Huyễn Thiên Địa - Thần Lực Chi Tranh


Long Đản cùng mấy đứa trẻ ngồi thuyền mười ngày nửa tháng, cuối cùng cũng đến một bến thuyền trên hòn đảo xa lạ.
Lúc này là đúng nửa đêm, Long Đản vừa neo thuyền, vừa nói với bọn trẻ.


“Bến thuyền này do Linh tộc chúng ta làm đấy, chứ đảo này vốn không có người ở đâu.
Ta ở đây mười hai năm, gặp nhiều nhất chỉ có chim thú thôi.”

“Cha ở đây làm gì?” Linh Lăng thò đầu ra khỏi thuyền hỏi.


“Tất nhiên là thủ hộ cả vùng này rồi.
Nơi này ấy mà, không có con người nhưng có thứ khác.
Đợi lát nữa mấy đứa sẽ biết thôi.
Nào, lên bờ đi.”

Đợi mấy đứa lên bờ hết, Long Đản dắt chúng đến ngôi nhà gỗ gần đó.
Trên đường đi không ngừng thuyết minh về sự vất vả của hắn lúc còn thủ hộ nơi này.


Trời vừa tối lại không có trăng, giờ năm ngón tay ra cũng không nhìn thấy.
Long Đản đứng loay hoay mở cửa nhà gỗ, vừa mở ra thì một cái bóng đen nhào tới chỗ hắn.
Mấy đứa trẻ hoảng hốt, vội vận nguyên lực chuẩn bị đánh tới, lại bị tiếng cười của Long Đản làm cho ngơ ngác.


“Nhóc con, lâu lắm không gặp ngươi.
Vẫn chiếm chỗ của ta mà làm ổ hả?”

Mặc Hiên đưa tay về phía trước, trên tay lập tức có một ngọt lửa nhỏ, soi sáng cả gian nhà.
Trên tay Long Đản bây giờ là một quả cầu lông màu đỏ rực, hai mắt long lanh, bốn chân ngắn cũn.
Long Đản vui vẻ giơ nó lên cho mấy đứa trẻ xem.


“Nó là một con Mao Cầu ở trên đảo này.
Lúc trước ta còn ở đây nó thường đến đây ăn chực, ta gọi nó là Cầu Cầu.
Có lẽ ta đi rồi nó vẫn theo thói quen đến.”

Mấy đứa con gái rất thích nên chạy đến vuốt ve cưng nựng Cầu Cầu.
Long Đản lấy lửa châm vào đèn, sau đó nói với mấy đứa con trai.


“Sáng mai ta sẽ đưa đi tham quan chỗ này.
Chỗ này hơi nhỏ nên chịu khó cho mấy đứa nữ tử ngủ trên giường, còn mấy đứa nam tử trải thảm ngủ dưới đất đi.”

Căn nhà quả thật rất đơn giản, góc nhà kê một cái gường đơn, bên cạnh là một cái tủ nhỏ, giữa nhà là một cái bàn trà.
Hết.
Đúng là cách sống của nam nhân sống một mình.


Chúng cũng không ý kiến gì, dù được sống sung sướng từ nhỏ, nhưng mà đứa nào cũng hiểu được đi ra ngoài không thể đòi hỏi như ở nhà.


.


Sáng hôm sau, trời vừa sáng Long Đản đã gọi mọi người dậy.
Sau đó hắn chia hai người một tổ, đứa lớn nhất đi với đứa nhỏ nhất, cứ thế mà sắp xếp.
Rồi đưa chúng đi vào rừng.



“Nhiệm vụ của các ngươi trước mắt là mỗi ngày phải săn được một con yêu thú làm thức ăn.
Nếu nhóm nào không săn được thì hôm đó không được ăn cơm.
Nói cách khác, các ngươi sẽ ăn thứ mà mình săn được.” Long Đản vừa đi vừa nói, không nhìn tới sắc mặt trắng xanh của mấy đứa phía sau.
Hừ, lúc trước khi hắn tới đây còn không có chỗ ngủ, đi săn chút thức ăn là quá nhẹ nhàng.


Hòn đảo này cây cối không phải màu xanh lục, mà là màu xanh ngọc.
Chủng loại cũng không giống loại cây nào bọn trẻ từng nhìn thấy.
Long Đản dẫn đường đi một lúc thì dừng lại ở một cái giếng nhỏ.


“Từ chỗ này, các ngươi chia làm năm hướng đi sâu vào trong.
Liệu cơm gắp mắm, xem sức mạnh của mình săn được con gì thì săn.
Nhưng nhất định phải có chiến lợi phẩm mang về.
Ta ở đây chờ các ngươi tới trưa.
Quá buổi trưa ta sẽ trở về nhà gỗ.”

Tất cả hô vâng dạ rồi quay lưng chia nhau đi vào rừng, trong lòng thấp thỏm, sợ không săn được thì hôm nay không có ăn.


Mặc Hiên đi cùng tỷ tỷ song sinh của Liễu Nhạc, Tường Vi.
Nàng là một bé gái nhút nhát, trên đường đi cứ nắm chặt góc áo Mặc Hiên, ánh mắt sợ hãi nhìn xung quanh.
Để không khí bớt căng thẳng, Mặc Hiên lên tiếng trò chuyện.


“Tường Vi, lúc trước ở chỗ Thành hoàng Hải Linh thấy muội bình tĩnh lắm mà, sao hôm nay lại có vẻ sợ hãi thế?”

Tường Vi nghe Mặc Hiên nói chuyện với mình thì ngẩn đầu nhìn hắn, sau đó lại cúi đầu lúng túng nói.


“Muội…lúc đó bởi vì ở cùng với mọi người, lại có Linh chủ ở đó.
Cho nên…cho nên không cảm thấy sợ.” Ở đây xung quanh hoang dã, ngoài vị ca ca trước mặt ra cũng không thấy ai khác.
Dù biết là có Long Đản thúc đứng phía ngoài, ca ca tỉ muội đều ở trong rừng, nhưng nàng vẫn rất sợ.


Mặc Hiên dừng lại, ngồi xuống xoa đầu Tường Vi.


“Tiểu muội, đừng có sợ.
Có ca ca ở đây.
Nói xem nguyên lực của muội hệ gì nào?”

“Là…Thổ tố.”

“Chẳng phải rất tốt sao?” Mặc Hiên mỉm cười, “Muội xem, nơi này là rừng núi, ngoài Mộc tố có lợi, thì tiếp theo chính là Thổ tố của muội rồi đó.”

“Thật sao?”

“Đương nhiên.
Đi nào, đừng để hôm đầu tiên đã ra về tay trắng.
Sẽ phải nhịn đói đó.”

Nói rồi Mặc Hiên nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tường Vi đi về phía trước.
Chẳng mấy chốc họ nghe thấy tiếng hò hét, tiếng gầm rú rất dữ dội.
Đến gần mới thấy đó là nhóm Lưu Niên và Liễu Nhạc.
Cả hai đang giao tranh cùng một con yêu thú đứng cao hơn đầu người, trông da trơn như rắn, thân to, bốn chân như cột nhà, đuôi dài, miệng còn có thể phun ra lửa.
Lúc Mặc Hiên và Tường Vi chạy đến thì Liễu Nhạc đang bị con yêu thú dùng đuôi hất ra xa, Lưu Niên muốn chạy sang cứu thì yêu thú lại phun lửa cản đường hắn.



“M* kiếp!” Lưu Niên tính tình vốn nóng nảy chửi thề một tiếng.
Nhìn thấy muội muội bị đánh ngã, Tường Vi lập tức chạy qua.


“Nhạc Nhạc, muội không sao chứ?”

Liễu Nhạc lồm cồm bò dậy, nghe thấy tỷ tỷ mình đến thì reo lên.


“Vi Vi, sao tỷ lại ở đây? Chỗ này nguy hiểm lắm.
Cẩn thận!!!”

Liễu Nhạc mắt thấy yêu thú bổ nhào tới chỗ tỷ muội nàng liền hô lên nhưng Tường Vi không kịp tránh.
Mắt thấy yêu thú sắp táp tới, Tường Vi khẽ run rẩy nhắm mắt.
Nhưng nàng lại không thấy đau như tưởng tượng.
Lúc mở mắt ra thì thấy Mặc Hiên cầm kiếm chắn trước mặt tỷ muội nàng, bên kia là yêu thú bị chém một kiếm ngay mũi.


Yêu thú bị đau điên cuồng gào lên, nó lui về hai bước lấy đà rồi nhào tới Mặc Hiên.
Mặc Hiên cũng không khinh địch, đưa kiếm thủ thế.
Đợi đến khi yêu thú đến đủ gần, há cái miệng đỏ lòm như chậu máu táp xuống, hắn xoay người lách sang bên theo đà đâm tới một kiếm nữa.
Lưu Niên cũng chạy đến liên thủ với Mặc Hiên, hắn nhân lúc yêu thú chuyên tâm đối phó với Mặc Hiên mà tập kích bên còn lại, một chùy giáng vào đầu yêu thú.
Yêu thú điên cuồng dùng đuôi quét đất, há miệng phun lửa xung quanh.


Bên đó đang đánh nhau cát bụi mịt mù, bên này Tường Vi vận nguyên lực chữa thương cho Liễu Nhạc.
Lúc bị yêu thú đánh bay, Liễu Nhạc va phải tảng đá, lưng rách toác vừa bầm tím vừa chảy máu.


Mặc Hiên và Lưu Niên vừa giao đấu vừa chú ý hai tiểu cô nương mới mười tuổi bên kia, chỉ sợ yêu thú đang hóa điên lao đến đó.
Thế mà sau khi được Tường Vi trị thương, Liễu Nhạc vô cùng dũng mãnh đứng dậy xuất ra trường tiên lao đến hỗ trợ.


“Vi Vi lên nào!”

Liễu Nhạc nhún chân nhảy lên, dưới đất lập tức nhô lên một cột đá cho cô đạp xuống, từ cột đá đó Liễu Nhạc lại nhảy lên di chuyển về phía trước.
Khi bay qua trên đầu yêu thú, Liễu Nhạc giơ trường tiên quất xuống, vô số lưỡi đao theo đó xé gió lao thẳng đến chỗ nó.
Đòn tấn công bất ngờ làm yêu thú gầm rú né trái tránh phải, trên người lại thêm mấy vết thương.
Liễu Nhạc nhảy qua mấy cột đá nữa rồi vững vàng đáp đất.
Lúc này Mặc Hiên và Lưu Niên mới phát hiện thì ra là Tường Vi ở phía sau hỗ trợ.


“Hay lắm mấy đứa.” Lưu Niên lớn tiếng khen ngợi.


Con yêu thú mắt đỏ ngầu một lần nữa trở mình lao tới, nhắm thẳng hướng Tường Vi mà há miệng phu lửa.
Lần này Tường Vi có chuẩn bị, nàng quỳ một chân áp lòng bàn tay xuống đất, miệng đọc chú.


“Đất mẹ vĩ đại trong ta, cho ta mượn sức mạnh của người.
Lập!”

Ánh sáng từ tay Tường Vi phát ra, sau đó đất đá từ lòng bàn tay chạm đất của nàng chạy thẳng một đường hướng về phía yêu thú.

Chớp mắt một cái yêu thú thấy có bức tường lớn chắn trước mặt, không đợi nó vòng sang bên, bức tường tự động mở rộng thành một vòng tròn vây nó bên trong.
Yêu thú dùng đầu húc vào tường đá, tường đá xuất hiện mấy vết nứt, thế là nó điên cuồng húc.
Tường Vi cố gắng vận nguyên lực chống đỡ, trán rịn mồ hôi.
Lưu Niên thấy thế cũng làm động tác hệt như vậy, nhưng câu chú lại có phần khác đi.


“Đất mẹ vĩ đại trong ta, ấm áp và mạnh mẽ, kiên định và từ bi, cho ta mượn sức mạnh của người.
Gia!

Đất đá cũng từ lòng bàn tay áp xuống đất của Lưu Niên chạy thẳng đến tường đá của Tường Vi, gia cố tường vây thêm chắc chắn.
Mặc Hiên trông thấy vậy, nghĩ nghĩ một chút rồi nhún chân phi thân lên bờ tường nhìn xuống yêu thú đang điên cuồng phía dưới.
Hắn giơ tay về phía yêu thú, miệng cũng đọc một câu chú.


“Thánh hỏa chiêu chiêu, thiêu tan xác phàm, sinh vị thiên, tử vị địa.
Thiêu!”

Một ngọn lửa trắng bùng lên trong tường vây nuốt trọn lấy yêu thú, nó gầm lên đau đớn, trong mắt ánh lên tia tuyệt vọng.
Ba người còn lại trắng mắt nhìn Mặc Hiên thản nhiên thiêu chết yêu thú, mùi thơm của thịt nướng vậy mà dậy lên theo gió lan tràn khắp nơi.


Long Đản đứng tại giếng nước nhìn thấy cột khói to đang bốc lên, theo đó là mùi thịt nướng thơm lừng.
Chỉ chốc lát sau, hắn thấy bốn người Mặc Hiên, Lưu Niên, Tường Vi và Liễu Nhạc kéo con yêu thú đã nướng chín quay trở lại, trên người chỉ có chút bụi cát chứng tỏ đã từng giao đấu với con yêu thú mệnh khổ phía sau, hoàn hảo không có thương tích nào.


Long Đản, “……”

Gần tới giờ trưa, rốt cuộc các nhóm khác cũng trở lại.
Ít nhất là không có nhóm nào trở về tay trắng, yêu thú lớn nhỏ đều có.
Ngoài mấy vết thương ngoài da, bọn chúng cũng không quá chật vật.
Chỉ có Linh Lăng thì trông thảm nhất, xây xước không nói, cả người nàng vướn đầy cành lá trông hết sức buồn cười.
Long Đản lại không cười nồi, lo lắng hỏi.


“Lăng nhi, con sao vậy? Sao lại chật vật thế này?”

“Thôi đừng nhắc nữa.” Linh Lăng chán nản nói.
“Chúng ta về thôi.”

Long Đản đưa mắt nhìn Hiểu Minh, đứa cháu nhỏ nhà Hữu hộ pháp.
Hiểu Minh thở dài lắc đầu, ra dấu sẽ nói sau.


Buổi tối cả nhóm người quây quần phía ngoài ngôi nhà gỗ nấu nướng ăn uống.
Long Đản hài lòng nhìn mấy đứa nhỏ chạy tới chạy lui làm thịt yêu thú mình săn được.
Vì Mặc Hiên đã thiêu chín con yêu thú, cho nên bốn người họ rảnh rỗi ngồi xẻ thịt yêu thú ăn, sẵn tiện hỏi Long Đản mấy vấn đề.


“Sao? Ngươi sử dụng được chú ngữ rút gọn à?” Long Đản nghe Lưu Niên kể xong thì tròn mắt nhìn Tường Vi.


Tường Vi ngại ngùng cúi đầu gật nhẹ.
“Lúc trước cha và gia gia có dạy qua.
Chỉ là hôm nay lần đầu tiên cần sử dụng.”

Phải biết rằng mỗi chữ trong chú ngữ đều có uy lực riêng, với những Linh tộc bình thường không dễ để sử dụng chú ngữ, vì năng lực của họ không đủ.
Với Linh giả có sức mạnh nhất định họ có thể thoải mái sử dụng chú ngữ, tuy nhiên cũng có chút hạn chế.
Tỉ dụ như chú ngữ đầy đủ cần thời gian nhất định để đọc xong, lại dễ nhầm lẫn, nhưng uy lực tối đa.
Chú ngữ ngắn cần ít thời gian hơn, dễ nhớ hơn, lại bị giảm uy lực.
Dù vậy, cũng có thể lấy đầy bổ khuyết.
Tức là người có nguyên lực mạnh mẽ thì dù có rút gọn chú ngữ thì uy lực vẫn đạt mức cao.


Long Đản giải thích sơ qua nguyên tắc hoạt động của chú ngữ, mấy đứa trẻ khác cũng đã ngồi quây quần bên cạnh họ từ bao giờ.
Cầu Cầu cũng nằm một bên yên lặng gặm một khối thịt.
Long Đản nói xong, Lưu Niên đã nhanh miệng đặt câu hỏi.



“Long thúc, vậy chú ngữ có thể sử dụng bằng ngôn ngữ khác không?”

“Ngôn ngữ khác? Ngươi nói gì vậy?” Long Đản không hiểu nhìn Lưu Niên.
Mà Lưu Niên cũng không vòng vo, chỉ vào Mặc Hiên mà nói.


“Giống như hôm nay ta nghe Mặc Hiên ca đọc chú ngữ.
Từng chữ có thể hiểu, nhưng đặt vào cả câu ta nghe chẳng hiểu chút gì.
Hắn dùng một câu chú ngữ thiêu chín con yêu thú này đấy.”

Long Đản bất ngờ nhìn Mặc Hiên.
Một câu chú ngữ thiêu chín con yêu thú to lớn không phải chuyện đơn giản.
Hắn nghiêm túc nhìn Mặc Hiên.


“Mặc Hiên, rốt cuộc là ngươi đọc chú ngữ gì? Nguyên tố của ngươi tới đâu rồi?”

Mặc Hiên im lặng từ nãy giờ, biết tránh không được nên cũng không giấu giếm, bình thản mà nói.


“Chỉ là một cái chú ngữ trong sách cổ ta tình cờ đọc được.
< Thánh hỏa chiêu chiêu, thiêu tan xác phàm.> Cũng là lần đầu tiên có dịp thi triển.” Vế sau cùng hắn không nói, hắn cũng không muốn có người đi tìm chết.


Long Đản nghe xong chú ngữ thì vô cùng chấn động, trong lòng đoán tên nhóc này hẳn là phải Hỏa cấp Bạch trở lên, mới có thể thi triển chú ngữ cổ.
Như vậy thật khủng khiếp, chưa đến hai mươi mà đã đạt đến cảnh giới này tìm mỏi mắt cả lục địa cũng đếm chưa hết được hai bàn tay.
Mà chú ngữ cổ này nghe qua thì bình thường, nhưng thực sự có điểm tàn độc trong đó.
Chú ngữ là ngôn ngữ, bản chất của chú ngữ thể hiện trên mặt chữ, vừa rồi trong chú ngữ có câu ‘thiêu tan xác phàm’, chỉ mới nghe một nửa thôi liền biết đây là kiểu chú ngữ nhất định phải chết.
Thảo nào con yêu thú to bằng ba bốn người đàn ông lực lưỡng lại bị thiêu chín chỉ bằng một câu chú.


Bên này Long Đản cảm thán một hồi, ngược lại Hiểu Minh bên kia lại hưng phấn, cười tít cả mắt hỏi Mặc Hiên.


“Mặc Hiên ca, đệ cũng là Hỏa tố, ca dạy đệ chú ngữ đó đi.”

Mặc Hiên rút khăn lau tay, điềm tĩnh nói.
“Đệ muốn chết thì học.”

“Một cái chú ngữ thôi mà, sao lại chết chóc gì ở đây? Huynh không muốn dạy thì thôi, lấy cái chết ra dọa đệ làm gì?”

Mặc Hiên thở dài bất đắc dĩ, Long Đản mới xoa đầu giải thích cho Hiểu Minh.


“Chú ngữ cổ không phải muốn học là học.
Căn cơ không đủ, nguyên lực yếu kém thì dễ dẫn đến tẩu hỏa nhập ma, còn có thể phản phệ tự hại chính mình.” Long Đản dường như nhớ ra chuyện gì, nheo mắt nhìn Hiểu Minh, “Hiểu Minh, ngươi nói cho ta biết lúc ở trong rừng ngươi và Linh Lăng gặp chuyện gì?”

Hiểu Minh vừa há miệng cắn miếng thịt một cái, nghe Long Đản nói lập tức nhìn sang Linh Lăng đang trừng mắt với mình.
Nhưng mà quay lại cũng thấy Long Đản trừng mắt.
Hiểu Minh rối rắm, quyết định nói ra.


“Cũng không phải chuyện gì to tát.
Chỉ là lúc đó Linh Lăng tỷ muốn trói con yêu thú, nên mới dùng chú ngữ, không ngờ con yêu thú này cũng điều khiển được Mộc, cho nên ngược lại tỷ ấy bị nó trói lại kéo lê trong lùm cây.
Ta sợ dùng Hỏa đốt nó thì hại đến Linh Lăng tỷ cho nên chỉ còn cách cầm kiếm đuổi theo chặt bỏ.”

Mọi người dời tầm mắt về Linh Lăng, thấy nàng đã chôn mặt giữa hai bàn tay, đôi tai ửng hồng.
Lam Vũ dẫn đầu cười phá lên, sau đó mọi người cũng không nhịn được cười ngặt nghẽo.


Một đêm đầy tiếng cười cứ thế trôi qua, kết thúc ngày đầu tiên của chuyến lịch luyện.



.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận