa.
Nhưng mà đâu có cần thêm mấy cái ấn chú này, ta sẽ không lâm trận mà bỏ chạy.
Ngươi biết không, vì ngày hôm nay ta đã bày ra một cái trận có kết nối ổn nhất rồi đó.
Hao không biết bao nhiêu tâm tư của ta…”

“Ngươi vừa ăn ớt à? Lột lưỡi rồi à? Nói nhiều như vậy làm gì, bắt đầu thôi.” Tịch Nhiên liếc cũng không thèm liếc nói một câu như vậy.
Tất cả mọi người thức thời không nói gì nữa.

Tịch Nhiên cầm một quyển trục ném lên, quát.

“Khai--!”

Quyển trục lóe lên phóng to cực đại rồi biến mất, bên dưới ba cái vạc xuất hiện ba trận pháp, mỗi trận pháp đều phức tạp, có ngũ hành trấn phương.

Lúc này Mặc Hiên mới tế ra một cái lô hỏa nhỏ, lô hỏa bay đến không trung rồi xoay tại chỗ như con vụ.
Mặc Hiên và Linh Lăng cùng hướng hai ngón tay về phía lô hỏa hô to.

“Khởi hỏa!”

Tức thì xung quanh ba cái vạc nổi lên ba ngọn lửa.
Thoạt nhìn thật sự giống như đem ba người bên trong nấu lên vậy.
Nước trong vạc vừa nóng lên, Tịch Nhiên liền mở một quyển trục khác, trầm giọng đọc.

“Tẩy – Xương – Hoán – Cốt!”

Một đạo lực vô hình từ quyển trục không ngừng chảy vào ba cái vạc.
Tịch Nhiên lên tiếng nhắc nhở ba người bên trong.

“Tập trung niệm chú ngữ!”

Phong Nguyệt, Lưu Niên và Đại Phi lập tức nhắm mắt ngưng thần, miệng lẩm nhẩm đọc chú ngữ giữ tâm kiên định.
Nửa canh giờ sau, ba người ngồi trong vạc bắt đầu cảm thấy như có gì đó đang châm chích mình càng lúc càng ngứa, càng lúc càng đau.

Lại nửa canh giờ tiếp theo trôi qua, lúc này cả ba người không cảm thấy bị châm chích nữa, mà là cảm giác bị người cầm dao từng nhát cắt lên da thịt.

Phong Nguyệt mẫn cảm với đau đớn đã bắt đầu phải cắn chặt môi mà nhịn xuống đau đớn.
Minh Viễn thấy vậy mới bắt đầu rút sáo ngọc đưa lên môi thổi.
Tiếng sáo du dương như dòng nước mát mẻ bao bọc lấy ba người ngồi bên trong vạc.
Tức thì người bên trong tuy vẫn cảm giác được bị cắt da thịt, nhưng cảm giác đau đã giảm đi nhiều lắm.

Qua thêm mấy canh giờ nữa, hơi nước đã bốc lên khá nhiều, nước ở trong vạc liên tục sôi lên.
Lúc này nếu nhìn kỹ sẽ thấy nước bắt đầu nhiễm một màu hồng nhạt.
Cảm giác của ba người bên trong đã tăng lên theo một cấp độ mới.
Bọn họ cảm thấy da thịt bị người ta xé toạt cả người.
Dù Minh Viễn có giúp họ giảm bớt đau đớn cũng không thấm vào đâu.

Phong Nguyệt run rẩy cả người, tựa hồ muốn ngất đi.
Quá trình mới diễn ra chưa được một nửa mà nàng đã muốn chịu không nổi, không thể tưởng tượng được sắp tới sẽ khủng bố như thế nào nữa.
Tịch Nhiên nhận ra Phong Nguyệt không ổn, chàng trầm giọng nói.

“Phong Nguyệt, ngươi cố gắng một chút.
Chuyển sang giai đoạn sau mới có thể giảm thêm một tầng đau đớn.”

Thật vậy, nếu bây giờ trực tiếp giảm đau đớn thì không thể hoàn thành giai đoạn này, tẩy cốt sẽ kéo dài hoặc thậm chí thất bại.
Phong Nguyệt nghe được, nàng cố gắng trấn định nhịn đau đớn xuống, một lần lại một lần kiên cường đọc chú ngữ.

Bảy người cứ thế trải qua một đêm dài liên tục niệm chú ngữ, giảm đau, đốt hỏa.

Ở phía Tây xa xôi, Lam Vũ mang theo mấy người còn lại đang giằng co với một nhóm phiến quân.
Mấy ngày trước Tịch Nhiên giao cho Lam Vũ một nhiệm vụ, đó là đi kích sát một nhân vật quan trọng của phiến quân.

Những phiến quân này đa số đều từng là Linh giả từng phạm trọng tội, nhưng lại vì không muốn đền tội mà bỏ trốn.
Sau đó tập họp với nhau trở thành phiến quân chuyên cướp phá, đánh thuê.
Chấp Pháp Đường nhiều lần truy quét nhưng vô ích, bọn chúng cường đại và chạy trốn rất nhanh.
Tịch Nhiên nhiều lần cử Linh giả Thân vệ đi thăm dò hành tung của chúng, cũng nhiều lần đụng độ trực diện đối mặt đánh nhau.
Nhưng lần này Tịch Nhiên đưa cho Lam Vũ một tọa độ, một trận pháp và một cái tên.
Thậm chí không tiếc nguyên lực và linh thạch mở truyền tống trận.
Phải biết một điều rằng để có thể truyền tống đi xa cần một lượng nguyên lực không nhỏ cùng với linh thạch, càng nhiều người đi thì nguyên lực và linh thạch tiêu hao càng lớn.
Cho nên bình thường đếu không vạn bất đắc dĩ thì không ai dùng truyền tống trận đi cả.
Tất cả chỉ vì để có thể giết chết Trí giả của phiến quân – Mộ Tư Lâm.

Mộ Tư Lâm là con lai giữa Linh tộc và Nhân tộc, sở dĩ gọi hắn là Trí giả của phiến quân là bởi vì dù chỉ hơn mười sáu tuổi hắn tính đã được Thiên cơ.
Tuy chỉ có một nửa dòng máu Linh tộc, nhưng sức mạnh của hắn thực sự cường đại.
Nếu hắn là thuần Linh tộc không biết sẽ cường đại đến mức nào.
Chính vì khả năng tính được Thiên cơ mà nhiều lần vây bắt của Chấp Pháp Đường đều thất bại.

Ngày hôm nay để tập kích được hắn, Tịch Nhiên đã hao tốn chút Thần lực che chở cho nhóm Lam Vũ, dùng trận pháp cấm để dịch chuyển bọn họ một lần đến ngay tọa độ điều tra được.

Trời tờ mờ sáng, nhóm Lam Vũ đã thành công dịch chuyển đến bên trong doanh trướng phiến quân.
Vừa đến nơi, bọn họ không ngưng một giây phút nào, lập tức tiên hạ thủ vi cường tấn công chúng.
Bọn họ một đường đánh giết vào bên trong thì gặp Mộ Tư Lâm đang vội vàng từ bên trong chạy ra.

Mộ Tư Lâm vừa nhìn thấy Lam Vũ đang chém tới cả kinh lùi về sau, tránh được một đòn chí mạng.
Ông trời cũng xem như công bằng, cho hắn khả năng tính được Thiên cơ, nhưng lấy đi khả năng học tập những thuật khác.
Mộ Tư Lâm có nguyên lực cường đại nhưng không thể học thành sở học nào.
Bởi vì tính toán Thiên cơ nên cơ thể luôn suy nhược, hơn nữa mỗi một lần nhìn được Thiên cơ đều tiêu hao rất nhiều nguyên lực và sinh mệnh của hắn.
Nếu không phải vạn bất đắc dĩ tính mạng bị đe dọa thì hắn cũng sẽ không muốn sử dụng nguyên lực.

Mộ Tư Lâm né được một đòn nhưng không né được chiêu tiếp theo.
Hắn lập tức ôm vết thương quay lưng chạy vào bên trong.
Lam Vũ cũng không do dự đuổi theo.
Trong mười Linh giả Thân vệ, ngoại trừ Mặc Hiên thì Lam Vũ là kẻ mạnh thứ hai.
Hắn nhanh nhạy trong các tính huống, ra tay đủ dứt khoát, cho nên hầu hết các nhiệm vụ nếu không có Mặc Hiên thì sẽ là Lam Vũ dẫn đầu.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui