Huyền Thiên


- Hai người các ngươi đều là đệ tử vi sư thu nhân lần đầu, vi vọng các ngươi không nên cô phụ kỳ vọng của vi sư, chỉ cần các ngươi nỗ lực cố gắng, sau trăm tuổi, vi sư nhất định cho các ngươi tỏa sáng quang mang tại tu luyện giới.

- Ách… Sư phụ, cái này có chút không hay lắm? Ta… Vừa vặn thích đan đạo.

- Đan đạo, võ đạo vốn là hỗ trợ nhau, vi sư chỉ nói là ngươi chủ tu võ đạo, đan đạo cũng phải học tập. Nếu như đồ đệ của Đan Thanh Dương ta không hiểu đan đạo, còn không bị người trong thiên hạ cười chết? Bất quá muốn trở thành một cao thủ đan đạo quả thực gian nan hơn võ đạo rất nhiều.

- Một cao thủ võ đạo có thể không am hiểu đan đạo, nhưng một cao thủ đan đạo lại không thể không trở thành cao thủ võ đạo, mà hai người các ngươi tại thời điểm trước Tiên Thiên tập trung tu luyện không phải đan đạo, mà là võ đạo, trước tiên vi sư cho người dẫn các ngươi quen thuộc Thiên Đan Phong, dàn xếp chỗ ở. Hôm sau sẽ chính thức làm lễ nhập môn cho các ngươi, trước khi các ngươi tiến vào cảnh giới Tiên Thiên, cách mỗi ba tháng vi sư sẽ truyền thụ cho các ngươi tri thức đan đạo cơ bản, những thời gia khác, các ngươi cũng giống như đệ tử bình thường, chủ tu võ đạo.

Đan Thanh Dương nói xong liền gọi một lão giả tinh thần quắc thước, đơn giản phân phó một chút, sau đó để hắn dẫn Dương Thiên Lôi và Sở Hương Hương rời khỏi đại điện.



- Ta là Ngụy Nhạc, là tổng quản của Thiên Đan phong, các ngươi có thể gọi ta là Ngụy tổng quản. Ha ha, hai người các ngươi có thể trở thành đệ tử của Đan lão, thực sự phúc khí không nhỏ, nếu như năm đó ta có thể được Đan lão coi trọng, hiện tại…

Lúc Ngụy Nhạc dẫn hai người rời hỏi đại điện, đầu tiên tự giới thiệu, đồng thời chuyển ánh mắt nhìn về phía hai người, trong nhãn thần trần ngập ước ao và đố kỵ.

- Ách… Lão bá, nhìn tuổi tác của lão bá hẳn là cao hơn nhiều so với sư phụ của chúng ta đúng không?

Dương Thiên Lôi rất kinh ngạc hỏi.

Tuy rằng mặt mũi Ngụy Nhạc hồng hào, toàn thân đều tỏa ra khí tức cường giả, nhưng trên mặt có rất nhiều vết nhăn sâu cạn khác nhau, râu tóc bạc trắng, nhìn thế nào cũng thấy cao tuổi hơn Đan Thanh Dương rất nhiều.

- Sao có thể? Chỉ là bộ đáng bên ngoài của ta tương đối già mà thôi, sao có thể so sánh với Đan lão? Dung mạo của Đan lão từ rất lâu đã không hề thay đổi rồi!

- Dung mạo không hề thay đổi?

Sở Hương Hương nhất thời hiếu kỳ hỏi thăm.

- Uhm, xem ra các ngươi cũng không phải là đệ tử dòng chính của bản phái, là đệ tử tuyển nhận từ các đế quốc vừa rồi đúng không? Các ngươi không biết cũng không kỳ quái, chuyện tình sau khi bước vào cảnh giới Tiên Thiên thường rất ít quan hệ với thế tục giới. Nhân loại một khi đột phá Hậu Thiên, tấn cấp tới cảnh giới Tiên Thiên, tốc độ già yếu trở nên chậm hơn nhiều, thọ nguyên có thể tăng lên tới hai trăm năm, nếu như có thể đột phá Tiên Thiên cấp năm Thiên Thiên Hợp Nhất, thọ nguyên lập tức tăng lên tới bốn trăm năm, hơn nữa dung mạo sẽ không hề già đi.

Ngụy Nhạc chậm rãi nói với hai người.


- Đan lão, không tới ba mươi tuổi đã tấn cấp Tiên Thiên, không tới trăm tuổi đã tiến vào cảnh giới Tiên Thiên cấp năm Thiên Nhân Hợp Nhất, hiện tại càng đạt tới Tiên Thiên cấp tám Nê Hoàn Thượng Đan.

Ngụy Nhạc sùng bái không gì sánh được, nói:

- Nếu như ta tại lúc còn trẻ có thể được Đan lão coi trọng, cho dù không nói tới Thiên Nhân Hợp Nhất, chí ít đột phá Tiên Thiên không thành vấn đề, tuyệt đối không giống như hiện tại mới chỉ là Tinh giả cấp chín đỉnh, aiiii… Được rồi, không nói tới chuyện này nữa. Ta dẫn các ngươi tới chỗ ở trước.



Toàn bộ Thiên Đan Phong có rất ít kiến trúc, đại điện duy nhất kia kỳ thực là một phòng luyện đan đẳng cấp khác nhau mà thôi. Mười cao thủ Tiên Thiên cấp bảy có sáu người trực tiếp trấn thủ bên trong đại điện, bốn người còn lại thì phân biệt trấn thủ bốn phương hướng Thiên Đan Phong. Hiển nhiên đại điện này chính là chỗ hạch tâm của Thiên Đan Phong, cũng là Tàng Đan Các của Trảm Không Kiếm Phái.

Trừ điều này ra, xung quanh đại điện còn có mấy quần thể kiến trúc, chỉ là quy mô so với Thiên Minh Phong nhỏ hơn rất nhiều.

Ngụy Nhạc dẫn theo hai người làm quen với Thiên Đan Phong, cũng giới thiệu về một số sự tình môn hạ đệ tử mới cần phải chú ý, sau đó dẫn thẳng hai người tới Lăng Vân Các.

Lăng Vân Các chỉ có một kiến trúc duy nhất, nhưng diện tích lại vô cùng to lớn, so với biệt viện Dương gia đủ lớn hơn gấp mười lần, toàn bộ sân rộng trồng rất nhiều loại tiên thảo linh được, số lượng không đếm xuể, nơi nơi đều là tiểu kiều suối chảy, hương hoa chim hót, không khí trong lành, lnih khí thiên địa nồng hậu, tiên khí dày đặc, vân vụ lượn lờ, so với những địa phương từng tham quan hiển nhiên tốt hơn rất nhiều.

Bình thường Đan Thanh Dương thỉnh thoảng sẽ ở lại trong Lăng Vân Các, bất quá hiện tại đã phân cho Sở Hương Hương, có thể thấy được độ coi trọng của hắn đối với Sở Hương Hương.

- Tạm thời cho ngươi mượn gian phòng trong biệt viện lầu một, sau khi sắp xếp xong phải chuyển đi, ở đây đều là của ta.

Vẻ mặt Sở Hương Hương rất hưng phấn, lần đầu tiên nhìn thấy nơi này đã thích thú vô cùng, hoàng cung đại điện, biệt việt phú quý gì đó, so sánh với Lăng Vân Các trước mắt, hết thảy là phù vân.

Dương Thiên Lôi chỉ là ở tạm, nguyên bản Đan Thanh Dương chỉ muốn tìm một trợ thủ, cũng không an bàn tiểu viện độc lập cho Dương Thiên Lôi. Nhưng hiện tại bởi vì thể chết kỳ lạ của Dương Thiên Lôi, Đan Thanh Dương đã thay đổi suy nghĩ, quyết định một lần nữa kiến tạo biệt viện dành riêng cho Dương Thiên Lôi, nhưng hiển nhiên cần phải có thời gian vài ngày.

Vì vậy trong đoạn thời gian này Dương Thiên Lôi chỉ có thể ở tạm tại lầu một Lăng Vân Các, cũng là gian phòng chuyên môn chuẩn bị cho trợ thủ của Sở Hương Hương.

- Đại môn phái chính là đại môn phái, ca bất quá chỉ là một trợ thủ, dĩ nhiên có đãi ngộ tốt như thế này, thế tục giới đích xác không thể so sánh được.

Dương Thiên Lôi bước tới gian phòng của chính mình, gian phòng này rất lớn, đầy đủ mọi thứ, so với gian phòng của chính mình trong biệt viên Dương gia không biết rộng rãi thoải mái hơn bao nhiêu lần.

Nhất là chiếc giường khổng lồ kia, không biết là vật gì chế tạo thành, dĩ nhiên có hiệu quả ngưng tụ linh khí thiên địa, khiến linh khí xung quanh giường nồng đậm hơn chỗ khác tới mấy lần, không cần bàn vãi, bất luận tu luyện giả nào tu luyện trên chiếc giường lớn này có hiệu quả cao hơn không chỉ hai ba lần.


Còn có phòng tắm kia, phảng phất giống như một hồ nước thiên nhân tạo thành, lại giống như suối nước nóng, dĩ nhiên có nước chảy, hơn nữa trong đó còn tỏa ra dược hương thanh nhã, hiển nhiên cũng là vật phi phàm.

Trên bàn có xếp một bộ quần áo rất chỉnh tề, một thanh bảo kiếm và một quyển sách tương đối dày, còn có một tờ giấy.

- Đây là phúc lợi mà Ngụy Nhạc đã nói hay sao?

Dương Thiên Lôi cầm lấy trang giấy nhìn.

- Thiên Tàm Pháp Y, Hàng Ma Pháp Kiếm, Trảm Không Kiếm Phái tổng cương?

Trong mắt Dương Thiên Lôi hiện lên hai đạo tinh quang, chỉ một lần liếc mắt Dương Thiên Lôi liền hiểu rõ, Thiên Tàm Pháp Y này so với kiện bảo y hộ thể Phong Mã Ngưu mặc tại cuộc tỷ thí người mới mạnh hơn không biết bao nhiêu lần, mà Hàng Ma Pháp Kiếm càng có ba động năng lượng khiến Dương Thiên Lôi phải giật mình, so với Thương Viêm Kiếm phải mạnh hơn tới mấy cấp bậc.

Thiên Tàm Pháp Y là do cao thủ Tiên Thiên dùng thiên tàm ti cùng với hơn trăm loại linh được cô đọng tạo thành, trong đó ẩn chứa một tia pháp lực. Lúc mặc vào có thể tránh được bách trùng, bách độc bất xâm, không nhiễm bụi, bảo kiếm bình thường không thể gây tổn thương mảy may.

Mà Hàng Ma Pháp Kiếm, tuy rằng chỉ dùng loại tài liệu rất bình thường, thậm chí ngay cả Thương Viêm Kiếm cũng không bằng, thế nhưng bởi vì trong đó có ẩn chứa niệm lực và đại trận do cao thủ Tiên Thiên đích thân bố trí, phẩm chất đã vượt Thương Viêm Kiếm hẳn hai bậc.

Rất nhanh Dương Thiên Lôi đã cởi sạch quần áo, nhảy vào trong bể.

Nhiệt đồ nước trong bể so với nước sôi còn cao hơn ba phần, trong nháy mắt khi Dương Thiên Lôi nhảy vào trong bể, tinh thần lực quanh thân tự động vận chuyển chống lại nhiệt lực cuồn cuột vọt tới xung quanh, chỉ chốc lát sau, lỗ chân lông toàn thân liền mở rộng, dược lực bắt đầu dũng mãnh tiến vào trong cơ thể, một loại cảm giác thoải mái không nói nên lời, khiến hắn hầu như muốn rên rỉ.

- Bách Hoa Bách Thảo dịch.

Đúng lúc này, thanh âm của Lăng Hi đột nhiên xuất hiện:

- Một Trảm Không Kiếm Phái nho nhỏ dĩ nhiên xa xỉ như vậy?

- Lăng Hi?

Dương Thiên Lôi sửng sốt.


- Uhm, Bách Hoa Bách Thảo dịch này rất có lợi đối với rèn luyện thân thể, ngươi ngâm một lúc đi, ta cũng có thể trích được một phần linh khí thiên địa trong đó.

Lăng Hi trực tiếp trả lời.

- Nàng cũng có thể? Lăng Hi, ngay là ra cùng nhau ngâm nước?

- Đi ra? Ta thực ra cũng muốn, nhưng tu vi của ngươi hiện tại quá thấp, căn bản không thể thỏa mãn năng lượng ta cần, chỉ có thể duy trì nguyên thần bất diệt đã tương đối không tồi, hơn nữa…

- Hơn nữa cái gì?

- Đan điền của ngươi rất kỳ quái, tựa hồ như có một người nào đó rất cường đại sống nhờ, ta dĩ nhiên không thể dò xét được dù chỉ một chút, hơn nữa đều cần năng lượng để duy trì giống như ta, nếu như ta đoán không lầm, trước kia ngươi không thể đột phá được bình cảnh tiến vào Tinh giả là bởi vì kẻ này.

- Cái gì?

Dương Thiên Lôi cả kinh.

- Ngươi cũng không cần phải kinh hoàng, ta có thể xác định được người này không có ác ý, trước kia hẳn là tình huống của hắn so với ta còn thảm hơn, phải hấp thụ năng lượng của ngươi, mà hiện tại nàng và ta giống nhau, đều phải hấp thu năng lượng tạm thời ngươi không thể hấp thu. Đối với ngươi thực ra không hề có bất cứ ảnh hưởng nào.

"Trách không được tinh thần lực hấp thu được đột nhiên biến mất không hiểu nguyên do, nguyên lai là trong đan điền của ta còn có một sinh mệnh, là nam hay là nữ, hay là cái gì đó? Nếu như là mỹ nữ giống như Lăng Hi thì tốt rồi, ca trái ôm phải ấp!"

Dương Thiên Lôi không kìm lòng được suy nghĩ trong đầu.

Loại hình ảnh này vừa mới sản sinh, lập tức vang lên tiếng gầm của Lăng Hi:

- Dương Thiên Lôi…

Ngay sau đó Dương Thiên Lôi liền cảm giác toàn thân truyền đến một trận đau đớn kịch liệt. Tinh thần lực hùng hậu ẩn chứa trong cơ thể trong sát na đó hoàn toàn không khống chế được, cứ vậy mà phân làm hai nhánh, hội tụ về đầu và đan điền với tốc độ kinh người.

Cơ hồ là chỉ trong chốc lát đó, vậy mà rút sạch.

- Ách…

Dương Thiên Lôi nhất thời có cảm giác uể oải và suy yếu đến cực điểm.

- Về sau nếu ngươi còn có loại suy nghĩ lộn xộn này, ngươi sẽ như ngày hôm nay vậy. Ta và hắn sẽ rút ngươi thành củi khô.


Lăng Hi nghiêm túc nói:

- Con đường tu luyện, há có thể coi là trò đùa? Một khi bước vào, nếu không chuyên tâm, không có một ý chí kiên định, vượt mọi chông gai, bất khuất, dũng cảm tiến tới, nếu không có đại trí tuệ, đại nghị lực, đại dũng khí, đại vận khí, lại há có thể có được thành tựu? Đừng nói Thần Đạo, ngay cả cảnh giới Tiên Thiên đều là con đường không dễ tu luyện, là con đường không có lối về, không phải vân đạm phong thanh, tiêu dao nhân gian, mà là thay đổi bất ngờ, nghịch thiên mà làm, tranh giành cùng vận mệnh, đối kháng cùng trời đất, diệt vạn ác, chém tâm ma, cầu được tự tại, vượt khỏi ngũ hành, siêu thoát luân hồi... Tất cả đều không được phép có nửa điểm qua loa.

Lăng Hi nói từng lời như châu ngọc, mỗi một chữ đều phảng phất ẩn chứa đạo lý của trời đất, chấn động thần kinh Dương Thiên Lôi, trực tiếp in sâu vào trong đầu hắn.

Nghịch thiên mà làm, tranh giành cùng vận mệnh, đối kháng với đất trời, vượt khỏi ngũ hành, siêu thoát ngoài luân hồi… Cái này cần phải đạt tới cảnh giới nào đây?

- Đây là lần đầu tiên ta nghiêm phạt đối với ngươi. Hơn nữa, tựa hồ hắn cũng suy nghĩ như ta.

Lăng Hi nói. Truyện Tiên Hiệp

Vừa rồi khi nàng quyết định rút cạn nội lực Dương Thiên Lôi, tồn tại thần bí trong đan điền hắn hầu như đồng thời cùng nàng xuất thủ, chia đều năng lượng của Dương Thiên Lôi, biểu hiện vô cùng ăn ý.



Sau khi Lăng Hi biến mất, Dương Thiên Lôi mượn dược lực trong ao, tu luyện đủ hai canh giờ mới khôi phục lại, trong lòng ngoại trừ khiếp sợ Lăng Hi nói ra, còn có cảm giác hết sức uất ức:

"Ca trời sinh là một người thuần khiết từ đầu đến chân. Mới chỉ nghĩ trong đầu thôi, cũng chưa làm ra hành động gì. Hà tất phải nghiêm trọng như vậy?"

Chậm rãi từ trong ao đi ra, Dương Thiên Lôi ngắm nghía thân thể gần như hoàn mỹ của mình, cảm thấy vô cùng đắc ý. Nhất là tiểu JJ, có vẻ càng ngày càng uy vũ.

"Sớm muộn có một ngày ca sẽ hành quyết ngươi!"

Dương Thiên Lôi hùng dũng, oai vệ, khí phách hiên ngang nghĩ thầm. Lúc này hắn hoàn toàn không sợ hãi. Qua vài lần tiếp xúc hắn biết rõ, chỉ khi Lăng Hi xuất hiện trong đầu mình mới có thể đọc được ý nghĩ của mình, chứ không phải lúc nào cũng quản chế mình được.

Nếu thực sự như vậy mà nói, tên xấu xa bỉ ổi như hắn e rằng không thể nào chịu đựng nổi.

Đương nhiên, Dương Thiên Lôi cũng rõ ràng, Lăng Hi là vì muốn tốt cho mình. Trước mắt hiện giờ, tu luyện mới là chính đạo. Không có đủ thực lực, tất cả đều là phù vân.

- Thiên Tằm Pháp Y này quả nhiên là thứ tốt!

Dương Thiên Lôi y theo lời dặn dò trên giấy, sau khi cắt ngón tay giữa lấy máu tế luyện Thiên Tằm Pháp Y, mặc lên trên người nhất thời liềm cảm thấy thần thanh khí sảng. Chiếc áo có thể tự động thay đổi kích thước, hoàn toàn phù hợp với mình.

Mà thanh Hàng Ma kiếm kia, vừa nắm trong tay liền trở nên giống như cùng thân thể mình hòa nhập làm một, dễ dàng sai khiến, có thể nói đã đạt tới cảnh giới "Nhân kiếm hợp nhất". Có được hai thứ này, Dương Thiên Lôi vững tin, thực lực của mình tuyệt đối tăng lên một đẳng cấp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận