Nóng bỏng kích tình qua đi, Tịch Nhiên ôm chặt Sơ Âm trên giường lớn.
Chàng vẫn không muốn mở miệng nói cái gì, Sơ Âm cũng không miễn cưỡng.
Chàng nói cũng tốt, không nói cũng được, nàng từ Minh Viễn biết được một câu chuyện chắp vá chưa hoàn chỉnh nhưng đủ để nàng chuẩn bị tâm thế.
Dù chuyện gì xảy ra nàng cũng sẽ vì chàng mà đứng dậy.
Những tưởng Tịch Nhiên cứ im lặng như thế mãi thì chàng bỗng lên tiếng.
“Tâm ma của ta… Ta áp chế được, chỉ là sẽ có một lúc phản phệ bản thân một chút.
Cộng thêm ta càng lúc sẽ càng suy yếu…”
Tịch Nhiên nói đến đây thì không muốn nói thêm, vì cả hai người đều hiểu vì sao chàng sẽ càng lúc càng suy yếu.
Sơ Âm hiểu ‘tâm ma’ trong lời Tịch Nhiên là cái gì.
Nhưng mà nàng thực sự muốn biết, thứ ‘tâm ma’ chiếm lấy thân thể chàng lúc đó là gì, hay nói đúng hơn đó là ai? Nếu đã rời đi thì đã đi nơi nào? Nhưng nàng lại không dám hỏi, nàng sợ chạm vào vảy ngược của Tịch Nhiên, sợ chàng khó chịu, cũng sợ tâm ma thực sự kia làm chàng thống khổ.
Cuối cùng nàng im lặng, không muốn đào chủ đề này lên nữa.
Mỗi người ôm một tâm sự mà chìm vào im lặng.
.
Hai ngày nay phía chấp chưởng không đến làm phiền phủ Linh chủ nữa.
Hay phải nói là bọn họ điều tra được chút chuyện nên khép cửa thì thầm với nhau, thống nhất nên dìm chuyện này xuống.
Bởi vì toàn bộ những người thiệt mạng đều không ít thì nhiều dính dáng đến các thế lực phiến quân.
Cũng vì chuyện này mà họ âm thầm dò xét toàn bộ Linh giả dưới trướng, tầm soát phản đồ.
Chuyện này cũng giúp giảm bớt áp lực cho Linh giả Thân vệ nhiều lắm.
Hôm nay Tịch Nhiên lại mở một cuộc họp.
Chàng đã chuẩn bị những thứ cần thiết để đi Thương Dạ Địa.
“Ta sẽ chia các ngươi làm ba nhóm, tiến vào Thương Dạ Địa.
Bởi vì ngăn cản của kết giới cho nên chúng ta không thể liên lạc được thông thuận cho nên các ngươi tùy thời hành động.
Ưu tiên đảm bảo an toàn bản thân, tránh bị lộ thân phận.
Bên kia ta đã sắp xếp người tiếp ứng cho các ngươi.”
Nói rồi Tịch Nhiên mở bản đồ Thương Dạ Địa, trên bản đồ đánh dấu ba vị trí.
Chàng bắt đầu chia đội.
“Tường Vi, Liễu Nhạc.
Hai người các ngươi sẽ đến chỗ này.
Lưu Niên, Đại Phi.
Hai người các ngươi sẽ ở vị trí này.
Linh Lăng, Hiểu Minh.
Các ngươi ở vị trí còn lại.
Nhớ kỹ tọa độ này, bởi vì sau đó để trở về các ngươi cũng phải đến đây.”
Nói rồi chàng đưa cho ba đội sáu cái túi, bên trong là những thứ chàng đã chuẩn bị cho họ.
“Đây là những gì ta chuẩn bị cho các ngươi.
Đến lúc cần sử dụng thì sử dụng.
Lần này Linh Lăng dẫn đội.
Mọi việc phải hết sức thận trọng.”
Minh Viễn từ Tịnh Đế Thất đi ra đưa cho ba nhóm sáu cái vòng tay ngọc lục bảo, dặn dò.
“Ta chế tạo cái này có thể che đi khí tức Linh tộc trên người các ngươi, thay vào đó là khí tức Dạ tộc.
Hành tẩu trong Thương Dạ Địa nhất định phải luôn mang nó trên người, đừng đánh mất.
Còn nữa, Thương Dạ Địa không giống như Huyễn Linh Địa, nơi đó yêu thú khắp nơi, đối mặt được thì đối mặt, không được thì chạy đi.”
Mấy người Linh Lăng không nói gì, chỉ gật đầu xem như đã hiểu.
Tịch Nhiên chỉ nhìn Minh Viễn thoáng qua rồi đưa tất cả mọi người đến cấm địa.
Chàng điểm lên mi tâm mấy người Linh Lăng một cái, nơi đó xuất hiện một trận pháp sáng lên rồi biến mất nhanh chóng.
“Đây là hộ tâm trận.
Dù các ngươi bị đánh nát chỉ còn tàn hồn vẫn có thể sống sót.
Nhưng mà chỉ có một lần hiệu nghiệm, cho nên bảo vệ bản thân cho tốt, đừng có ỷ lại vào nó.”
Nói rồi chàng tế ra ba cái truyền tống trận.
Mấy người Linh Lăng bước vào trận, sẵn sàng xuất phát.
Tịch Nhiên nhìn nhóm người đứng trong truyền tống trận, muốn nói rồi lại thôi.
Cuối cùng chàng thở dài.
“Đi thôi.
Cẩn thận.”
Tịch Nhiên phất tay một cái, truyền tống trận sáng lên, nhóm người Linh Lăng nhanh chóng biến mất trong ánh sáng.
Họ vừa biến mất, truyền tống trận lại ảm đạm như cũ.
.
Linh Lăng và Hiểu Minh chớp mắt đã thấy mình đứng giữa một cái hang động, vừa nhìn xung quanh thì nghe có tiếng nói lanh lảnh vang lên.
“Mấy người là Linh tộc đúng không?”
Linh Lăng giật mình, vội vàng vào thế phòng ngự sẵn sàng chiến đấu.
Nhưng mà nhìn quanh một lúc cũng không thấy ai, dùng thiên nhãn cũng không phát hiện kẻ nào đang ẩn nấp.
Giọng nói lanh lảnh lại vang lên.
“Nè, đang nói các ngươi đó, nhìn đi đâu vậy hả?”
Lúc này Hiểu Minh hướng ánh mắt về phía phát ra giọng nói.
Chỉ thấy một đôi mắt sáng rực như ngọn lửa trong bóng tối nhìn họ chằm chằm.
Chưa kịp hoảng sợ, đôi mắt ấy từ từ tiến về phía họ, cả người dần lộ ra ánh sáng.
“Thì ra là một con mèo đen.
Làm sợ hết cả hồn.” Hiểu Minh vuốt ngực thở phào nhẹ nhõm.
Hắn đối với nhiệm vụ cho dù nguy hiểm khủng bố cách mấy cũng không sợ.
Nhưng mà lại sợ nhất mấy chuyện ma quái.
Nhưng mà Hiểu Minh vui mừng không bao lâu, lại thấy mèo đen mở miệng nói chuyện.
“Ngươi làm gì dùng ánh mắt sợ hãi đó nhìn bổn miêu? Bổn miêu phong lưu tiêu sái, ngọc thụ lâm phong, nào có chỗ đáng sợ.”
Hiểu Minh trừng mắt hét lớn.
“Nãy giờ là ngươi nói chuyện sao?”
“Chứ còn ai ở đây? Vì để bảo toàn truyền tống trận này bổn miêu phải nấp bên trong canh chừng hai ngày nay.
Không cảm tạ thì thôi, lại dùng ánh mắt sợ hãi nhìn ta.
Cẩn thận bổn miêu đem ngươi làm bàn cào móng.” Mèo đen bất mãn hừ một tiếng, giơ chân liếm vuốt.
“Ta…đây là lần đầu tiên nhìn thấy động vật biết nói chuyện.” Hiểu Minh nuốt nước bọt, nói với Linh Lăng.
Linh Lăng không nói chuyện, nàng đề phòng mèo đen.
Tuy là nó nói nó canh chừng truyền tống trận này, nhưng ai biết nó vì cái gì mà đến cang chừng.
Mèo đen nhìn thấy hai người thái độ như vậy thì liếc mắt một cái, sau đó quay vào trong bóng tối lôi ra một cái túi.
“Bổn miêu không phải động vật, bổn miêu là yêu thú, yêu thú siêu cấp cường đại.
Đây là Dạ nương đại nhân phân phó muốn ta đến giúp các ngươi.
Nếu không còn lâu ta mới thèm đến đây.
Mặc cái này vào, đừng có mặc đồ Linh tộc đi lung tung.” Mèo đen đẩy cái túi đến trước mặt Linh Lăng.
Linh Lăng nhặt cái túi lên, bên trong có mấy bộ quần áo Dạ tộc, một cái cẩm nang, và một túi tiền.
Qua một lúc, Linh Lăng và Hiểu Minh đã thay xong trang phục.
Mèo đen đem Linh phục của bọn họ giấu đi, sau đó mới nói.
“Gần đây Dạ quân gặp nạn, cho nên trên dưới Dạ tộc rất căng thẳng.
Các ngươi lạ mặt cho nên đừng có gây chú ý.
Ta đi cùng các ngươi, mọi sự đều phải nghe lời ta biết chưa?”
“Miêu…Miêu tiền bối, chúng ta phải gọi ngươi là gì?” Hiểu Minh dè dặt hỏi.
Rõ ràng là yêu thú biết nói đả kích tam quan của hắn không nhỏ.
“Ngươi nói rồi đó, gọi ta Miêu tiền bối.” Mèo đen cười ranh mãnh, nhưng rồi hắng giọng nói nghiêm túc.
“Miêu Vô Hối, tên của bổn miêu là Miêu Vô Hối.
Cái tên này bình thường đừng có treo trên miệng, đến lúc cần thiết mới được gọi.”
“Lúc nào mới là lúc cần thiết?” Hiểu Minh tò mò hỏi.
“Đến lúc đó tự các ngươi biết.
Còn bây giờ ngậm miệng lại đi thôi.” Miêu Vô Hối nhảy từ bậc đá xuống đất, dẫn đầu đi ra khỏi hang.
Vừa ra khỏi hang, Linh Lăng và Hiểu Minh đã hít một ngụm khí lạnh.
Hang động mà họ đến hóa ra lại nằm trên một vách đá cheo leo cao vạn trượng.
Từ trên nhìn xuống một cảm giác như có một lực vô hình muốn hút họ rơi xuống dưới vậy.
“Đừng có nhìn xuống.” Miêu Vô Hối meo meo nói, nó men theo vách núi đi một đoạn, rồi quay lại nhìn hai người Linh Lăng và Hiểu Minh ra hiệu đi theo nó.
Cả hai bừng tỉnh sau câu nói của Miêu Vô Hối, lại nhìn thấy nó đi phía trước rồi ngoái lại thì hiểu ý đi theo.
Một mèo hai người cứ men theo đường vách núi nhỏ hẹp mà đi xuống.
Đến lưng chừng núi Miêu Vô Hối dừng lại, nói với Hiểu Minh.
“Nhóc con, tìm trong túi y phục lấy dây thừng ra đây.”
Hiểu Minh thò tay lục lọi một hồi phát hiện thật sự có một cuộn dây thừng cùng một cái thiết trảo.
Miêu Vô Hối ra lệnh cho hắn buộc dây thừng vào thiết trảo rồi ném sang bờ bên kia.
“Bờ nào? Phía trước toàn là mây mù, ta có thấy gì đâu.” Hiểu Minh đứng nhìn về phía bờ bên kia mà Miêu Vô Hối chỉ, vẻ mặt mờ mịt hỏi lại.
Miêu Vô Hối bực bội hừ một tiếng, sau đó bốn chân thủ thế, cong mông lấy hơi thổi một cái.
Thế mà mây mù thực sự tản đi không ít, lộ ra bờ bên kia mà nó nói.
Thế nhưng…
“Miêu tiền bối, xa như vậy ném tới thật sao?”
Hiểu Minh thực sự bối rối.
Bờ bên kia phải nói là xa tít tắp.
Phóng mắt nhìn chỉ thấy một hình ảnh mờ mờ ảo ảo, Hiểu Minh không tự tin có thể ném được cái móc này sang bên kia.
Lúc này Miêu Vô Hối cũng nổi bão.
“Làm sao mà ‘bên kia’ lại gửi sang mấy đứa vô dụng như thế này? Chút chuyện cỏn con cũng làm không xong thì làm sao các ngươi làm đại sự được hả? Ngươi bị ngốc sao? Thiên nhãn cũng không biết mở ra sao?”
Hiểu Minh bị mắng thì ỉu xìu, chỉ có thể nghe lời mà mở thiên nhãn.
Hóa ra bờ bên kia không phải xa về khoảng cách, mà xa về không gian.
Ngọn núi mà họ đứng với bờ bên kia cách nhau mấy cái không gian, cho nên mới nhìn thấy mờ ảo như vậy.
“Nhìn thấy chưa?” Miêu Vô Hối lớn tiếng hỏi.
Hiểu Minh không nói gì, chỉ gật đầu.
Miêu Vô Hối mới xéo xắt nói.
“Nhìn thấy rồi chắc không cần ta dạy làm cách nào ném thiết trảo đi qua chứ?”
Lúc này Linh Lăng luôn im lặng ở bên cạnh bất chợt lên tiếng.
“Để ta ném đi, về không gian ta hiểu rõ hơn đệ.”
Hiểu Minh cũng tự lượng sức mình, giao dây thừng cùng thiết trảo cho Linh Lăng.
Nàng cầm lấy thiết trảo, miệng lầm rầm chú ngữ, ý niệm thôi động, từng sợi pháp văn hình thành trên thiết trảo.
Đợi pháp văn hoàn toàn bao phủ thiết trảo, Linh Lăng hít một hơi, sau đó dùng toàn lực ném thiết trảo về phía bờ bên kia xa xa.
Thiết trảo lao đi về phía trước, từng âm thanh ‘loảng xoảng’ vang lên, là âm thanh không gian bị thiết trảo đụng vỡ.
Thiết trảo cứ lao về phía trước, âm thanh đổ vỡ cứ vang lên.
Cuối cùng ‘phập’ một tiếng, thiết trảo thành công cắm vào bờ bên kia.
Miêu Vô Hối thở ra một hơi, sau đó bảo Linh Lăng buộc đầu dây còn lại lên một tảng đá bên vách núi.
Dây vừa buộc xong, Miêu Vô Hối bước lên dây, nói với cả hai.
“Chúng ta đi thôi.”
Hiểu Minh nhìn sợi thừng mỏng manh vắt ngang vực, lại nhìn nút buộc lỏng lẻo bên hòn đá, cuối cùng nhìn vực sâu vạn trượng.
Hắn cả kinh nói với Miêu Vô Hối.
“Miêu tiền bối, ngươi đây là muốn chúng ta đi chết sao?”
“Bảo ngươi đi thì ngươi cứ đi.” Miêu Vô Hối bực mình dựng đuôi.
“Đừng có nhìn xuống dưới, giữ tâm vững vàng, một đường nhìn phía trước.”
Miêu Vô Hối lười nói nhiều, nó dặn dò mấy câu như vậy thì đủng đỉnh bước trên dây thừng đi qua.
Vực sâu vạn trượng, gió thổi hun hút, nhìn xa xa có cảm tưởng chỉ một cơn gió là thổi bay Miêu Vô Hối rơi xuống vực.
Nhưng nó không rơi, nó cứ đủng đỉnh như vậy mà đi đến bờ bên kia.
Hai người Linh Lăng và Hiểu Minh vẫn còn ở chỗ này ngây ngốc.
Miêu Vô Hối sang đến bên kia quay đầu nhìn lại thấy cả hai còn bên này thì quát to.
“Hai đứa ngốc các ngươi còn ở bên đó làm gì? Mau đi qua đây!”
Linh Lăng hồi hồn, hít sâu một hơi rồi cắn răng bước lên dây.
“Đừng nhìn xuống, nhìn bổn miêu đây này.
Một đường đi qua đây, giữ tâm kiên định.”
Linh Lăng nghe chỉ dẫn, từng bước đi tới, không dám buông lỏng.
Đi tới giữa vực, nàng nghe có tiếng người ở bên dưới, kêu gọi nàng cứu hắn.
Ban đầu chỉ là một tiếng vọng xa xa, càng đi tiếng gọi càng gần bên tai.
Mấy lần nàng định nhìn xuống, nhưng mà lời nói của Miêu Vô Hối kịp kéo nàng lại.
Phía sau nàng mấy bước là Hiểu Minh, hắn cũng nghe được tiếng người thảm thiết gọi.
Nhưng tâm của hắn chưa vững, vừa nghe kêu cứu hắn đã thảng thốt nhìn xuống.
Kết quả là lực vô hình như tóm được hắn, kéo hắn xuống vực.
Cũng may Linh Lăng thấy động, xoay người kịp nắm lấy Hiểu Minh.
Nhưng mà nàng cũng ngã xuống, may mắn chộp được sợi thừng, cả hai đu đưa giữa vực.
Miêu Vô Hối nhìn thấy cảnh này thì vừa hoảng hốt vừa nổi giận, luôn miệng mắng chửi.
“Vô dụng, vô dụng.
Chỉ có thế thôi cũng dao động.
Chủ tử các ngươi thảm chắc rồi, có thuộc hạ như các ngươi là thảm họa.
Ta đã nói cái gì, đừng có nhìn xuống.
Các ngươi nghe không rõ sao?”
“Miêu tiền bối… Không phải nên kéo chúng ta lên trước rồi mắng chửi sau sao?” Linh Lăng một tay hai chân đu sợi thừng, một tay nắm lấy tay Hiểu Minh cắn răng nói.
Nhìn hai đứa đong đưa trước gió, mí mắt Miêu Vô Hối giật giật.
Nó thở dài, sau đó lại đi lên sợi thừng tới chỗ Linh Lăng đang cố sức đu bám.
“Khi ta bảo buông thì buông sợi thừng ngay.” Miêu Vô Hối xòe móng nói.
“Cái gì…” Linh Lăng nghe chưa hiểu vội hỏi lại, nhưng chưa dứt câu thì đã nghe Miêu Vô Hối quát một tiếng.
“Buông!”
Linh Lăng giật mình theo phản xạ buông tay, nàng và Hiểu Minh lập tức rơi xuống.
Nhưng mà trong tích tắc, Miêu Vô Hối vung trảo chộp lấy hai người họ ném lên bờ bên kia.
Linh Lăng và Hiểu Minh cảm thấy một trận quay cuồng, lúc định thần lại thì thấy bản thân đã ngồi ở bờ bên kia rồi.
Miêu Vô Hối đủng đỉnh đi đến lớn tiếng nói.
“Đứng dậy nhanh, rời khỏi chỗ này trước khi trời tối.
Bổn miêu không muốn ở lại chỗ này lúc trời tối với hai đứa vô dụng các ngươi.”
“Buổi tối ở đây rất đáng sợ sao?” Hiểu Minh phủi phủi đất trên người nói với Miêu Vô Hối.
Miêu Vô Hối liếc nhìn Hiểu Minh, sau đó hừ một tiếng.
“Cỡ như ngươi không đủ cho chúng nó chia phần.
Đi thôi đi thôi.
Lắm chuyện quá.”
Hai người một mèo lại tiếp tục đi qua vùng đất khô cằn, đất đá nứt nẻ.
Dù ở giữa cao nguyên rộng lớn nhưng khung cảnh vẫn làm họ thấy ngạt thở.
Được một lúc, phía trước bỗng có tiếng ầm ầm, giống như một đội binh lính đang chạy tới.
Linh Lăng và Hiểu Minh biến sắc.
“Bị phát hiện sao?”
Miêu Vô Hối phẩy đuôi, “Làm gì mà nhanh như vậy.
Hơn nữa có ta ở đây làm sao dễ định vị mà đến bắt người.” Nó đưa mũi ngửi ngửi không khí, sau đó cũng biến sắc, “Trời đất cha mẹ ơi, chạy mau, lên vách núi, mau ném thiết trảo lên vách núi trách đi mau.”
Nói rồi không đợi Linh Lăng và Hiểu Minh phản ứng, Miêu Vô Hối nhún người phóng lên vách núi, chân trước chân sau xòe móng bám lên vách đá trên cao cao.
Linh Lăng nhìn thấy phía xa một đoàn bụi mù mịt đang lao tới cũng cầm lấy thiết trảo ném lên, vội vã trèo.
.