Tịch Chiêu rất nhanh chóng hòa nhập vào cuộc sống ở thôn chài, cũng làm quen được với mấy đứa trẻ trong thôn.
Bởi vì người ở thôn chài đều là Nhân tộc, lại nghèo nàn, cho nên bọn họ không tiếp cận được với cái gọi là nguyên lực.
Cho nên lúc Tịch Chiêu len lén đem số linh thạch ít ỏi của bản thân ra khoe khoang với đám trẻ, bọn chúng đều rất thán phục, còn tôn nó lên làm thủ lĩnh.
Tịch Chiêu còn dạy đám trẻ sử dụng nguyên lực, sau đó âm thầm dùng nguyên lực giúp đỡ người lớn trong nhà.
Thấy đám trẻ không có tiền đến giảng đường, học phủ, Tịch Chiêu bèn dạy tụi nó đọc viết.
Người lớn trong thôn thấy thế thì càng yêu mến Tịch Chiêu.
Dần dần Tịch Chiêu giống như trở thành một thành viên của thôn chài.
Người thôn chài ban đầu còn xa lạ với nó, nhưng mà thấy một đứa bé ngoan ngoãn đáng yêu hòa hợp với con cháu mình như thế thì họ tự nhiên chấp nhận nó.
Một ngày nọ, Tô Hàm Ngư cùng với Tịch Chiêu đi dọc bãi biển nhặt vỏ sò.
Tô Hàm Ngư mới hỏi Tịch Chiêu.
“A Chiêu, vì sao huynh luôn đeo mặt nạ vậy? Mặt nạ này có gì đặc biệt quý giá sao?”
Tịch Chiêu bất giác sờ sờ mặt nạ, cười nói.
“Không có gì đặc biệt, chỉ là từ nhỏ ta có vết bớt trên mặt rất xấu, cho nên đeo mặt nạ che đi.”
“Có thể cho muội xem được không?” Tô Hàm Ngư nhảy đến trước mặt Tịch Chiêu đưa tay muốn kéo mặt nạ.
Tịch Chiêu hơi giật mình, lùi lại một bước lớn tiếng quát.
“Không được!”
Nói đùa, đã ra ngoài rong chơi lại ở trên lãnh thổ ngoại tộc, nếu đem mặt mũi lộ ra thì rước về bao nhiêu nguy hiểm còn chưa biết đâu.
Nó cũng không phải đứa ngu.
Tô Hàm Ngư bỗng dưng bị quát thì giật mình đứng ngơ tại chỗ, sau đó hốc mắt hồng lên.
“Không được thì thôi, huynh làm gì hung dữ với muội?”
“Ấy, ta cũng không phải cố ý, ta chỉ giật mình một chút thôi.” Tịch Chiêu nhìn thấy Tô Hàm Ngư muốn khóc lên thì vội hạ giọng dỗ dành.
“Không phải ta không muốn cho muội xem.
Nhưng mà gương mặt xấu xí hù chết muội ta ăn nói với Nhị thẩm làm sao?”
Tô Hàm Ngư không nghe Tịch Chiêu giải thích, trực tiếp khóc lớn làm nó phải luống cuống tay chân.
Cuối cùng hết cách, Tịch Chiêu xòe tay ngưng tụ một hạt châu.
“Hàm Ngư muội coi nè, tặng muội cái này được không?”
Tô Hàm Ngư mở đôi mắt đẫm nước nhìn hạt châu trên tay Tịch Chiêu.
Hạt châu không lớn, nhìn như một hạt ngọc trai bình thường, nhưng mà nhìn kĩ lại thấy ngũ sắc lưu chuyển trên bề mặt châu.
“Cái này là gì?” Tô Hàm Ngư say mê nhìn hạt châu đến nín khóc.
“Ngũ Sắc Minh Châu.
Là ta ngưng tụ lại cho muội đó.” Vừa nói, Tịch Chiêu vừa thả nó vào tay Tô Hàm Ngư.
Tô Hàm Ngư dùng hai tay đón lấy Ngũ Sắc Minh Châu, nhoẻn miệng cười, bên má còn vươn lại giọt nước mắt long lanh.
Gương mặt vừa khóc vừa cười trông kì lạ mà hài hước.
Nhưng Tịch Chiêu không hiểu sao cảm thấy nụ cười này thật đẹp.
Giữa ánh chiều, bên bờ biển hai đứa trẻ sóng vai đứng nơi đó, trong khoảnh khắc Tịch Chiêu dường như muốn thời gian này đừng trôi đi nữa.
Lần đầu tiên nó cảm thấy Thần lực cũng có chỗ tốt.
Phía xa xa lấp ló những chiếc thuyền đang tiến vào bờ.
Sáng hôm sau Tịch Nhiên mắt nhắm mắt mở tỉnh dậy thì nghe thôn chài huyên náo cả lên.
Tịch Chiêu không hiểu chuyện gì chạy ra nhìn thử thì phát hiện bên bờ biển có hai ba chiếc thuyền đang neo ở đó.
Tô Hàm Ngư đứng bên đó vẫy tay với nó hô lớn.
“A Chiêu, đến đây đến đây.
Phụ thân của muội về rồi.
Còn có rất nhiều cá.”
Hóa ra là đội thuyền chài của thôn đã quay trở về.
Bọn họ đi lần này mất hơn nửa năm mới trở về.
Tịch Chiêu nhìn thấy bọn họ từ khoang thuyền khiên ra rất nhiều sọt đầy cá mà nó không biết là cá gì.
“Đây là cá gì?” Tịch Chiêu hỏi Tô Hàm Ngư.
“Huynh chưa ăn cá này bao giờ sao? Mọi người đều ăn cá này mà.” Tô Hàm Ngư mở tròn mắt hỏi lại.
Tịch Chiêu lắc đầu, “Lúc trước ta không thích ăn cá.” Dĩ nhiên là có vẻ như Huyễn Linh Địa không có loại cá này đâu.
Tô Hàm Ngư cũng không quá để ý, xắn tay cầm một con cá trong sọt lên giới thiệu.
“Cá này chỗ muội gọi là Du Ngư.
Thịt rất ngon.
Nhưng mà tới mùa mới có, cho nên muốn ăn cũng không phải lúc nào cũng ăn được.”
“Là vậy sao?” Tịch Chiêu cũng gật gù nhìn con cá trên tay Tô Hàm Ngư.
Trong lúc hai đứa trẻ nói chuyện vui vẻ, thì phía bên kia một nam tử cao to lực lưỡng nheo mắt nhìn sang.
Tịch Chiêu cũng biết có người đang nhìn nó, nhưng mà nó vờ như không biết, sau đó cùng với Tô Hàm Ngư khệ nệ kéo sọt cá của nhà mình về.
Mãi đến trưa muộn, Tịch Chiêu mới biết người nhìn nó buổi sáng là phụ thân của Tô Hàm Ngư, người trong thôn gọi là Tô Nhị.
Lúc này Tô Nhị đang ở sau nhà nói chuyện với Tô Nhị tẩu, từ nói chuyện nho nhỏ hai người bỗng dưng lớn tiếng.
Cuối cùng trở thành hỗn loạn một góc nhà.
Tô Hàm Ngư đứng ôm cánh tay Tịch Chiêu ánh mắt sợ sệt nhìn vào sau nhà, run rẩy nói.
“Phụ thân lại lớn tiếng với mẫu thân, một lát nữa thế nào cũng động tay động chân.”
Tịch Chiêu nghe xong nhíu mày hỏi lại.
“Nhị thúc thường như vậy lắm sao?”
“Không có.” Tô Hàm Ngư lắc đầu.
“Bình thường phụ thân rất tốt, rất yêu thương mẫu thân và muội.
Nhưng lúc người uống rượu vào thì sẽ lớn tiếng rồi động tay động chân.”
Tịch Chiêu lại càng nhíu mày, lúc nãy thôn chài có mở tiệc tẩy trần cho bọn họ, Tô Nhị này cũng uống không ít.
Phía sau nhà tiếng Tô Nhị tẩu gào khóc, tiếng đổ vỡ đồ đạc, sau đó tiếng khóc xa dần, giống như bà đã chạy ra ngoài vậy.
Vừa nghĩ muốn dắt Tô Hàm Ngư đi sang chỗ khác tránh nạn thì thấy Tô Nhị từ nhà sau đi lên với gương mặt dữ tợn.
Hắn liếc mắt nhìn Tô Hàm Ngư khẽ quát.
“Hàm Ngư, đi qua đây.”
Tô Hàm Ngư mặc dù không tình nguyện nhưng cũng chỉ có thể nghe lời bước về phía hắn.
Tô Nhị bắt được bả vai của Tô Hàm Ngư kéo về phía mình, dùng ánh mắt hung ác nhìn Tịch Chiêu quát.
“Mày, từ đâu đến đây?”
“Ta không biết, ta chỉ biết ta ở rất xa nơi này, trong lúc đi du ngoạn thì gặp thổ phỉ nên lạc phụ mẫu.
Cuối cùng không biết thế nào lạc đến đây.”
Tịch Chiêu đem kịch bản từ ban đầu nói với Tô Nhị tẩu nói lại với Tô Nhị một lần.
Tô Nhị nheo mắt, hiển nhiên là nghi ngờ lời Tịch Nhiên nói.
Cuối cùng hắn gầm gừ nói.
“Dù như vậy nhà này cũng không thể chứa chấp mày.
Mau cút đi đi.”
Tịch Chiêu cúi đầu trầm mặc, suy nghĩ làm thế nào với Tô Nhị.
Bên kia Tô Hàm Ngư nghe Tô Nhị nói vậy thì níu lấy góc áo Tô Nhị mếu máo.
“Phụ thân, người đừng đuổi A Chiêu đi mà.
Huynh ấy rất tài giỏi, huynh ấy có thể làm việc nhà phụ chúng ta mà…”
Tô Nhị nghe Tô Hàm Ngư lên tiếng thì quay lại bất ngờ hạ một cái tát như trời giáng lên mặt cô bé khiến cho cô bé lảo đảo ngã trên sàn nhà ngất đi, khóe miệng rách một đường, máu từ đó thấm ra.
Tô Nhị há miệng định mắng chửi Tô Hàm Ngư thì bỗng cảm thấy trong nhà mình có gió nổi lên, hắn giật mình quay đầu nhìn xem gió đến từ nơi nào thì nhìn thấy một cú đấm nho nhỏ đang bay về phía mình.
Tô Nhị theo bản năng muốn tránh, nhưng kì lạ là hắn không thể di chuyển được, chỉ trơ mắt nhìn cú đấm kia va chạm vào mặt mình.
Trong khoảnh khắc, hắn nghĩ, chắc là không đau đâu nhỉ?
Nhưng mà trái với suy nghĩ của hắn, cú đấm kia khiến hắn văng thẳng vào góc nhà, đau đến mức ứa nước mắt.
Chưa đợi hắn phản ứng gì thêm thì hắn đã bị một bóng người lao vào đấm túi bụi.
Nhìn kĩ lại thì người tung những nắm đấm này chính là Tịch Chiêu.
Tô Nhị trong lòng vô cùng hoang mang, tại sao thằng nhóc này lại có sức mạnh khinh khủng như vậy?
Tịch Chiêu đánh một hồi mới ngưng tay, nó ngồi trên người Tô Nhị, dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn hắn mà nói.
“Lần sau ta còn nhìn thấy ngươi động tay động chân với Nhị thẩm và Hàm Ngư nữa thì không phải chỉ có bấy nhiêu cú đấm đâu.
Ngươi đánh các nàng bằng tay, ta chặt tay.
Ngươi đá các nàng bằng chân, ta chặt chân.
Ngươi mở miệng thô tục, ta cắt lưỡi.
Để ngươi sống không bằng chết.”
Tô Nhị khiếp sợ nhìn Tịch Chiêu.
Hắn không nghĩ đứa trẻ con chừng mười một mười hai tuổi lại khủng bố như vậy.
Mà đáng sợ nhất chính là, hắn không cử động được, giống như cơ thể này không thuộc kiểm soát của hắn nữa.
Tịch Chiêu không chờ Tô Nhị trả lời, nó đứng dậy đến bên cạnh Tô Hàm Ngư bế cô bé lên, lạnh lùng liếc nhìn Tô Nhị rồi đi vào bên trong.
Lúc này Tô Nhị mới thoáng cử động được, hắn nằm ở góc nhà thật lâu cũng chưa đứng dậy được.
Mãi đến tối muộn hắn mới loạng choạng đứng lên, sau đó đi ra khỏi nhà.
Tô Nhị tẩu lúc này cũng từ phía xa xa trở về, nhìn thấy Tô Nhị ra ngoài nhưng không dám gọi lại, sợ hắn hành hung mình.
Tô Nhị một đường đi đến nhà trưởng thôn.
Trưởng thôn vốn đang ăn cơm, nhìn thấy Tô Nhị cả người bầm dập thì suýt rơi đũa.
“Tô Nhị, ngươi bị làm sao vậy?” Trưởng thôn nhìn Tô Nhị từ đầu tới chân, chép miệng nói.
Gương mặt Tô Nhị méo xệch, hắn vội kể cho trưởng thôn nghe chuyện mình bị một đứa nhóc mười mấy tuổi đầu đánh không ra hình người.
Trưởng thôn nghe xong đưa ánh mắt kì dị nhìn hắn.
“Tô Nhị, ngươi uống rượu đến váng đầu đúng không? Làm sao A Chiêu có thể ra tay nặng như vậy được.” Hà thẩm, phu nhân của trưởng thôn ngồi một bên lên tiếng.
Từ ngày Tịch Chiêu đến nơi này, nhìn thấy nó rất ngoan ngoãn phụ việc, lại còn dạy chữ cho mấy đứa trẻ trong thôn, bà rất hài lòng.
“Đúng đó.
Làm sao một thằng bé có thể ra tay nặng tới mức này.
Ngươi nhìn lại mình đi, to khỏe như một cái cột nhà.” Trưởng thôn cũng cau mày nói.
Đánh chết lão cũng không tin thằng nhóc nhỏ như vậy đánh được Tô Nhị.
Lão tuy lớn tuổi nhưng mắt không mù, Tịch Chiêu chỉ là đứa nhóc mười mấy tuổi, thân hình còn gầy hơn cháu trai lão đây.
Tô Nhị cũng méo miệng.
“Ta cũng không biết làm sao thằng nhãi đó khủng bố như vậy.
Mà ta lại không động đậy được, không phản kháng được.”
Nhưng mà mặc cho Tô Nhị có hao hết nước bọt giải thích thì phu phụ trưởng thông cũng không tin, cho là hắn say rượu ngã bị thương rồi đổ thừa cho Tịch Chiêu.
Đương lúc Tô Nhị còn muốn giải thích nhiều thêm mấy câu thì lại nghe ngoài cửa có tiếng gọi văng vẳng của Tịch Chiêu.
“Nhị thúc, thúc có trong đó không? Nhị tẩu đang tìm thúc về ăn cơm.”
Tô Nhị nghe giọng của Tịch Chiêu thì sợ trắng mặt.
Hắn vội vàng ôm chân trưởng thôn, nói như sắp khóc.
“A A A trưởng thôn, ngươi mau cứu ta.
Tiểu quỷ đó biết ta tìm ngươi cáo trạng nên đến tìm cách chặt tay chặt chân cắt lưỡi ta…”
Phu phụ trưởng thôn đen mặt nhìn nam tử cao to vạm vỡ đang lết dưới sàn nhà ôm chân một lão niên vì sợ hãi một đứa trẻ mười mấy tuổi.
Trưởng thôn hô to ra ngoài.
“A Chiêu đấy ư? Ngươi vào đây.
Nhị thúc của ngươi trong này.”
“Trưởng thônnnn…” Tô Nhị tuyệt vọng gào lên.
Tịch Chiêu bước vào trong nhà, trên môi treo nụ cười vô hại cúi đầu chào phu phụ trưởng thôn.
Hà thẩm mỉm cười đi vào trong lấy mấy gói thức ăn đưa cho Tịch Nhiên nói.
“A Chiêu, bà bà cho con.
Đem về chia với Hàm Ngư nha.”
“Cám ơn bà bà.” Tịch Chiêu nở nụ cười ngọt ngào với Hà thẩm.
Sau đó nó quay sang nhìn Tô Nhị nói.
“Nhị thúc, Nhị thẩm đang chờ thúc về ăn cơm đấy.
Thúc mau theo ta về thôi.”
Tô Nhị đang định mở miệng từ chối, nhưng không hiểu sao hắn không thể lên tiếng, cơ thể lại không nghe lời từ từ đứng dậy.
Tô Nhị đưa ánh mắt cầu cứu nhìn phu phụ trưởng thôn, nhưng bọn họ chỉ cười nói.
“Tô Nhị, về đi thôi.
Lần sau đừng có uống nhiều rượu nữa.”
Tịch Chiêu chào hỏi phu phụ trưởng thôn lần nữa, sau đó dẫn đầu đi trước, Tô Nhị cứng nhắc theo sau.
Hắn ngoái nhìn trưởng thôn, ánh mắt như muốn nói, ‘Ta con m* nó không có say mà trông gà hóa cuốc, ta không có tự nguyện đi về.
Cứu ta.’
Tịch Chiêu và Tô Nhị một trước một sau đi dọc theo thôn trở về nhà.
Được nửa đường, Tịch Chiêu dừng lại, ngẩn đầu nhìn Tô Nhị, gương mặt không cảm xúc nói.
“Ngươi đừng phí công vô ích.
Sẽ không có ai tin ngươi.
Nếu ta lại thấy ngươi làm chuyện vô ích thế này nữa ta nhất định tiễn ngươi về với tổ tiên.”
Nói xong Tịch Chiêu lấy đâu ra một con dao nhỏ phóng về một hướng.
Tô Nhị nhìn về hướng con dao lao đi, ‘Phập’ một tiếng, chỉ thấy một con sóc ngã từ trên cây xuống cùng con dao đã cắm ngập đến chuôi trong người.
Tô Nhị run lên, suýt nữa thì bĩnh ra quần.
Tịch Chiêu không nói gì nữa, giải trừ cấm chế cho hắn.
Kể từ hôm đó, Tô Nhị không dám uống rượu, cũng không ở riêng một chỗ với Tịch Chiêu.
Chỗ nào có Tịch Chiêu thì hắn sẽ tìm đại một lý do để đi chỗ khác.
Tô Nhị cứ sống trong căng thẳng như vậy cho đến chuyến hải trình tiếp theo.
Ngày đó Tô Nhị vui vẻ hăng hái xắp xếp hành lý lên đường.
Hắn nghĩ, cuối cùng hắn cũng thoát được ánh mắt của Tịch Chiêu.
Thế nhưng Tịch Chiêu đứng đằng xa nhìn hắn, thấy hắn cả người khí đen mù mịt thì hơi nhíu mày.
Nó ra biển tìm chỗ vắng người cẩn thận nhặt một cái vỏ sò, sau đó nghĩ nghĩ, cuối cùng đưa tay cắn một cái.
Miệng đọc chú, tay phết một vệt máu lên vỏ sò, máu lập tức thấm vào vỏ sò không còn dấu vết.
Một vệt sáng lóe lên rồi biến mất.
Tịch Chiêu thở dài trong lòng.
“Trước kia nghe lời mẫu thân một chút, ở chỗ sư phụ nghiêm chỉnh học thì hôm nay chẳng cần phí công trích máu.”
Nghĩ tới đây nó cũng hơi chút nhớ nhà.
Nhưng mà nó còn chưa muốn nhanh như vậy đã trở lại, đợi thêm mấy năm nữa đi.
Lúc Tô Nhị từ biệt Tô Nhị tẩu và Tô Hàm Ngư chuẩn bị lên đường, Tịch Chiêu đi đến nghiêm túc nói.
“Ngươi có thể không đi chuyến này không?”
Tô Nhị miệng méo xệch.
Không biết phải trả lời thế nào.
Tịch Chiêu mới đưa vỏ sò cho hắn mà nói.
“Cầm lấy cái này đeo bên người.
Xem như là một loại bùa bình an.
Vào lúc nguy cấp có thể bảo vệ ngươi một mạng.”
Tô Nhị gượng gạo nhận lấy vỏ sò, ánh mắt như muốn hỏi vì sao lại cho hắn bùa bình an.
Tịch Chiêu cũng không quanh co.
“Ta vì Hàm Ngư.
Ngươi xảy ra chuyện muội ấy sẽ buồn.”
Tô Nhị nghe xong cũng không nói gì.
Mấy tháng nay hắn nhìn thấy Tịch Chiêu bề ngoài hiền lành, bên trong lãnh khốc, nhưng mà nó lại thật sự đối xử với Tô Hàm Ngư rất tốt.
Cho nên Tô Nhị lựa lời một lúc lâu mới nhỏ giọng nói.
“Nhờ ngươi chăm sóc Hàm Ngư.”
Hắn cũng không hiểu sao mình phải nói lời này, nhưng mà hắn cảm thấy mình phải nói.
Tịch Chiêu gật đầu thay cho câu trả lời, nhìn Tô Nhị lên thuyền đi xa xa.
Khí vận xấu càng lúc càng dày đặc..