Huyền Thiên


Hắn là cô nhi do phụ thân của Vu Tiểu Ức nhặt về, bằng tuổi với Vu Thanh Nhã, cùng nhau lớn lên, cùng nhau tu luyện. Cho nên, tuy rằng hắn có trở ngại ít nói, nhưng có cảm tình tốt nhất với Vu Thanh Nhã.

Hắn cũng không theo đuổi Vu Thanh Nhã, bởi vì từ trong tiềm thức của hắn căn bản cho là mình không xứng với Vu Thanh Nhã.

- Tốt.

Dạ dường như rất khó khăn nói ra một chữ.

- Tốt.

Dương Thiên Lôi dừng lại ở ánh mắt của Dạ, hoàn toàn không cảm ứng được bất kỳ địch ý nào. Đương nhiên, hắn cũng không hiểu một chữ "Tốt" của thiếu niên này đại biểu cho cái gì.

- Đại ca, Dạ nói là huynh rất giỏi.

Vu Tiểu Ức lập tức hô lớn.

Nghe được câu giải thích của Vu Tiểu Ức, Dạ khẽ gật đầu một cái, lại nói thêm:

- Đánh.

- Đại ca, Dạ nói là vẫn muốn đánh với huynh một trận để biết thực lực thật sự của huynh, rốt cuộc có thể xứng với bát tỷ của đệ hay không.

Quả nhiên, Dạ lại gật đầu cái nữa.

- Huynh… đệ.

Dạ khó khăn nói thêm lần nữa.

- Đại ca, Dạ nói là, nếu huynh thắng hắn thì hắn sẽ coi huynh là huynh đệ cả đời, ủng hộ huynh theo đuổi bát tỷ.

Dạ lại gật nhẹ đầu, nhìn Vu Tiểu Ức một cái đầy cảm kích.

- Một lời đã định.

Dương Thiên Lôi nhìn Dạ nói.

Thanh âm của Dương Thiên Lôi còn chưa dứt thì đã có một cỗ khí tức lạnh lùng, khủng bố, phô thiên cái địa lao thẳng về phía Dương Thiên Lôi.

Ngay thời khắc này, ngay cả không khí dường như cũng đông cứng lại, xung quanh lôi đài hơn mười trượng tĩnh lặng tới đáng sợ, ngay cả tiếng gió thổi nhẹ cũng hoàn toàn biến mất. Đọc Truyện Kiếm Hiệp

Khí tức cường đại phát ra từ người Dạ khiến cho đám người xung quanh đều cảm nhận được một loại áp lực nặng nề tới cực điểm, đám người ở gần lôi đài nhất không tự chủ được đã bắt đầu lùi lại.

Cường đại, khủng bố, đây là đánh giá trong lòng mỗi người dành cho Dạ. Mặc dù ở Vu gia bảo, trừ Vu Thanh Nhã ra thì thiên phú của hắn là cao nhất, là thanh niên cường đại nhất, nhưng giờ phút này, khí thế ngợp trời mà hắn mang tới lại khiến tất cả mọi người chấn kinh.

Trong mắt Dương Thiên Lôi hiện lên một tầng quang mang kích động, hắn rõ ràng cảm giác được, thực lực của Dạ hoàn toàn giống hệt như tưởng tượng của hắn.

Lúc bế quan ở Huyền Hoàng kỳ, thời điểm Dương Thiên Lôi tu luyện tới Tiên thiên cấp bốn đỉnh phong, Đan Thanh Dương và Tiêu Như Mộng đều nhất trí cho rằng Dương Thiên Lôi có thực lực có thể khiêu chiến với cao thủ Tiên thiên cấp bảy. Bởi vì pháp lực dồi dào và niệm lực vượt xa cấp bậc của bản thân mình của hắn, hơn nữa là cơ thể gần như biến thái lại có ba trăm năm không ngừng giao thủ với cao thủ như Đan Thanh Dương và Tiêu Như Mộng, nên khả năng chiến đấu của hắn đã tăng lên tới mức khủng bố rồi.

Nhưng giờ khắc này, Dương Thiên Lôi có thể khẳng định, nếu như không có cơ duyên xảo hợp tấn cấp Tiên thiên cấp năm lúc ở Ma Vực thì chỉ cần cỗ khí thế này của Dạ cũng đủ khiến hắn rơi vào thế hạ phong.

Chiến ý cường đại trong nháy mắt bốc lên trên người Dương Thiên Lôi, hắn bết rõ đây là trận đại chiến đầu tiên của hắn sau khi xuất quan.

Trong chốc lát, pháp lực hung hậu trong người Dương Thiên Lôi lập tức vận chuyển, từng đạo cuồng phong xuất hiện quanh người hắn, phá vỡ không khí đã cứng lại, pháp bào màu trắng của hắn không gió mà bay, lưu hải trước trán tung bay theo gió, cả người lập tức giống như hòa nhập vào thiên địa vậy, tên đỉnh đầu phát ra một đạo tinh khí lóng lánh phóng lên trời, bay thẳng lên trời như khói hiệu vậy.

Trong mắt Dạ hiện lên một tia kinh ngạc cùng tán thưởng, thân hình đột nhiên vô thanh vô tức cử động.

Trong nháy mắt, một đạo kiếm quang màu đen phóng ra tia điện quỷ mị, cùng lúc đó đã tấn công về phía Dương Thiên Lôi, thân hình của hắn bị một đoàn năng lượng đen đặc và màu vàng thổ vây quanh, phảng phất như ngưng tụ thành một bộ khôi giáp quanh thân vậy, nhưng thân hình của hắn lai biến lớn hơn gấp ba, giống như biến thành một người khổng lồ vậy.

Là người khổng lồ đen vàng giao nhau.

- Thổ thuộc tính và ám thuộc tính.

Trong lòng Dương Thiên Lôi thầm nghĩ, hai chân đột nhiên đạp về phía trước, tay phải duỗi ra, không có bất kỳ kết ấn của pháp quyết nào xuất hiện, nhưng trong nháy mắt đã biến thành một cánh tay khổng lồ màu vàng, cường hãn nghênh đón đạo kiếm quang kia.

- Oanh ——

Sau một tiếng vang thật lớn, kiếm quang màu đen và bàn tay màu vàng lập tức hóa thành từng đạo năng lượng cuồng lưu, tan rã trong thiên địa ngay lúc đó.

Đúng lúc này, song cước của Dạ đột nhiên đạp mạnh, đá vụn dưới chân lập tức bay tán loạn, cả người cuồng bạo xông về phía Dương Thiên Lôi.

Song chưởng của hắn giơ lên cao, lao từ trên xuống, giống như một ngọn thái sơn áp đỉnh, đổ ập xuống.

Chiêu hắn bất ngờ thi triển chính là tuyệt học của Vu gia 《khai sơn chưởng 》

- Hay lắm.

Từng đột tiếng ủng hộ vang lên. Khí thế của một chưởng này dồn dập không dứt, xu thế thái sơn áp đỉnh đã dùng tới mức vô cùng tinh tế.

Song chưởng của hắn giống như biến thành hai cây búa lớn cực nặng, hắn ngưng tụ hết pháp lực toàn thân tới cực hạn rồi hung hăng bổ xuống, căn bản không hề giữ lại chút nào.

Tất cả mọi người, kể cả Vu Tiểu Ức cũng đều cho rằng Dương Thiên Lôi nhất định sẽ né tránh phong mang, chọn cách du đấu.

Thế nhưng, chuyện khiến tất cả mọi người không tin được chính là Dương Thiên Lôi chỉ còn bằng một phần ba khi nãy đột nhiên quát nhẹ một tiếng, ánh mắt phát ra tinh quang lóng lánh, đột nhiên giơ cao song chưởng.

Trong nháy mắt, tất cả mọi người nhìn thấy song chưởng của Dương Thiên Lôi chỉ trong nháy mắt đã biến thành màu vàng đất, thân hình tương đối nhỏ gầy kia trong một khắc lại tràn ngập một loại khí tức như núi cao vĩ ngạn, hiên ngang nhi lập (đứng hiên ngang)

- Rầm rầm rầm…

Trong nháy mắt khi song chưởng của hai người tiếp xúc với nhau, lập tức tạo nên một tiếng nổ nặng nề, một lớn một nhỏ, hau đạo thân ảnh lại hoàn toàn kề sát tấn công, từng kích hung hãn va chạm.

Việc khiến cho tất cả mọi người kinh ngạc chính là, vốn ngỡ rằng loại cậy mạnh đối mạnh thế này chắc sẽ nghiêng về một bên mới đúng, bọn họ nhìn qua cũng đúng là nghiêng về một bên, nhưng mọi chuyện lại hoàn toàn trái ngược với dự liệu của họ, Dạ cự đại là thế mà lại lui dần từng bước trước mỗi lần Dương Thiên Lôi tấn công, mỗi lần lùi lại đều khiến đá vụn bay tán loạn, năng lượng loạn phóng.

Tia sáng màu vàng trên người cả hai đã bao phủ mấy trượng xung quanh.

- Hây a.

Dương Thiên Lôi đột nhiên hét lên một tiếng, sau khi hai cánh tay cứng như sắt thép đẩy ra một kích tấn công Dạ thì đột nhiên động thân một cái, thi triển ra một chiêu Thiếp sơn kháo đơn giản mà cuồng bạo.

- Oanh.

Một tiếng nổ thật lớn vang lên, thân hình khổng lồ của Dạ lập tức bat lên như một cánh diều, tất cả mọi người có mặt ở đây đều khiếp sợ mở to hai mắt nhìn, lúc ai cũng cho rằng Dạ sẽ bay ra khỏi lôi đài thì hắn đang ở giữa không trung đột nhiên rống lên một tiếng, trong nháy mắt, cả người đã trực tiếp rơi xuống khỏi lôi đài, căn bản không có bất kỳ động tác nào, thân ảnh của hắn liền biến mất hoàn toàn, hóa thành từng đám sương mù màu đen, trong nháy mắt liền ập tới chỗ Dương Thiên Lôi.

- Lợi hại.

Dương Thiên Lôi nói ra một tiếng tán thưởng từ tận đáy lòng.

Dương Thiên Lôi biết rõ, đây chính là sở trường của Dạ, theo tính cách của hắn và khí tức trên người hắn thì Dương Thiên Lôi có thể xác định, Dạ là một u linh hình sát thủ bẩm sinh, sức mạnh mà hắn tung ra ngay từ đầu chẳng qua là cố ý đề cao thuộc tính thổ lên để thử chính mình mà thôi. Khi biết đucợ thứ đó không cách nào thắng được mình thì hắn liền thi triển ra ám thuộc tính âm trầm khủng bố.

Ám thuộc tính, từ hợp chất đơn giản như thổ thuộc tính lại biến thành hợp chất phức tạp như ám thuộc tính, có được khả năng thôn phệ cường đại, hủy diệt năng lượng, lại còn thay đổi khó lường.

Thanh âm của Dương Thiên Lôi vừa dứt thì lại xảy ra một chuyện khiến tất cả mọi người kinh ngạc, chính là hắn cũng hóa thành một đám sương mù màu đen.

Trong nháy mắt, hai đám sương mù màu đen đã đan vào nhau, vô thanh vô tức, tất cả mọi người thấy được một màn quỷ dị, chỉ thấy sương mù màu đen lượn lờ trên lôi đài, bao trùm mấy trượng xung quanh, quay cuồng khắp nơi trên lôi đài, nhưng từ đầu tới cuối đều không có bất kỳ thanh âm giao thủ nào, phẳng phất như hai người đang chơi trò trốn tìm, đuổi bắt thân ảnh của đối phương vậy.

Thế nhưng đám sương mù màu đen kịch liệt quay cuồng cùng với khí tức khủng bố này khiến cho mọi người hiểu, ngoại trừ nguy hiểm cần phải tránh xa thì hai người này còn muốn lấy cứng chọi cứng.

Sau khi thấy Dương Thiên Lôi thi triển ra ám thuộc tính thì Dạ liền lộ ra một tia kinh hãi. Bất quá sự tự tin cực cao của bản thân khiến hắn cho rằng Dương Thiên Lôi không thể làm tốt hơn hắn được.

Nhưng khi thân ảnh của cả hai tựa như u linh dây dưa với nhau thì Dạ lại hiện thân, hắn căn bản không cách nào khóa chặt được thân ảnh của Dương Thiên Lôi. Bất luận hắn cố gắng ra sao, nhưng thậm chí ngay cả một cái chéo áo của Dương Thiên Lôi hắn cũng không thể chạm tới, còn những đạo kiếm quang của hắn phát ra cũng biến mất vô thanh vô tức.

Dạ càng đánh càng kinh hãi.

Ngay lúc một bàn tay vô thanh vô tức chạm tới lưng của hắn thì hắn biết, mình đã thua.

Đám khói đen dày đặc dần tan, mọi người căn bản không rõ là đã xảy ra chuyện gì, nhìn thấy Dương Thiên Lôi một thân bạch y, hờ hững đứng đó, nhẹ nhàng ôm quyền hướng về Dạ.

Dạ cũng không mặc nhuyễn giáp, một thân pháp bào màu đen, tựa hồ cũng không có bất kỳ thương tổn nào, ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào Dương Thiên Lôi nói một chữ ngắn gọn mà hữu lực:

- Tạ.

Dạ nói xong, lập tức nhấc lên một đạo kiếm quang, bay thẳng lên trời.

Mọi người căn bản không rõ là ai thắng ai thua, lúc nhìn Dạ rời đi lại khiếp hãi phát hiện trên đạo bào chỉnh tề sau lưng của Dạ đã bị bóc một mảnh, một mảnh kia lại vừa vặn là một dấu tay.

- Hắc hắc hắc…

Trong võ trường tĩnh lặng đột nhiên vang lên tiếng cười đắc ý của Vu Tiểu Ức.

- Sao hả? Nhãn quang của ta như thế nào? Các ngươi đã tin chưa? Trên trời dưới đất, ngàn vạn tinh cầu, chỉ có đại ca của ta mới xứng đôi với…

- Vu Tiểu Ức.

Đúng lúc này, đột nhiên truyền tới một thanh âm giận giữ, Vu Tiểu Ức vội vàng nuốt mấy chữ kế tiếp vào trong bụng. Một đạo kiếm quang nhanh như chớp đã bay tới bên cạnh Vu Tiểu Ức, sau đó lại truyền tới một tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết:

- Á, tỷ tỷ tha mạng.

- Ha ha ha…

Đám người lập tức cười ồ lên.

Người tới chẳng phải ai khác mà chính là Vu Thanh Nhã. Vu Thanh Nhã đã thông báo hết cho mấy vị trưởng bối trong nhà, hơn nữa cũng đã sắp xếp xong việc chuẩn bị yến tiệc. Vừa trở lại thì mới hay tin Vu Tiểu Ức đã mang Dương Thiên Lôi tới võ trường, Vu Thanh Nhã lập tức biết ngay mà Vu Tiểu Ức muốn làm trò quỷ gì, lập tức chạy ngay tới đây. Vừa hay lại thấy một màn kiêu ngạo ba hoa của Vu Tiểu Ức.

Vu Thanh Nhã vừa thẹn vừa giận, càng tức hơn chính là Dương Thiên Lôi lại để mặc cho Vu Tiểu Ức làm càn.

- Bốp bốp…

Tiếng mông bị đánh và tiếng kêu thảm thiết của Vu Tiểu Ức khiến mọi người cười càng khoa trương hơn, Dương Thiên Lôi cũng hơi ngạc nhiên.

- Đại ca… cứu mạng đi, đệ cũng là vì huynh thôi, huynh không thể thấy chết mà không cứu.

Vu Tiểu Ức lại la lên.

- Ách… Thanh Nhã, đã được chưa? Trước mặt người khác…. Tiểu Ức cũng không còn nhỏ nữa.

Dương Thiên Lôi nói có chút khó khăn.

- Ngươi cũng đáng đánh.

Vu Thanh Nhã mặt mũi đỏ bừng, hung dữ trừng mắt nhìn Dương Thiên Lôi, nói không nể mặt chút nào.

- Ha ha ha…

Đám người lại tuôn ra một tràng cười vang dội.

- Cười cái gì, lập tức trở về hết cho ta.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vu Thanh Nhã càng đỏ hơn, mày liễu nhướng lên, quét mắt nhìn đám người, cả giận nói.

Uy tín của Vu Thanh Nhã cỡ nào chứ? Chỉ một câu nói kia của nàng đã khiến đám người lập tức thu lại tiếng cười, tản ra như chim dời tổ, nhưng vẫn có vài muội muội trước khi rời đi thu hết can đảm đứng bên cạnh hô to:

- Thanh Nhã tỷ tỷ, Thiên Lôi ca ca vừa anh tuấn vừa cường đại, bọn muội đều rất thích….

Vu Thanh Nhã càng thêm xấu hổ, nhất là khi thấy Dương Thiên Lôi sau khi nghe được lời của mấy muội muội này lại làm ra vẻ đắc ý, bộ dáng rất hưởng thụ, Vu Thanh Nhã tức khsi không có chỗ trút, hận không thể lập tức tiến lên đập cho Dương Thiên Lôi một trận.

- Tốt lắm, mọi người giải tán đi.

Dương Thiên Lôi kéo Vu Tiểu Ức ra khỏi tay Vu Thanh Nhã rồi nói.

- Hừ, Vu Tiểu Ức, từ nay về sau đệ mà còn tiếp tục xen vào chuyện giữa ta và hắn thì ta sẽ không nhận đệ là đệ đệ nữa, lần này tạm thời bỏ qua cho đệ, bất quá, cứ chờ đi, ta sẽ không bỏ qua dễ như vậy đâu.

Vu Thanh Nhã đột nhiên quay đầu nhìn Dương Thiên Lôi nói.

Trời vừa sập tối, tại tổng bộ của Vu Gia Bảo, đại sảnh vốn có thể chứa cả ngàn người giờ đây chật ních đệ đệ tử Vu gia. Cứ mười người ngồi chung một bàn, ồn ào bàn tán, thỉnh thoảng đâu đó phát ra một tràng cười, ánh mắt đều hướng về Dương Thiên Lôi và Vu Thanh Nhã đang ngồi trên hàng ghế chủ tọa không chút che giấu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui