Huyễn Thiên Địa - Thần Lực Chi Tranh


Giữa đường phố Linh thành náo nhiệt đông đúc, một đứa trẻ khoảng mười tuổi vận Linh phục trùm kín thân cúi người chen qua đám đông, chốc chốc lại nhìn phía sau như sợ ai đó theo dõi.

Đi hết con phố dài đông đúc, đứa trẻ rẽ vào một hẻm nhỏ vắng người.

Quanh co đi hết mấy ngã rẽ, nó mới lại ra đến đường lớn.

Đứa trẻ đứng khuất trong một gian hàng bán tranh chữ, vừa giả vờ ngắm nghía tranh, vừa quan sát xung quanh, đoán chừng hoàn toàn không có ai đi theo mình mới thở ra một hơi.

Đây là lần thứ năm nó trốn ra ngoài đi chơi, thực sự không dễ chút nào.Thế mà không để cho đứa trẻ vui mừng được lâu, sau lưng nó đã xuất hiện một nam tử.

Người này cũng cúi xuống ngắm bức tranh chữ trước mặt nó, lại mang theo ngữ khí không vui không buồn nói vào tai nó.


“Thiếu Linh chủ, công phu cắt đuôi của ngươi càng lúc càng lão luyện nhỉ?”
Nghe được lời này, đứa trẻ hoảng hốt theo quán tính quay người nhảy lùi ra sau, bảo trì khoảng cách với người phía sau.

Nhưng mà lại vô tình làm đổ quầy hàng của người ta.

Chủ quầy hàng thấy tranh chữ của mình và quầy hàng rơi đầy xuống đất thì nổi giận rống lên.


“Con m* nó, dám phá quầy hàng của ta, các ngươi chán sống rồi sao?”
Người xung quanh thấy có động tĩnh thì quây lại xem.

Đứa trẻ, cũng chính là thiếu Linh chủ, thấy mình gây náo động lớn như vậy cũng lúng túng.

Nếu để mẫu thân nó biết nó ra ngoài gây chuyện lớn nhất định sẽ bị phạt.

Nam tử phía sau thiếu Linh chủ hơi nhíu mày, nhưng hắn chỉ ôn tồn nói.


“Chủ quầy, thiếu chủ nhà ta không cẩn thận.

Để ta bồi thường cho ngươi.” Dù sao cũng là thiếu Linh chủ nhà hắn bất cẩn.


Nhưng mà chủ quầy giống như chó điên, không những không nghe lời hắn nói, còn mở miệng lôi mười tám đời tổ tông nhà thiếu Linh chủ ra mắng.

Ở bên này thiếu Linh chủ lại còn không thức thời mở miệng nói.


“Lão già, ngươi thô tục như vậy cũng đi bán tranh chữ được à?” Không phải bán tranh, đặc biệt là tranh chữ đều là những người nho nhã khí chất sao? Ở đâu ra một kẻ thô tục như vậy?
Chủ quầy bị một đứa nhóc mỉa mai lập tức đỏ mặt, quát tháo càng hăng say.

Lúc này nam tử chịu không nổi những lời thô tục của chủ quầy, trực tiếp móc một túi tiền ném xuống đống tranh lộn xộn, sau đó xách thiếu Linh chủ nhà hắn đi.

Mặc kệ phía sau chủ quầy như chó điên sủa nhặng.

Nếu còn ở đây thêm chút nào nữa hắn sẽ đem cái gian hàng này cùng chủ quầy đánh nát.

Quá thô tục.


Người xung quanh thấy không còn chuyện của mình thì nhanh chóng tản đi.

Nhưng mà chủ quầy căn bản không muốn bỏ qua.

Lão ta hô to hô nhỏ, cuối cùng dẫn đến một đội Linh giả Tiểu thừa thuộc Chấp Pháp Đường.

Nam tử nhìn thấy đội Linh giả kia cũng không có biểu tình gì, nhưng thiếu Linh chủ trên tay hắn thì triệt để xanh mặt.

Xong đời rồi.


Đội trưởng của tiểu đội này không biết đến cao tầng như nam tử chứ đừng nói biết mặt thiếu Linh chủ, cho nên nghe chủ quầy hô to gọi nhỏ, nước mắt cá sấu kể lể sự tình thì chặn đường hai người họ muốn bắt về nghiêm trị.

Nam tử sắc mặt không đổi, thả thiếu Linh chủ xuống, bình thản nói.



“Ta đã bồi thường rồi.”
“Chủ quầy nói ngươi ỷ giàu hiếp nghèo.

Vì sự tình không được làm rõ, cho nên mời ngươi và vị tiểu công tử này cùng ta trở về làm rõ.”
Nam tử không muốn ồn ào, cũng không muốn bại lộ thân phận.

Thêm nữa thiếu Linh chủ ôm đùi hắn, nước mắt lưng tròng ra chiều năn nỉ.

Cho nên nam tử bất đắc dĩ lấy ra một khối ngọc trắng cho đội trưởng xem.


Đội trưởng nhìn thấy khối ngọc thì biến sắc.

Khối ngọc trắng này đại biểu cho cao tầng Linh tộc, lại thêm ấn khắc phía trên, chắc chắc đây là nhân vật chủ chốt.

Đội trưởng muốn chắp tay hành lễ thì bị nam tử kín đáo ngăn lại, nhỏ giọng nói mấy câu.

Đội trưởng nghe xong thì gật đầu liên tục, sau đó để cho hai người bọn họ đi.

Còn về chuyện giải quyết chủ quầy thế nào hắn không quan tâm.


Đi được một đoạn, thiếu Linh chủ mới thở phào một hơi nói.


“May mắn quá.

Nếu để bị đem tới Chấp Pháp Đường sẽ bị mẫu thân cho no đòn.”
“Ngươi còn sợ no đòn? Sợ đòn roi thì sao lại dám trốn đi chơi hả?” Nam tử không khách khí gõ lên đầu thiếu Linh chủ một cái.

Rõ ràng là đang trong giờ học, tên nhóc này lại nhân lúc hắn không chú ý chạy đi.


Thiếu Linh chủ ôm đầu, ai oán nói.


“Lâm các chủ, ta chỉ là đi ra ngoài tản bộ một chút, nhìn ngắm khói lửa nhân gian một chút thôi mà.”
Lâm các chủ này không ai khác là Mộ Tư Lâm.

Năm đó sau khi Tịch Nhiên vẫn lạc, nội bộ Linh tộc trải qua một lần thuế biến triệt để.

Riêng phần hắn chưởng quản Thiên Cơ Các.

Đây là do Tịch Nhiên vì hắn mà thành lập, vậy cho nên mặc nhiên hắn phải tiếp quản lấy.

Mặc dù những người khác không hẳn là tin tưởng hắn, nhưng mà mỉa mai thay, bọn họ quyết định tin tưởng Tịch Nhiên.


Hắn thở dài, bế xốc thiếu Linh chủ lên, cấp tốc quay trở về Thiên Cơ Các.

Để mẫu thân của đứa trẻ này phát hiện thì phiền phức lớn.


Thế nhưng khi cả hai về đến Thiên Cơ Các lại thấy một người một mèo đang đứng trước điện, sắc mặt bất thiện trông về phía mình.

Kia không phải là Linh mẫu đương nhiệm Sơ Âm cùng với Miêu đại nhân Miêu Vô Hối đó sao.

Sơ Âm vừa nhìn thấy Mộ Tư Lâm đang vác nhi tử của mình trên vai thì hiểu chuyện gì xảy ra, nàng cười lạnh.


“Tịch Chiêu, có phải lá gan của con ngày càng lớn rồi không?”
Trong lòng Tịch Chiêu rơi cái bộp, mỗi lần mẫu thân bày ra nụ cười này thì chắc chắn sau đó không có chuyện gì tốt.

Mộ Tư Lâm thả Tịch Chiêu xuống, nửa câu cũng không nói, thái độ gì cũng không có.

Mà Miêu Vô Hối ngồi một bên cũng là bộ dạng đang xem kịch.



Thấy không có ai nói giúp mình, Tịch Chiêu nuốt nước miếng, lựa lời nói.


“Mẫu thân, con…”
Không đợi nó nói hết, Sơ Âm đã cắt ngang.


“Để con đến chỗ Miêu đại nhân học tập con than khó, để con đến chỗ Hiên thúc luyện pháp con than khổ, lại để con đến chỗ Vũ thúc luyện võ con than đau.

Vậy bây giờ ở chỗ Lâm các chủ con còn cái gì để than?”
“A, tên nhóc nhà ngươi là chê phương pháp dạy học của ta khó nuốt???” Miêu Vô Hối giống như bắt được trọng điểm, nheo mắt nhìn Tịch Chiêu, âm dương quái khí hỏi.


“Sư phụ, không có, con không có ý như vậy…” Tịch Chiêu đổ mồ hôi nói.

Đánh chết nó cũng không nhận là nó chê bôi cách dạy của Miêu Vô Hối.

Con mèo này nhớ lâu thù dai, tính tình chấp nhặt.

Nếu để nó biết mình chê bôi, sau này ngày tháng học tập vô cùng đau khổ.


“Được, nếu đã không có ý như vậy thì theo ta về tiếp tục bài học dang dở đi.” Miêu Vô Hối đứng dậy, phe phẩy cái đuôi nói.


Tịch Chiêu còn chần chừ chưa muốn cất bước, lại nhìn qua sắc mặt lạnh lùng sắp nổi bão của Sơ Âm, nhìn đến gương mặt không thay đổi của Mộ Tư Lâm, cuối cùng chỉ đành lựa chọn rời đi theo Miêu Vô Hối.


Nhìn Tịch Nhiên lững thững đi khuất bóng, Sơ Âm mới thả lỏng cơ mặt nói với Mộ Tư Lâm.


“Lâm các chủ, đứa nhỏ này làm phiền ngươi quá.”
“Không có gì.” Mộ Tư Lâm lắc đầu, “Chuyện này không thể trách nó được.

Dù sao chuyện năm đó cũng để lại tệ nạn dù ít dù nhiều.”
“Thật sự không có cách nào sao?”
“Dù là năm đó Tịch Nhiên có nhượng cho ta khả năng của hắn, cộng với thiên phú của ta.

Thì cũng không thể nhìn thấy mệnh của Tịch Chiêu.” Mộ Tư Lâm tiếc nuối nói.


Hắn không khỏi nhớ lại thời điểm hắn chuẩn bị dẫn phát tự bạo thì một đạo thần quang xuất hiện đánh gãy liên kết của hắn và Đoạn Cửu, khiến hắn và Đoạn Cửu cùng bị trọng thương.

Tình huống của Đoạn Cửu hắn không rõ, nhưng mà hắn toàn thân kinh mạch đứt gãy, nguyên lực muốn trống rỗng, nửa bước vào quỷ môn quan.

Lúc tỉnh dậy mới biết là Tịch Nhiên cứu mình.


Lúc đó hắn còn nằm trên giường suy yếu trừng mắt với Tịch Nhiên, hỏi chàng vì sao cứu hắn làm gì.

Hắn nói hắn hận Tịch Nhiên đến nhường nào, chất vấn rằng vì sao chàng giết đi phụ thân hắn.

Cuối cùng lại được nghe một câu chuyện xưa đầy máu chó về thân thế của chính mình.


Thì ra hắn là tiểu thúc của Tịch Nhiên, cũng chính là đứa con rơi của Linh tổ mẫu.

Trước đó hắn chiếm cứ thân thể của người ta sống qua ba năm đầu đời, sau đó phụ thân của Tịch Nhiên mới đem linh hồn của Tịch Nhiên trả về trong cơ thể.

Linh hồn của hắn không có chỗ để đi, dứt khoát bám dính lấy linh hồn Tịch Nhiên, tạo thành một cái tâm ma.

Phụ thân Tịch Nhiên không dám mạnh tay khu trục hắn, sợ ảnh hưởng đến hồn phách yếu đuối của Tịch Nhiên.


Cứ như vậy vòng vo nhiều năm cuối cùng hắn cũng bị trục ra.


Nhưng mà Tịch Nhiên cũng không tuyệt tình, đi tìm một đứa trẻ vừa qua đời cơ thể còn ấm đem linh hồn của hắn thả vào.

Đứa trẻ này là Linh Nhân, cho nên hắn mới là Linh Nhân, cho nên hắn dù có thiên phú cũng không hoàn hảo.

Mà người phụ thân trên danh nghĩa kia cũng không phải ruột thịt của cơ thể này, cho nên người đó ngoài mặt tỏ ra yêu thương hắn, nhưng thực ra muốn đem hắn bán đi.

Tịch Nhiên biết chuyện thì tức giận đi chém giết lão ta, dù sao bán con cũng là đại kị của Linh tộc.

Ai ngờ lại đẩy hắn vào tay Đoạn Cửu.


Tất thảy những thứ này ban đầu Mộ Tư Lâm đương nhiên không tin, nhưng sau khi Tịch Nhiên đem toàn bộ Thiên Cơ Thôi Diễn Đạo truyền cho hắn, tự hắn thôi diễn quá khứ thì triệt để tin.

Tin rằng hắn chẳng có lý do gì hận người ta, ngược lại còn nợ người ta nhiều lắm.

Vậy cho nên hắn tham gia vào kế hoạch của Tịch Nhiên.

Bây giờ lại trợ giúp thiếu Linh chủ Tịch Chiêu.


Mộ Tư Lâm thở dài nhìn vẻ mặt buồn bã của Sơ Âm.

Cuối cùng hắn nói ra.


“Tuy rằng ta không nhìn được gì.

Nhưng mà năm đó bản thân Tịch Nhiên hắn cũng có thể thôi diễn Thiên Cơ, có thể hắn cũng biết sẽ để lại tệ nạn.

Hẳn là hắn cũng có để lại chuẩn bị phía sau.”
“Cũng chỉ có thể hy vọng như vậy.” Sơ Âm hướng mắt nhìn xa xa, “Phải rồi, Chiêu nhi ở đây học được cái gì rồi?”
“Tiểu tử này thiên phú không tệ, so với phụ thân hắn không kém bao nhiêu.

Nhưng mà bởi vì vô tâm vô phế cho nên muốn nó thôi diễn được Thiên Cơ thì còn lâu lắm.” Mộ Tư Lâm lắc đầu cười khổ.


Mấy năm nay tất cả mọi người đều chăm chú dạy dỗ Tịch Chiêu, đem hết khả năng của nó mà khai thác.

Nhưng đứa nhỏ này vô tâm vô phế, không để ý cái gì, chỉ thích đi chơi.

Cho nên ngoại trừ chân chính áp súc được Thần lực của bản thân ra thì cái khác chỉ học được da lông.

Điển hình là Thiên Cơ Thôi Diễn Đạo, tên nhóc này chỉ diễn được về quá khứ, mà là quá khứ mấy ngày trước mà thôi.


Mộ Tư Lâm cũng rất bất lực, rõ ràng tiểu tử này được truyền thừa rất tốt, cái gì tốt cũng nhận được nhưng mà lại không có chí học tập.

Lúc hắn biết Tịch Chiêu cũng có khả năng tính toán Thiên Cơ hắn cũng bất ngờ, cũng có vui mừng, nhưng mà hiện thực tạt cho hắn gáo nước thật lạnh.

Ai nha.


Ở bên này Mộ Tư Lâm và Sơ Âm trầm mặc cảm thán, thì ở bên kia Tịch Chiêu đang bị nhốt vào một cái trận đồ treo lơ lửng trên không trung.

Dưới đất là liệt hỏa cuồng cuộn.

Nếu mà phía trên kia Tịch Chiêu đi nhầm một bước thì sẽ rơi xuống bên dưới, hoặc là đứng trong trận lâu quá cũng sẽ rơi xuống.

Chỉ có cách nhìn được yếu điểm của trận đồ từ đó xông ra ngoài trong thời gian cho phép.


Tịch Chiêu ở trong trận đồ vắt óc suy tính lối ra, ở đình viện bên hồ Miêu Vô Hối đang nằm sưởi nắng cùng với Lang Vô Hàn.


“Sư phụ.” Lang Vô Hàn chợt lên tiếng.


“Hử?” Miêu Vô Hối cùng lười mở mắt, ậm ừ đáp.


“Người nghĩ Tịch Chiêu có thể thay phụ thân tiếp tục được không?”
Lang Vô Hàn dõi mắt nhìn về phía Tịch Chiêu, mà Miêu Vô Hối nằm bên cạnh không có trả lời.

Một lúc lâu sau, Miêu Vô Hối mới hé một mắt nhìn Lang Vô Hàn.


“Ngươi nghĩ sao?”
“Thiên tư không tệ.” Lang Vô Hàn chầm chậm nói, “Nhưng mà vướng một cái tệ nạn như vậy, tương lai thật sự không chắc chắn.”
Nghe vậy, Miêu Vô Hối cũng không vội lên tiếng, đổi một tư thể sưởi nắng, uể oải nói.



“Có tệ nạn thì trừ tệ nạn là được rồi.”
“Nói hay lắm, bỏ ra cái giá lớn như vậy mà chưa chắc thu được lời.

Đây không phải phong cách của người, Miêu lão nhi.” Lang Vô Hàn cong ánh mắt nói, chân lớn còn vỗ vỗ lên đầu Miêu Vô Hối.


Miêu Vô Hối xoay đầu cắn vào chân Lang Vô Hàn, trong họng gầm gừ.


“Còn gọi ta hai chữ lão nhi, ta sẽ cắn nát chân ngươi.”
Lang Vô Hàn bật cười, liếm Miêu Vô Hối một cái, cất giọng trầm thấp.


“Đùa một chút thôi mà.

Người không thích ta sẽ không đùa nữa, được chưa? Giận dữ làm rụng lông đó.”
Miêu Vô Hối hừ một tiếng, ghét bỏ hất Lang Vô Hàn ra rồi mới nói.


“Cái giá lớn này không phải chúng ta bỏ ra.

Là Tịch Nhiên hắn bỏ ra.

Chúng ta chỉ góp vào đó một chút thôi.

Hơn nữa, bỏ ra cái giá có lớn hơn một chút đối với chúng ta vẫn có chỗ lời.”
Lang Vô Hàn im lặng suy nghĩ, cảm thấy lời Miêu Vô Hối cũng không sai.

Có điều để giải quyết tệ nạn này thực sự không đơn giản.


“Ừm, bên kia có tin tức gì của Cáo già không?” Miêu Vô Hối chợt không đầu không đuôi hỏi một câu như vậy.


Lang Vô Hàn không nhìn nó, lắc lắc đầu nói.


“Gần nhất không có tin tức gì.

Nhưng mà bên đó chia ba phe ác liệt như vậy, e là lão Hồ cũng không rảnh.”
Miêu Vô Hối nghe xong gật đầu nói.


“Hẳn là vậy.

Nhưng mà để ý một chút tình hình bên đó.

Phát sinh biến số thì phải lập tức thông báo.

Tịch Chiêu vẫn cần thời gian chuẩn bị.”
“Đã biết.”
Lang Vô Hàn trả lời xong, ánh mắt vô thức lại nhìn về phía Tịch Chiêu tự hỏi.

Sắp đến thời gian quy định nhưng mà Tịch Chiêu vẫn loay hoay trong trận đồ mãi chưa thoát được.

Một lát nữa trận tự vỡ, nên chạy đến mang Tịch Chiêu ra kịp thời, hay vẫn nên để nó nếm chút đau đớn đây?
Miêu Vô Hối nhìn ánh mắt Lang Vô Hàn thì biết nó đang nghĩ gì.


“Mặc kệ nó, không chịu chút đau đớn thì lần sau không chuyên tâm nghe giảng.” Miêu Vô Hối ngáp một cái nhắm mắt lại, bắt đầu ca thán.

“Để nó nằm trên giường mấy bữa, miễn cho dồi dào sức khỏe lại trốn đi chơi.

Tiểu tử này không có một chút ý thức của phụ thân nó.

Nhớ năm xưa Tịch Nhiên chăm chỉ nghiêm túc biết bao.

Học một biết mười, siêng năng học tập…”
Nói đoạn, Miêu Vô Hối lại thở dài.

Tuy nó không trực tiếp dạy dỗ Tịch Nhiên, nhưng mà cũng âm thầm quan sát một đoạn thời gian, nỗ lực của Tịch Nhiên nó đều thu vào mắt.

Cho nên hôm nay nhìn Tịch Chiêu ham chơi, Miêu Vô Hối ngoài thở dài cũng chỉ biết thở dài.





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận