Huyền Thiên


Ánh mắt mọi người nhìn Dương Thiên Lôi cũng tràn ngập không tin và nghi hoặc. Trong mắt bọn họ, Dương Thiên Lôi bất quá tu vi mới chỉ là Tiên Thiên cấp một mà thôi, hắn có thể dùng một chiêu giết chết Tiên Thiên cấp ba sao? Vậy không phải là nói dóc hay sao?

- Thứ hai, giết người đoạt bảo, lại càng không thể nào nói đến! Trong Càn Khôn giới của Vu Tiểu Ức ta có mấy nghìn vạn đan dược, linh khí thượng phẩm, phù văn vô số, đưa cho đại ca của ta, đại ca cũng không muốn! Chỉ bằng trang bị rác rưởi của mấy người đệ tử các ngươi, lại khiến đại ca của ta để mắt tới sao?

Vu Tiểu Ức tiếp tục nói.

Trái lại, mọi người lại không hề hoài nghi những lời nói này. Vu Tiểu Ức là ai? Đệ nhất thế gia trong giới tu luyện, là gia tộc có thể so sánh với Tạo Hóa Môn. Trong Vu Gia bảo lại chỉ có duy nhất đứa cháu nối dõi.

"Ta kháo... Điên mất, ngươi cho nhiều vậy lúc nào? Ta sẽ không lấy sao?"

Trong lòng Dương Thiên Lôi thầm nói. Nhưng trên mặt lại lộ ra thần sắc như coi tiên đan pháp bảo trong thiên hạ như cây cỏ.

- Thứ ba, lấy trí tuệ của đại ca ta, muốn giết người đoạt bảo trong Ma Vực, làm sao còn có thể để lại hai kẻ sống sót đi báo tin cho các ngươi biết mà tới báo thù?

- Thứ tư, cũng là một điểm quan trọng nhất. Lúc đó, bản thiếu gia cũng đang ở cùng một chỗ với đại ca trong Ma Vực.

Vu Tiểu Ức với lời lẽ chính nghĩa nghiêm khắc, dõng dạc nói, nhìn thấy ánh mắt mọi người đang hướng về phía mình, trong lòng vô cùng đơn độc, muốn cảm thán, lão tỷ thật lợi hại. Những lời này đều là do Vu Thanh Nhã dạy, đại thể như vậy, chỉ là khi dùng những từ trên, hắn căn cứ vào sở thích của mình, hơi điều chỉnh một chút mà thôi.

- Thanh Nhã, ngươi cũng có ý này sao?

Thương Huyền Bác không để ý đến Vu Tiểu Ức, ngược lại nhìn Vu Thanh Nhã hỏi.

- Thương huynh, đã nghe thì phải nghe cả hai tai. Tuy rằng tính cách Tiểu Ức lỗ mãng, nhưng cũng không phải là lời nói dối. Khó dám bảo đảm những lời nói của đệ tử quý phủ là lời nói thật, thậm chí đổi trắng thay đen. Sao không để cho bọn họ đến tận đây cùng đối chất với Dương Thiên Lôi? Có Thương môn chủ, Phong chưởng giáo cùng với các vị cao nhân tiền bối ở đây, chẳng lẽ bọn họ còn không phân biệt được ai thật ai giả hay sao?

Lùi một bước mà nói, giới tu luyện vốn là mạnh hiếp yêu, giết người đoạt bảo, là chuyện rất bình thường, cũng chẳng lạ lùng gì nữa.

- Đơn giản là chuyện xung đột cúa một đệ tử mà dẫn đến xung đột của môn phái, thì có thoả đáng hay không?

Vu Thanh Nhã nói rất bình thản, nhưng nói ra nói, khiến cho Thương Huyền Không mấy lần muốn vỗ bàn đứng lên, nhưng vì kiêng dè thân phận, vẫn còn cố nhịn.

Về phần ba Thái thượng trưởng lão của Long Tượng Cốc, Thiên Vũ Môn, Xạ Thương Tông đã nhận được sự hứa hẹn của Thương Huyền Phủ thì đỏ bừng cả khuôn mặt già nua. Nếu Trảm Không Kiếm Phái nói, bọn họ không hề sợ hãi, sẽ làm ngồi làm ngư ông thủ lợi, đương nhiên sẽ không chút do dự mà mở rộng "chính nghĩa". Nhưng Vu Gia bảo bỗng nhiên gia nhập, lại khiến cho bọn họ phải tự cân nhắc một chút.

Chỉ có ánh mắt của Liễu Như Yên của Dược Vương Cốc lại yên lặng nhìn chằm chằm vào Vu Thanh Nhã, ánh mắt mơ màng, dường như ẩn chứa vô vàn vì sao, tràn ngập cảm giác của một thiếu nữ đang mơ mộng chuyện yêu đương.

- Thanh Nhã nói rất hay. Nhưng Dương Thiên Lôi giết đệ tử kiệt xuất của phái ta là Thương Kế Tùng, năm năm mới hai mươi tuổi, vừa tấn cấp đến Tiên Thiên cấp ba, cùng với bảy đệ tử ưu tú khác. Không nói Thương Huyền Phủ chúng ta, bất kỳ môn phái nào gặp phải tổn thất như vậy, đều tuyệt đối không thể bỏ qua!

- Ngụy quân tử, thiên tài chó má gì chứ? So với đại ca của ta cũng chỉ là đồ vứt đi! Các ngươi mở mắt ra xem đại ca của ta bao nhiêu tuổi? Nhìn lại tu vi của đại ca của ta đi? Ách, tu vi của đại ca của ta thoạt nhìn không cao nhưng sức chiến đấu có thể giết được Tiên Thiên cấp ba! Đây mới là thiên tài! Các ngươi không muốn coi trọng thiên tài như đại ca của ta, mới phải mượn đề tài để nói chuyện của mình sao?

Vu Tiểu Ức thấy mặt Thương Huyền Bác đã tức giận, lại nghe những lời nói vô sỉ của hắn, càng tức giận không để đâu cho hết, nhất thời nổi giận đùng đùng mà nói.

- Câm miệng!

Cuối cùng, Thương Huyền Không không nhịn không được nữa, trong lòng tức giận, "Ầm" một tiếng bàn đá cứng rắn ở trước mặt hắn liền hóa thành bột. Một khí tức khủng khiếp bàng bạc, trong nháy mắt bao phủ toàn bộ Ngự Kiếm Tiên Cung. Hắn tấn cấp đến Thần Đạo cấp sáu Càn Khôn cảnh, ngày hôm nay là muốn đến để phát uy, nhưng không ngờ hai đứa trẻ của Vu Gia, lại nhiều lần khiêu khích giới hạn của hắn. Tuy rằng không thể làm gì được hai người, nhưng lấy thân phận trưởng giả mà đánh vào miệng bọn họ, thì Vu Gia bảo cũng không dám gây chiến.

Khí tức của Thương Huyền Không vừa phát sinh, ngay lập tức, thân thể các đại trưởng lão dường như đều cứng lại. Đúng lúc đó, Vu Tiểu Ức ngồi xuống tạo ra một tiếng cót két, cũng, không nói thêm một câu nào nữa.

- Phong Vô Kỵ, đây là chuyện riêng của hai phái chúng ta. Ngươi không nói một lời, không lẽ ngươi muốn Vu Gia bảo che mưa chắn gió cho Trảm Không các ngươi sao?

Hai mắt Thương Huyền Không như có điện, lạnh lùng bắn ra, nghiêm mặt, nở một nụ cười nhàn nhạt, như một lão nhân bình thường nhìn Phong Vô Kỵ, tức giận nói.

- Ha hả.

Phong Vô Kỵ nhẹ giọng cười. Chòm râu trăng như tuyết của hắn dường như theo gió mà nhẹ nhàng lay động. Nhưng chỉ trong nháy mắt, một khí tức cực kỳ nhu hòa lại vô thanh vô tức địa xuất hiện xung quanh mọi người. Mỗi người đều nhất thời cảm giác thân thể nhẹ đi. Áp lực mà Thương Huyền Không vừa tản mát đã tiêu tan thành mây khói.

Thương Huyền Không ngạc nhiên, mở to hai mắt nhìn. Truyện Sắc Hiệp

- Ngươi nghĩ bản tôn có cần phải dựa vào ai không?

Phong Vô Kỵ nhìn Thương Huyền Không nói:

- Vu Thanh Nhã, đúng, vị tiểu huynh đệ này nói hoàn toàn đúng. Tiểu bối xung đột, thì do bọn tiểu bối tự mình giải quyết. Cần gì phải bay lên đến độ cao môn phái đây? Các ngươi tổn thất đệ tử xuất chúng. Dương Thiên Lôi cũng là đệ tử xuất chúng của Trảm Không chúng ta. Ai đúng ai sai, cũng không quan trọng. Quan trọng là các ngươi muốn tìm ra một công đạo, không bằng chúng ta đều lùi lại một bước, ngươi thấy sao?

- Đều thối lui một bước? Hiếm khi thấy Trảm Không các ngươi bồi thường cho chúng ta?

Tuy rằng, khí thế Thương Huyền Không không giảm, nhưng có vẻ bình tĩnh hơn rất nhiều, nhìn Phong Vô Kỵ hỏi.

- Bồi thường thì không có khả năng. Đệ tử của Ta lại không có làm gì sai cả!

Phong Vô Kỵ nói.

- Vậy ngươi muốn như thế nào?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui