Huyền Thiên


Đan Thanh Dương cũng không phải cao thủ, nhưng vì Dương Thiên Lôi, lão không tiếc hao tổn thọ nguyên, thi triển ra thôi diễn thuật.

Chỉ là, qua hơn mười phút sau, Đan Thanh Dương bỗng nhiên phun ra một ngụm máu tươi, ngạc nhiên mở mắt, trong mắt tràn ngập nghi hoặc và không thể giải thích được.

Ngay từ đầu, hắn không thấy được gì hết. Bên trong dòng chảy vận mệnh, chỉ có một mảnh hư vô. Ngay khi hắn muốn thiêu đốt thêm thọ nguyên, muốn thấy được một chút tin tức của Dương Thiên Lôi, lại bỗng nhiên có một cỗ khí tức kỳ dị phản ngược lại, mạnh mẽ bức hắn ra khỏi trạng thái thôi diễn.

- Cao nhân! Đồ nhi ngoan của ta có cao nhân bảo hộ.

Tuy rằng Đan Thanh Dương đã bị phản phệ, nhưng chỉ ngạc nhiên trong nháy mắt. Khuôn mặt hắn dần dần hiện ra một tia kích động, hưng phấn nói.

Tuy rằng không thu được bất kỳ tin tức gì của Dương Thiên Lôi, nhưng Đan Thanh Dương lúc này lại rõ ràng hơn bao giờ hết, Dương Thiên Lôi tuyệt đối còn sống.

Như vậy là đã đủ rồi.



Ngay khi Đan Thanh Dương thi triển thôi diễn thuật dò xét tin tức của Dương Thiên Lôi, hắn đang đi rất nhanh trong thế giới băng tuyết vô biên vô hạn. Cỗ năng lượng kỳ dị trong đan điền bỗng nhiên xoay tròn vô số vòng một cách cực kỳ quái dị, sau đó mới dần dần yên tĩnh lại.


- Phù…

Dương Thiên Lôi thở phào nhẹ nhõm, bỗng nhiên ngừng lại, hai tay nắm lấy tai tiểu linh thú, tàn bạo trừng mắt nhìn tiểu linh thú nói:

- Tiểu tử kia, ngươi rốt cục muốn lừa dối ca đến khi nào? A? Nếu như ngươi không giúp ca tìm được Tử Hàm muội muội, đêm nay ca liền làm thịt ngươi, hầm cách thủy mà uống.

- Ô ô ô…

Con mắt tiểu linh thú đảo đảo không ngừng, tội nghiệp nhìn chằm chằm Dương Thiên Lôi, vô cùng ủy khuất. Hành động này rõ ràng là đang muốn kêu oan.

- Thôi được rồi. Nơi đây rốt cuộc là địa phương quỷ quái gì a. Ca rõ ràng cảm ứng được khí tức của Tử Hàm, lại thủy chung không sao tiếp cận được. Lăng Hi, Lăng Hi, nàng có thể nói cho ta biết, chuyện gì xảy ra?

Dương Thiên Lôi bất đắc dĩ ném tiểu linh thú qua một bên, đặt mông ngồi trên mặt đất băng lãnh, phiền muộn nói.

Hắn đã tiến nhập thế giới băng tuyết này vài ngày, vốn tưởng rằng rất nhanh liền có thể tìm được Trương Tử Hàm. Hơn nữa, khiến Dương Thiên Lôi hưng phấn chính là, khi hắn hết sức chuyên chú, toàn tâm toàn ý muốn mau chóng tìm được Trương Tử Hàm, giác quan thứ sáu kỳ diệu kia lại một lần nữa xuất hiện.

Hắn rõ ràng cảm ứng được khí tức của Trương Tử Hàm, thế nhưng bi ai chính là, hắn liều mạng tìm mấy ngày, dùng thể lực so với gia súc còn muốn nhiều hơn, vậy mà vẫn không hề thấy một chút bóng dáng của Trương Tử Hàm.

Trương Tử Hàm dường như trăng trong nước, hoa trong kính, ngay cả Lăng Hi cũng không giải thích được nguyên nhân.



Trong không gian vô biên vô hạn này, không có phân biệt ngày đêm, không có trăng sao, cũng không có nhật nguyệt luân hồi, không có sinh mệnh lưu chuyển.

Đầy rẫy khắp thiên địa chỉ có băng tuyết vô biên vô tận.

Đây là một không gian thuần túy do băng tuyết cấu thành.

Khi Lăng Hi và Dương Thiên Lôi bước vào đường hầm không gian, nàng cũng đã rõ ràng, Dương Thiên Lôi gặp được di tích trong truyền thuyết, di tích của cao thủ Thần Đạo. Hơn nữa, tuyệt đối là di tích vượt qua tưởng tượng của nàng.


Xé rách không gian, bước vào đường hầm tinh không, du lịch giữa ngàn sao, chỉ cần cường giả bước chân vào Thần Đạo đều có thể làm được. Thế nhưng, muốn bày ra cấm chế đường hầm tinh không trong di tích, cũng qua đó đưa tu luyện giả bình thường vào trong di tích, hơn nữa cũng không bị không gian phong bạo ảnh hưởng, lại không phải người bình thường nào trong Thần Đạo cũng có thể làm được.

Ngay cả Lăng Hi trong khoảng thời gian viên mãn nhất cũng không thể làm được.

Đường hầm tinh không, người bình thường trong Thần Đạo muốn tự mình xuyên qua, đều phải có pháp bảo bảo hộ, đồng thời phải thiêu đốt một lượng lớn đan dược mới có thể làm được. Năng lượng tiêu hao tuyệt đối là kinh khủng.

Có thể tưởng tượng được, chủ nhân mở ra không gian này cường đại đến mức nào.

- Hết thảy chính là ngươi.

Thanh âm Lăng Hi xuất hiện trong đầu Dương Thiên Lôi:

- Chủ nhân thế giới băng tuyết này dùng đại thần thông bày ra trùng trùng điệp điệp cấm chế. Ngươi và Trương Tử Hàm đều sơ bộ được chấp nhận. Có thể đạt được đại vận khí, đại cơ duyên hay không còn phải xem chính bản thân các ngươi. Bất luận kẻ nào mơ tưởng hỗ trợ, ngược lại là gây bất lợi đối với các ngươi. Được rồi, không được phiền ta nữa. Năng lượng thuộc tính Băng ở đây khá tinh thuần, vừa hay giúp ta dễ dàng hấp thu linh khí băng hàn, mau chóng luyện hóa.

Lăng Hi nói xong trực tiếp trốn vào chỗ sâu trong đầu Dương Thiên Lôi. Lăng Hi cũng không nói cho Dương Thiên Lôi biết, chủ nhân của thế giới băng tuyết này rất có thể là nhân vật vượt qua cả Thần Đạo. Nàng cũng không phải cố ý giấu giếm, mà là ngay cả nàng cũng không dám khẳng định. Dù là nhân vật vượt xa Thần Đạo cũng chỉ là nhân vật trong truyền thuyết, ngay cả nàng ngày đó cũng chưa từng thấy qua.

Thế giới băng tuyết cường đại như vậy, cần bao nhiêu thần thông mới có thể thiết lập được? Nếu như là đầy đủ Ngũ hành thì không nói, nhưng kỳ quái chính là nơi đây chỉ có một năng lượng thuộc tình Băng. Cái này cho thấy điều gì? Lẽ nào chủ nhân của thế giới này, chỉ là một người thân thể Thuần Thủy Chi Thể diễn sinh ra thuộc tính Băng? Nếu chỉ như vậy, vì sao lại có thể có được thần thông cường đại đến mức đó?

Chỉ có một loại khả năng, đó là chủ nhân của thế giới băng tuyết này rất có thể là cường giả nghịch thiên vượt xa Thần Đạo đạt được cảnh giới cực hạn ngụy tồn tinh.

Dương Thiên Lôi bất đắc dĩ thở dài một tiếng, hai tay ôm đầu, chậm rãi nằm trên nền băng tuyết, ngắm nhìn toàn bộ trời đất một màu, vô cùng u oán nói:


- Tịch mịch quả nhiên như sao như tuyết a… Địa phương quỷ quái này ngoại trừ băng cũng chỉ có tuyết, không có mỹ nữ ca hát thì không nói, ngay cả mấy ma thú để ca săn giết giải sầu cũng không có sao?

- Ô ô…

Tiểu linh thú tội nghiệp bị ném qua một bên khẽ lắc lư cái đầu, một lần nữa đi tới trước mặt Dương Thiên Lôi, cọ cọ vào trước ngực hắn.

- Đi qua bên kia đi, ca đang phiền lắm. Vốn còn tưởng ngươi là lão đại của cái thế giới băng tuyết này, không nghĩ tới ngay cả một cái cấm chế nho nhỏ cũng không đột phá được.

Dương Thiên Lôi phiền muộn nói.

Tiểu tử kia ủy khuất lắc lư cái đầu, ấp úng muốn biện bạch cái gì đó, thế nhưng lại bị Dương Thiên Lôi tạt một gáo nước lạnh vào mặt, cuối cùng chỉ có thể buồn bực mà tránh qua một bên.

- Phải làm thế nào mới có thể đột phá cấm chế đây?

Dương Thiên Lôi buồn bực một hồi lâu mới không thể không đối mặt với hiện thực, ngóng nhìn thế giới băng tuyết vô cùng vô tận lẩm bẩm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận