‘ĐÙNG’ – ‘ĐOÀNG’Tiếng chớp rạch ngang trời, mưa rơi vần vũ, Lam Vũ từ trong ác mộng giật mình tỉnh dậy.
Không biết là đêm thứ bao nhiêu hắn mơ về cảnh tượng ấy.
Trong giấc mơ, Phong Nguyệt rơi từ cầu treo xuống vực thẳm.
Trước khi biến mất, nàng nhìn hắn mấp máy môi hỏi, “Chàng có từng yêu ta chưa?”
Đến tận giây phút cuối cùng, nàng vẫn muốn biết đáp án từ hắn.
Hắn đáp, “Yêu, ta vẫn luôn yêu nàng.” Thế nhưng nàng vĩnh viễn không biết được đáp án, bởi vì giây phút nàng hỏi xong nghi vấn trong lòng, nàng đã biến mất vào bóng tối vực thẳm.
Hắn mồ hôi đầy đầu, quay đầu nhìn ra cửa sổ.
Ngoài kia trời mưa ầm ầm, Lam Vũ ngây ngốc ngồi trong phòng, trong đầu trống rỗng.
Kể từ ngày đó, sau khi mang thân xác Minh Viễn trở về, Lam Vũ không còn nói gì nữa.
Hắn tựa như một người đã chết, một u linh tại nhân thế.
Sau khi trở về, thỏ trắng kể hết sự tình cho Sơ Âm và Tịch Nhiên.
Hôm đó Sơ Âm kích động đứng mắng chửi Lam Vũ suốt một canh giờ liền, ngay cả Tịch Nhiên cũng không can nổi.
Sau đó Sơ Âm choáng váng phải ngồi xuống nghỉ ngơi, mới hỏi hắn một câu.
“Rốt cuộc vì sao ngươi luôn từ chối muội ấy?”
Lam Vũ trầm mặc, một hồi lâu sau mới khàn giọng lên tiếng.
“Thuộc hạ và nàng ấy là huynh muội cùng cha khác mẹ.”
“Cái gì???” Sơ Âm lập tức muốn kích động lên.
“Sao ngươi biết?”
“Từ lúc còn nhỏ, cha của thuộc hạ đã qua đời.
Thuộc hạ cũng không biết ông ấy xuất thân từ đâu, chỉ biết rằng thuộc hạ và mẫu thân ở cùng với phụ thân của bà.
Chính là Đại trưởng lão.” Lam Vũ cất giọng khàn khàn.
“Rất nhiều lần thuộc hạ nghe gia gia mắng mẫu thân vì đã đem thuộc hạ là đứa con hoang trở về làm ông xấu mặt.
Thuộc hạ liền biết phụ mẫu là danh không chính ngôn không thuận.”
Tịch Nhiên nhíu mày, nhưng không nói gì, để Lam Vũ tiếp tục nói.
“Lúc còn nhỏ thuộc hạ rất thân với Nguyệt nhi.
Thuộc hạ rất thích nàng ấy, cũng muốn lớn lên sẽ cùng nàng ấy kết làm phu thê.
Nhưng mà một lần vô tình nhìn thấy mẫu thân ôm bức họa của một người nam nhân mà khóc thảm thiết.
Thuộc hạ hỏi bà đó là ai, bà nói đó là người đàn ông của bà, là người bà yêu tha thiết.
Sau đó ít lâu thuộc hạ mới biết đó là phụ thân của Nguyệt nhi.
Lại sau đó ít lâu nữa, mọi người luôn nói, thuộc hạ giống ông ấy, còn ông ấy lại đối xử rất tốt với thuộc hạ…”
“Vậy nên ngươi liền nghĩ ngươi là đứa con hoang mà hắn ta và mẫu thân ngươi sinh ra?” Tịch Nhiên chầm chậm hỏi.
Lam Vũ không trả lời, đôi mắt hồng lên.
Nếu không vì vậy thì làm sao hắn lại từ che giấu tình cảm của mình với Phong Nguyệt đây.
Tịch Nhiên một bên ôm lấy Sơ Âm, để nàng dựa vào mình nghỉ ngơi, một bên nhìn Lam Vũ thở dài.
“Ngươi hiểu lầm rồi.”
“Hiểu…lầm?” Lam Vũ đưa ánh mắt mịt mờ nhìn Tịch Nhiên.
“Đúng, hiểu lầm.” Tịch Nhiên lãnh đạm nhìn Lam Vũ.
Vốn chàng muốn để hai nhà tự giải quyết hiểu lầm không đáng có này.
Nhưng mà nữ chủ không còn, chàng cũng không đành lòng nhìn thêm nữa.
Tịch Nhiên hắng giọng, chầm chậm nói ra.
“Mẫu thân của ngươi vốn dĩ là hôn phối của phụ thân Phong Nguyệt.
Nhưng mà năm đó bà ấy đi làm nhiệm vụ, sau đó mất tích hơn một năm mới trở về, đem theo một đứa trẻ là ngươi.
Lúc này phụ thân của Phong Nguyệt đã thành thân với người khác, cũng là mẫu thân của Phong Nguyệt.”
Lam Vũ nghe xong như sét đánh bên tai.
Hồi lâu mới lắp bắp hỏi.
“Không thể nào..! Vậy…phụ thân của thuộc hạ…là ai?”
“Không biết, chỉ biết ngươi cũng không phải nhi tử của mẫu thân ngươi.
Bà ấy cứu ngươi khỏi thôn trang gặp nạn thôi.”
Nghe xong lời này, Lam Vũ chỉ mở to mắt nhìn Tịch Nhiên.
Hắn lảo đảo chạy trở về phủ Đại trưởng lão.
Sau khi trở lại hắn không nói gì, từ từ trở về phòng, đóng cửa hết mấy ngày.
Khi một lần nữa mở cửa bước ra, Lam Vũ chính thức chết lặng.
Hắn chỉ thi hành nhiệm vụ, hoặc là ngây ngốc ở trong phòng, không có hoạt động khác.
Lại một tiếng sấm lôi hắn về thực tại.
Lam Vũ thu hồi tầm mắt nhìn lòng bàn tay mình, thì thào.
“Hóa ra ta chẳng là ai cả.
Vậy mà lại đánh mất người mình yêu, trong khi nàng cũng yêu mình.
Đúng là ngu ngốc không ai bằng.”
Trong đêm mưa lại lặng lẽ một tiếng thở dài nặng nề.
.
Minh Viễn lấy lại cơ thể được một năm thì cũng từng ấy thời gian Dạ tộc lấy lý do Linh tộc bắt cóc Dạ quân mà kéo quân sang càn quấy.
Cũng không biết là ai kéo ra kết giới, cho nên quân Dạ tộc liên tục đột nhập Huyễn Linh Địa mà công kích.
Nhóm Linh Lăng đi thăm dò bên Thương Dạ Địa cũng gặp không ít khó khăn, thường xuyên gặp quân lính Dạ tộc đuổi giết.
Cũng may nhờ vòng tay của Minh Viễn nên dễ dàng lẩn trốn vào đám đông, thoát được hiểm cảnh.
Lúc này người phải lo toan sứt đầu mẻ trán nhất lại là Minh Viễn.
Tịch Nhiên trạng thái không ổn định, thường xuyên bí mật bế quan, còn Sơ Âm thì mang thai đến tháng thứ mười ba rồi, cơ thể nặng nề không thể quán xuyến nhiều việc.
Cho nên tất cả mọi chuyện đều rơi trên đầu Minh Viễn.
“Ngươi nói xem ta là Dạ quân, chứ không phải Linh chủ.
Tại sao ta phải ngồi đây xử lý công vụ cho Linh tộc các người?” Minh Viễn ngồi trong thư phòng ném bút lông gào lên.
Mặc Hiên đứng một bên sắp xếp tài liệu khinh thường hừ một tiếng.
“Này Mặc Hiên, ta thấy năng lực của ngươi rất tốt.
Tầm nhìn và mưu lược cũng rất được, hay là ngươi thay các ngươi xử lý sự vụ đi.
Ta làm mãi thế này cũng có chút cố kị.”
Mặc Hiên không nhìn Minh Viễn, lạnh lùng nói ra.
“Đúng là có chút cố kị.
Nếu vậy ngươi thay chức trách của ta, chiếu cố phế nhân đang nằm trong mật thất kia, lại chạy đi lo sinh ý của toàn bộ cái phủ này.
Sau đó hướng bên ngoài chạy việc.
Vậy thì ta sẽ ngồi đây xử lý công vụ thay ngươi.” Từ ngày phủ Linh chủ đóng cửa, ngưng triều bái thì trên vai Mặc Hiên gánh thêm không ít việc.
“Nhưng ta là Dạ quân!!!” Minh Viễn không cam lòng gào lên.
“Đúng, Dạ quân đại nhân.
Ngươi xem tình hình báo cáo của nhóm Linh Lăng bên kia một chút.
Ta đi xem ‘người kia’.”
Mặc Hiên bỏ lại một cuộn giấy sau đó nhanh chóng rời đi.
Nói gì thì nói, Minh Viễn thực sự là một người có năng lực.
Cho dù hắn không có sát phạt quyết liệt, nhưng mà cũng mạnh tay đối phó quân công kích Dạ tộc.
Hắn nói, bởi vì quân đột nhập Huyễn Linh Địa là quân của Đoạn Cửu, không có gì để thương xót.
Minh Viễn nhìn bóng lưng Mặc Hiên khuất sau cánh cửa thì ai oán rủa thầm.
Sau đó cầm cuộn giấy lên mở ra.
Cuộn giấy vừa mở ra lập tức một cột khói đen bốc lên.
Nhìn thấy cột khói, Minh Viễn phẩy tay đóng tất cả cửa thư phòng lại.
Cột khói nhanh chóng ngưng tụ lại thành hình dáng một con mèo.
Con mèo mở mắt nhìn Minh Viễn một chút, sau đó mở miệng, phát ra tiếng người.
“Dạ quân, ngươi lại béo lên đúng không?”
Minh Viễn lập tức nổi bão.
“Con mắt mèo nào của ngươi thấy ta béo hả? Ta ngày ngày xử lý công vụ muốn hao mòn.”
Con mèo này tất nhiên là Miêu Vô Hối, nó cong cong ánh mắt nói với Minh Viễn.
“Đây cũng là chiến tuyến ngươi chọn.
Còn than vãn cái gì.”
“Cũng là ngươi chọn.” Minh Viễn xụ mặt nói.
Miêu Vô Hối cười ha hả, khoan thai liếm móng một chút mới bình thản nói.
“Đúng là ta chọn.
Nhưng tại sao lại chọn? Hai bên trai cò đánh nhau, bọn ta đều có thể ngư ông đắc đợi.
Bởi vì bọn ta cũng chẳng phải là Linh tộc cũng không phải Dạ tộc.
Bọn ta chỉ đơn giản là từ ‘nơi đó’ mà ra.
Chọn đứng về bên này, không chỉ là vì Dạ nương năm xưa cứu ta một mạng, mà chính là vì ý chí của Thần.”
“Ý chí của Thần…” Minh Viễn thì thào lặp lại.
Đây không phải lần đầu hắn nghe Miêu Vô Hối nhắc đến ý chí của Thần.
“Cũng có thể nói, các ngươi cũng thuận với ý chí của Thần.
Cho nên ta đứng về phía các ngươi.”
“Thần, còn tồn tại sao?” Minh Viễn không khỏi tò mò hỏi.
Miêu Vô Hối lắc đầu, “Thần, không còn tồn tại nữa.
Hay nói cách khác, Thần bây giờ đã trở thành non sông đại địa.”
“Vậy ý chí của Thần là gì đây?” Hắn cũng không phải lần đầu hỏi câu này.
Mỗi lần nhắc đến ý chí của Thần hắn đều hỏi Miêu Vô Hối.
Nhưng đáp án nhận lại vẫn là những lời nói mông lung không hiểu được.
“Ở cấp độ này của ngươi thì chưa được, kể cả Linh chủ kia cũng không được.
Có điều, ý chí của Thần là hậu chiêu từ viễn cổ ngài lưu lại cho các ngươi.
Làm được tới đâu, cũng là do các ngươi vậy.”
“Ngươi không phải đến đây để lại nói với ta mấy lời thâm sâu khó dò này chứ?” Minh Viễn ngả người tựa vào ghế, hắn nghĩ không ra lời Miêu Vô Hối nói.
Nghĩ không ra thì chờ Tịch Nhiên dậy rồi bàn sau vậy.
“Đúng là ta không có rảnh như vậy.
Ta đến để báo cho ngươi, Đoạn Cửu bên kia đã thuần thục Thần lực rồi.
Có lẽ hắn sẽ mau chóng tiến đánh sang bên này.”
“Nhanh như vậy??” Minh Viễn bật dậy.
Đây không phải chuyện giỡn chơi.
“Đúng, ta cũng có chút bất ngờ.
Cũng không biết hắn đào được công pháp tà đạo nào, theo lẽ thường dù chỉ chút xíu Thần lực như vậy cũng phải mất không ít thời gian mới thuần thục được, trước đó lại bị thương nặng nhưng hắn lại dùng thời gian chưa tới một năm để thuần thục.” Miêu Vô Hối cũng trầm ngâm.
“Ngươi nói vậy, Linh chủ bên này hắn cũng chỉ cần hơn một năm là thành thục rồi.” Minh Viễn nghĩ nghĩ nói ra.
“Chẳng lẽ Tịch Nhiên hắn cũng đào được công pháp tà đạo?”
“Làm sao so sánh được, cái đồ ngốc nhà ngươi.
Linh tộc bọn hắn trải qua vạn năm luyện hóa khối Thần lực này phù hợp với huyết thống Linh tộc, nhất mạch truyền thừa.
Chỉ cần hắn đầu óc tốt một chút là được rồi.
Lại nói ngươi thấy đầu óc của hắn chỉ ‘tốt một chút’ thôi sao? Là siêu siêu tốt! Ngươi cũng từng nhận Thần lực của hắn, ngươi có cảm thấy gì khác lạ không?” Miêu Vô Hối hừ lạnh, nói một tràng.
“Cũng có, nhưng mà ta chỉ nghĩ là phản ứng bình thường…”
“Ngu ngốc, trước kia nói ngươi thông minh, qua một trận sóng gió nhỏ như vậy thông minh của ngươi rơi mất ở đâu rồi? Đó là nó phản ứng với huyết thống khác loại.
Cũng may các ngươi có khế ước linh hồn cho nên mới chỉ có chút phản ứng đó thôi.” Nói đến đây, Miêu Vô Hối liếc Minh Viễn một chút rồi lại nói.
“Tóm lại các ngươi tính toán cái gì thì làm nhanh đi.
Không còn nhiều thời gian đâu.”
Nói rồi Miêu Vô Hối giậm chân, thân hình nó lập tức hóa thành làn khói đen ban đầu, phiêu tán trong không khí.
Minh Viễn ngồi đó trầm mặc, hắn có quá nhiều thứ không hiểu.
Rốt cuộc hắn đứng dậy, mang theo báo cáo tình hình Thương Dạ Địa đi tìm Tịch Nhiên.
“Ý chí của Thần…” Tịch Nhiên sau khi nghe Minh Viễn thuật lại lời của Miêu Vô Hối cũng lâm vào trầm tư.
Phái mất một lúc lâu sau, Tịch Nhiên mới lên tiếng hỏi Minh Viễn.
“Ngươi nói xem, Huyền Minh Cốc rốt cuộc có lai lịch ra sao?”
“Năm đó mẫu thân ta tình cờ cứu Miêu Vô Hối một mạng, sau đó nó nói là nợ mẫu thân ta một cái ân tình.
Cho nên sau đó ta cũng thử đi điều tra xem Huyền Minh Cốc là gì, nhưng mà kết quả lại không ra cái gì.” Minh Viễn tiếc nuối trả lời.
“Vậy kết quả điều tra được những gì?”
“Điều tra được đó là một tổ chức tự do.
Làm đủ mọi việc miễn trả được cái giá xứng đáng, hoặc là thu mua, buôn bán, đấu giá gì đó cũng có.
Bản doanh ở đâu thì không rõ, nhưng mà một vài phân nhánh thì rải rác khắp hai lục địa.
Thậm chí mấy hòn đảo ngoài khơi cũng có bàng chi.”
“Không sai biệt lắm so với những gì ta điều tra được.” Tịch Nhiên gật đầu nói.
“Ta cũng từng tự mình đi điều tra, kết quả cũng thu được như ngươi.
Có điều phân nhánh ở Huyễn Linh Địa hoạt động cũng không tích cực.”
“Rõ ràng là một tổ chức kinh doanh như vậy, sao lại có thể liên quan đến Thần?” Minh Viễn hai tay đan vào nhau đặt trên bàn, thở dài một hơi nói ra.
“Truyền thuyết về Thần cũng không có nói hắn là kiểu xa rời hồng trần.
Viễn Cổ Thần, một người độc nhất ngồi trên Thần vị nhìn xuống thế gian.
Có ghi chép hắn là kẻ bạo ngược, thích chơi đùa thế gian.
Cũng có ghi chép hắn là thủy tổ của hai tộc Linh Dạ chúng ta.
Ngươi nói xem, người như thế liên quan đến tổ chức như Huyền Minh Cốc cũng không khó giải thích.” Tịch Nhiên gõ gõ ngón tay lên bàn nói.
“Dù sao cũng là truyền thuyết mà thôi.
Không thể hoàn toàn tin là thật.” Minh Viễn lắc đầu nói.
Minh Viễn cũng không biết nói cái gì khác, truyền thuyết dù sao cũng là truyền thuyết, chuyện có thật hay không hắn và tất cả những kẻ đương thời cũng không thể lội ngược dòng tìm hiểu.
Mà Huyền Minh Cốc này chính là ‘nơi đó’ mà Miêu Vô Hối nhắc đến.
Một nơi thần bí thâm sâu mà Dạ quân và Linh chủ tự mình xuất thủ cũng không điều tra ra được lai lịch.
Tịch Nhiên mỉm cười nhìn xa xa, “Vậy ngươi nói xem, hắn vứt khối Thần lực này xuống phàm thế là vì cái gì?”
Minh Viễn không trả lời.
Vạn năm nay không ai trả lời được câu hỏi này.
Tuy cuộc chiến giành Thần lực đã trôi qua vạn năm, Nhân tộc có thể đã quên, thường dân Linh tộc và Dạ tộc cũng không còn nhớ rõ, nhưng mà người đứng đầu như bọn hắn một chút cũng không quên.
Trận chiến khốc liệt ấy là ký ức được truyền thừa từ đời này qua đời khác, Dạ quân cũng vậy mà Linh chủ cũng thế.
Từng đời từng đời nối tiếp nhau, cũng từng có người đặt câu hỏi, vì sao Thần lực lại xuất hiện ở phàm thế? Nhưng không ai chạm được tới đáp án.
“Miêu Vô Hối kia nói chúng ta đi cùng đường với ý chí của Thần.
Có thật vậy chăng? Ý chí của Thần là cái gì mà cùng đường với chúng ta? Mà con đường của chúng ta lại là cái gì đây?” Tịch Nhiên không nhanh không chậm nói.
Bỗng nhiên Minh Viễn cảm thấy con đường trước mắt sương mù quá nhiều.
Hắn có chút mịt mờ không xác định được phương hướng.
Tịch Nhiên đặt tay lên vai hắn, mỉm cười, thần thái nghiêm túc nói.
“Trước chúng ta đi thế nào, bây giờ tiếp tục đi thế ấy.
Con đường nào cũng được.
Cứ một mực tiến về phía trước thôi.”
Minh Viễn nhìn Tịch Nhiên một lát, sau đó gật đầu.
Bọn hắn bây giờ chỉ có đi về phía trước, không có thuốc hối hận để lùi về phía sau.
“Chà, còn một việc nữa.” Tịch Nhiên buông vai Minh Viễn, lười biếng chống cằm nói.
“Nên đập chuột rồi xới tung hang ổ của nó lên, hay là để nó cõng rắn về cắn chúng ta đây?”
Nói đến đây, nụ cười trên môi Tịch Nhiên càng nồng đậm.
Minh Viễn khẽ thở dài nói.
“Đập chuột không khéo sẽ vỡ bình hoa.
Thế nhưng mà minh tranh dễ đấu, ám tiễn khó phòng.
Dù sao độc xà vào nhà chưa chắc chúng ta đập đầu được nó.
Ta biết hiện tại ngươi mạnh hơn hắn, nhưng mà ngươi còn bao nhiêu thời gian để dây dưa? Hắn lại còn cả đời.”
Nụ cười trên môi Tịch Nhiên vẫn không thay đổi, nhưng ánh mắt trở nên ngưng trọng.
“Trên bàn cờ đại thế, nếu hắn đã không tiếc mà thí chết con chốt, ta cũng không ngại biến nó thành cờ trong tay ta.”
Cuối cùng Tịch Nhiên thốt ra một câu như vậy làm ánh mắt của Minh Viễn cũng có một chút lóe lên.
Bàn cờ này nếu đi sai một bước lập tức thua cả ván cờ.
.