Huyền Thiên


Mãi tới lúc này, ánh mắt của Lục Diệu Âm mới nhìn về phía Dương Thiên Lôi, trong ánh mắt lộ ra một mạt mỉm cười nhu hòa, nhẹ nhàng hướng phía Dương Thiên Lôi phất tay một cái, trong nháy mắt, một cỗ tinh quang bàng bạc đột nhiên vây quanh Lục Thanh Âm và Dương Thiên Lôi, hai người trực tiếp bị nhấc lên một cách mềm nhũn, bay tới bên cạnh nàng ta!

- Đệ đệ, ta ... nương…

- Thiên Lôi! Dương Thiên Lệ, Trương Tử Hàm nhất thời hoảng hốt kêu lên, trong lòng cả đám khẩn trương tới cực điểm, bao gồm cả Phong Vô Kỵ, vẻ mặt của ai cũng đều đại biến, ai cũng rất sợ Lục Diệu Âm sẽ đưa Dương Thiên Lôi đi vậy.

Ánh mắt của Lục Diệu Âm chậm rãi đảo qua Dương Thiên Lệ, Trương Tử Hàm, Mộc Tử Vi, Sở Hương Hương và Phong Vô Kỵ, sau đó, lại phất tay lần nữa, trong nháy mắt, đám người Phong Vô Kỵ liền bị một cỗ năng lượng nhu hòa nhưng cường đại tới mức bọn họ căn bản đều không thể chống lại bao vây, mọi người chậm rãi bay lên không trung.

- Thời không pháp tắc! Sau khi Phong Vô Kỵ tiến vào phạm vi của tinh quang, nhất thời khiếp sợ mà mở to hai mắt ra nhìn. Sử dụng đạo khí để khởi động thời không pháp tắc thì Phong Vô Kỵ cũng không quá mức khiếp sợ, thế nhưng trong kết giới mà Lục Diệu Âm phất tay tạo thành lại ẩn chứa thời không pháp tắc còn khủng bố gấp mấy lần khi Huyền hoàng kỷ khởi động toàn lực nữa!

- Thiên Lôi, mẫu thân rất muốn mang con đi, nhưng nếu hiện tại mang con đi thì tâm thần của con sẽ sinh ra chỗ khuyết hụt, ảnh hưởng tới chuyện tu luyện của con sau này. Cho nên hiện tại mẫu thân chỉ có thể tạm thời để con ở lại chỗ này! Lục Diệu Âm sủng nịch vuốt ve gương mặt cả Dương Thiên Lôi, ôn nhu nói.

- Mẫu thân, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Dương Thiên Lôi nhìn vào mắt của mẫu thân, hỏi với vẻ tràn ngập khiếp sợ.

- Đừng nóng vội, mẫu thân đã khởi động thời không pháp tắc, sẽ từ từ nói cho con biết, mẫu thân cũng là tới bây giờ mới biết được, Lục Diệu Âm chỉ là một trong bách thế luân hồi của mẫu thân! Lục Diệu Âm chậm rãi nói.

- Bách thế luân hồi?

- Đúng! Cũng giống như hóa phàm nhập thế lúc ở cảnh giới Thần đạo vậy, mẫu thân tại trước Chân thần cảnh địa giai tấn thăng lên tới Thiên giai, linh hồn lạc ấn liền rơi vào luân hồi lịch luyện… Lục Diệu Âm nói.

- Chân thần cảnh? Mẫu thân, người là cường giả Chân thần cảnh? Tuy là Dương Thiên Lôi đã sớm cảm nhận được mẫu thân đã sớm cường đại vượt xa tưởng tượng của hắn, nhưng lúc này, chính tai nghe mẫu thân nói ra vẫn cứ vô cùng khiếp sợ như cũ.

- Không sai, mẫu thân thật sự là Chân thần cảnh, hơn nữa, nhờ có con giúp đỡ mà linh hồn lạc ấn của mẫu thân đã tấn thăng tới đại viên mãn, bách thế luân hồi kết thúc, chờ mẫu thân trở về bản thể thì đó là lúc tấn cấp tới Thiên giai Thực Kế cảnh!

- Con giúp đỡ? Dương Thiên Lôi nghi hoặc hỏi lại.

- Đúng vậy, nói thật ra thì hẳn là truyền thừa mà con thu hoạch được giúp đỡ! Lộ Miểu Ân nói: - Truyền thừa mà con thu hoạch được, ngay cả mẫu thân cũng không cách nào lý giải được… Thiên Lôi, mẫu thân phải rời khỏi đây, hiện tại nói cho con biết xuất thân thật sự của con!

Nghe Lục Diệu Âm nói vậy, trong mắt Dương Thiên Lệ bỗng lóe lên hai đạo tinh quang, những người ở đây, cũng chỉ có mỗi mình Dương Thiên Lệ là biết rõ Dương Thiên Lôi không phải là thân sinh nhi tử của Dương Huyền Phong. Vậy thì phụ thân của hắn rốt cuộc là ai? Đương nhiên Dương Thiên Lệ tuy là hiếu kỳ, nhưng đây cũng không phải chuyện nàng thật sự quan tâm, chuyện nàng quan tâm thật sự chính là sau khi Lục Diệu Âm nói ra thì Dương Thiên Lôi sẽ biết mình không phải đường tỷ của hắn.

Bọn họ vốn chẳng có bất kỳ quan hệ huyết thống gì. Đây mới là quan trọng nhất.

Dương Thiên Lôi cũng tràn ngập nghi hoặc.

- Con là do mẫu thân sinh, một mình mẫu thân sinh! Con không có phụ thân! Một kiếp này, tên thật của nương là Lục Diệu Âm, là thân truyền đệ tử của Thiên Âm môn chưởng giáo chí tôn Lục Linh Tê, năm đó, mẫu thân dùng thời gian một trăm năm, tấn thăng tới Thần đạo cấp năm, hóa phàm nhập thế, phong ấn xong nguyên thần, tiến vào học viện Cực Dương tu luyện. Thế nhưng mẫu thân lại mạc danh kỳ diệu có mang con…

Nghe Lục Diệu Âm nói vậy. trong lòng Dương Thiên Lôi liền nhấc lên từng đợt sóng trào, mọi người cũng khiếp sợ mở to hai mắt ra nhìn.

Sau khi Lục Diệu Âm kể xong, Dương Thiên Lôi rốt cuộc cũng hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra.

Lúc mang thai mình, Lục Diệu Âm liền đánh mất tu vi, nguyên thần bị phong ấn cũng biến mất một cách quỷ dị, cũng không thể cảm ứng được sự tồn tại của nó. Lúc đó, Lục Diệu Âm bất lực gặp được Dương Huyền Phong, Dương Thiên Lôi mới có được thân phận bây giờ. Còn Dương Thiên Lôi thì khi bước vào hàng Tinh giả năm mười một tuổi, lúc nhìn thấy Lục Diệu Âm lần thứ hai, Lục Diệu Âm cư nhiên lại cảm ứng được nguyên thần của nàng, khiến cho nàng kinh ngạc chính là cư nhiên lại nằm trong cơ thể của Dương Thiên Lôi! Hơn nữa, Lục Diệu Âm mơ hồ đoán là chỉ cần nàng triệu hoán nó thì nguyên thần của nàng còn có thể trở về trong cơ thể nàng. Nhưng nàng lại sợ ảnh hưởng tới Dương Thiên Lôi, mỗi lần ở cùng với Dương Thiên Lôi thì chỉ cần nguyên thần của nàng hơi xao động thì nàng liền vội vàng dùng tiếng đàn để bình ổn lại nguyên thần của mình, đồng thời hoàn toàn dung nhập chính mình vào trong tiếng đàn, cắt đứt liên hệ giữa nàng và nguyên thần.

Ngày hôm nay lại lặp lại tình huống này. Nhưng nàng đã không thể ngăn cản được. Bởi vì nguyên thần của phong ấn đã hoàn toàn được giải phong, trong nháy mắt khi nguyên thần quay trở về trong bản thể thì hóa phàm của nàng chính thức kết thúc, đồng thời trực tiếp tấn thăng tới Thần đạo cấp sáu!

Cũng chính là lúc đó, linh hồn lạc ấn của nàng cũng đạt được đại viên mãn, lần thứ hai giải khai luân hồi cấm chế, đạo kim sắc quang trụ ẩn chứa thiên địa pháp tắc và ký ức vô cùng tận kia chính là sau khi luân hồi cấm chế được giải phong nên trở về trong cơ thể của nàng, là năng lượng và ký ức vốn thuộc về nàng!

Cũng tới tận lúc này, nàng mới biết được thân phận thật sự của mình!

Bách thế luân hồi! - Thiên Lôi, truyền thừa mà con thu được là một loại tồn tại mà chính mẫu thân cũng vô pháp lý giải, hiện tại, con đã mất đi nguyên thần của nương, còn nguyên thần của con…

- Mẫu thân, người đừng lo lắng sẽ ổn nhanh thôi! Dương Thiên Lôi đột nhiên cắt đứt lời nói của Lục Diệu Âm mà trả lời.

Lục Diệu Âm thoáng nhíu mày, nhìn Dương Thiên Lôi một lát, mới nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt chậm rãi nhìn về phía Phong Vô Kỵ.

- Mẫu thân…. Dương Thiên Lôi đứng lên với vẻ vô cùng khiếp sợ, nhìn chằm chằm vào mẫu thân tựa như vừa biến thành người khác, kêu lên với giọng run rẩy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui