Huyền Thiên


Cũng mãi cho tới lúc này, mấy người nguyên bản vì gương mặt già nua và cỗ khí tức bình thản trên mặt Phong Vô Kỵ mà có điểm coi thường mới chính thức ý thức được, ai mới là chưởng khống giả ở đây!

Hơn nữa, ba điều mà Phong Vô Kỵ nói ra, điều thứ hai thật ra cũng chẳng có gì, nhưng điều thứ nhất lại khiến mấy người vốn rất tự tin là có thể giành được chức đại chưởng giáo khá bất mãn, dù sao đi nữa thì hai vị đại chưởng giáo cũng có nghĩa là một vịt rong số đó rốt cuộc cũng bị loại.

Rất có thể sau mấy năm nỗ lực, rốt cuộc cũng như công dã tràng mà thôi.

Mà điều thứ ba, lại khiến mọi tìm đủ mọi cách xem xét, đại hội giao lưu của bát đại môn phái, bất quá chỉ là một sự kiện nhỏ mà thôi, làm sao có thể gộp chung lại với chuyện lớn như việc chọn ra đại chưởng giáo như thế này chứ?

Nhưng giờ khắc này đây, trên người Phong Vô Kỵ đột nhiên phát ra khí tức vô cùng cường đại, khiến cho mọi người chỉ dám ngậm miệng lại, không dám hó hé. Chỉ có thể đợi Phong Vô Kỵ giải thích.

- Điều thứ nhất, sở dĩ chọn hai người cũng là vì nghĩ cho tương lai của môn phái mà thôi. Có cạnh tranh thì mới có thể chọn ra vị chưởng giáo thích hợp nhất, giống như vừa rồi Lý Tiêu đã nói. Trong khoảng thời gian làm đại chưởng giáo này, thành tích của ai tốt thì người đó liền có thể trở thành chưởng giáo thật sự!

- Thành tích này bao gồm hai điểm, một là tình trạng phát triển của môn phái dưới sự lãnh đạo của ngươi, hai là tình trạng tiến cảnh của bản thân ngươi. Các ngươi cũng đã biết, đại chưởng giáo sở hữu tư cách thối luyện truyền thừa đạo khí của bản môn. Mà trong truyền thừa đạo khí của bản môn, mỗi một kiện đều ẩn chứa sự lĩnh ngộ về thiên địa pháp tắc và khí tức của chưởng giáo các đời, đồng thời cũng có khí linh cường đại chỉ đạo. Điểm ấy, ta sẽ đối đãi công bằng với hai vị sẽ được chọn làm đại chưởng giáo. Bất quá, tâm pháp tối cao của bản phái là NGự kiếm phi tiên thì khi đã chọn ra vị chưởng giáo thật sự thì mới truyền thụ!

- Điều thứ hai, ta sẽ không nói nhiều lời. các người đều rõ cả rồi! Điều thứ ba, cũng chính là điều quan trọng nhất. Đại hội giao lưu của bát đại môn phái, trong các ngươi, ngoại trừ Thiên Lôi ra thì đều đã tham gia cả rồi. Đối với các ngươi bây giờ mà nói thì các ngươi có thể coi nó là chuyện nhỏ không đáng kể. Nhưng sở dĩ ta lấy điểm này làm điểm trọng yếu nhất cũng là có nguyên nhân cả.

- E là các ngươi còn chưa rõ lắm, tình huống cụ thể của Trảm Không kiếm phái của chúng ta mấy năm gần đây. Chúng ta đã xuống dốc rồi… khi xuống dốc thì sẽ bị gạt ra khỏi hàng ngũ bát đại môn phái! Ta không thể trốn tránh trách nhiệm. Cũng phải ở trước khi ta từ chức mà xoay chuyển cục diện này! Bằng không, ta tự nhiên không cần phải nói, chỉ là các ngươi cũng sẽ không có mặt mũi nào mà đối diện với liệt tổ liệt tông của Trảm Không kiếm phái chúng ta!

- Mà đại hội giao lưu của bát đại môn phái lần này, chính là cơ hội tốt nhất! Là cơ hội trọng chấn Trảm Không kiếm phái của chúng ta! Phong Vô Kỵ nói tới đây, thanh âm đã trở nên vô cùng kích động, ngay cả gương mặt già nua kia cũng hiện lên một tia hồng quang.

- Mà cơ hội này chính là trận đấu giao hữu của người mới! Phong Vô Kỵ nói.

- Trận đấu giao hữu của người mới? Chúng ta có thể làm được gì? Một người trong số đó hỏi.

- Rất đơn giản! Còn có thời gian chuẩn bị là một tháng, mỗi người các ngươi sẽ tự chọn ra mười đệ tử trong môn phái có tuổi nhỏ hơn sáu mươi tuổi, mặc kệ là các ngươi dùng phương thức gì để tiến hành huấn luyện và bồi dưỡng, tới cuối tháng, môn phái của chúng ta sẽ tiến hành chọn thành viên tham gia trận thi đấu giao hữu của người mới, đệ tử mà các ngươi huấn luyện được chọn càng nhiều thì thành tích càng cao. Đương nhiên, sau khi lựa chọn, nếu đạt được thứ tự càng cao trong trận đấu giao hữu thì điểm cộng cũng sẽ cao hơn. Các ngươi đều có thể sử dụng Huyền Hoàng Kỳ. Bất quá, đan dược cần dùng thì các ngươi phải tự bỏ ra. Cách tính toán cụ thể thì ta đã ghi tỉ mỉ ở đây rồi, các ngươi cứ coi đi! Nếu như các ngươi có ý kiến gì thì cứ nói với ta ngay bây giờ! Phong Vô Kỵ nói xong, hơn mười phần tư liệu đã sớm chuẩn bị xong liền chậm rãi bay tới trước mặt mỗi người ở đây.

Mấy phút đồng hồ sau, mọi người đã đọc được tư liệu trong tay.

Biểu tình của mỗi người đều khác nhau. Một số ít thì chỉ trở về xem trò hay, thuận tiện xem thử tình hình của mấy cao thủ Thần đạo trong môn mà thôi, đương nhiên không có bất kỳ ý kiến gì, tư liệu cũng chỉ là nhìn sơ qua vài cái mà thôi, vô luận là tranh kiểu nào đi nữa thì bọn họ cũng không cho là mình có đủ sức để tranh chức vị đại chưởng giáo được. Nhưng mấy gã cao thủ Thần đạo cấp năm cùng với Lý Tiêu và Phong Linh Nhi đều đọc kỹ lại tới mấy lần.

Lúc Dương Thiên Lôi nhìn tới thì cũng chỉ là xem đại một chút thôi, dù sao đi nữa thì hắn cũng không muốn tranh chức đại chưởng giáo gì cả, những chuyện thế này, mặc kệ là tư cách hay kinh nghiệm đi nữa, hắn cũng không cho rằng mình đủ tư cách. Nhưng để hắn không ngờ được chính là lúc hắn vừa liếc sơ qua vài cái liền muốn đóng lại thì Phong Vô Kỵ đột nhiên lại truyền âm nói với hắn: - Xem cho kỹ đi!

- Ách, lão gia tử, ta chỉ là tới cho vui, coi náo nhiệt là đủ rồi. Dương Thiên Lôi lại truyền âm nói lại.

- Cái gì mà tới cho vui? Ngươi mau nhìn kỹ cho ta, ta muốn ngươi cạnh tranh chức đại chưởng giáo!

- Không phải chứ? Lão gia tử, ta không hứng thú với chuyện này mà…

- Không có hứng thú? Ngươi biết lên làm chưởng giáo có lợi thế nào không hả? Chí ít cũng để ngươi khỏi phấn đấu rất nhiều năm, chẳng có chút phiêu lưu gì cũng có thể tấn cấp tới Thần đạo cấp sáu!

- Nhưng đối với Trảm Không kiếm phái lại không có chỗ tốt gì hết, lão gia tử, ngươi biết tính cách của ta là người thích tự do không muốn bị bó buộc bởi cái gì, cũng không muốn quản mấy chuyện linh tinh phiền phức rồi mà. Dương Thiên Lôi nói.

- Ngươi thì biết cái gì? Mặc kệ là đại chưởng giáo hay chưởng giáo, kỳ thực nhiệm vụ quan trọng nhất chính là tu luyện. Mấy chuyện tình trong môn phái đã có mấy vị thái thượng trưởng lão phụ trách cả rồi, chỉ có những chuyện thật sự trọng đại thì mới có thể để cho ngươi định đoạt. Không phải ta có thể hóa phàm độ kiếp sáu mươi năm chẳng quản việc gì hay sao? Hơn nữa, ngươi lên làm đại chưởng giáo thì mới có lợi cho Trảm Không kiếm phái chúng ta!

- Thật như vậy sao? Có lợi gì cho Trảm Không kiếm phái?

- Đương nhiên là như vậy rồi! Lợi ích sao, chỉ bằng vào thiên phú và tư chất của ngươi thì đã là chiêu bài to nhất rồi, không có bất luận kẻ nào dám coi thường Trảm Không kiếm phái chúng ta nữa, đây là thứ nhất. Lấy quan hệ giauwx ngươi và Vu gia bảo, nếu ngươi làm chưởng giáo thì tất nhiên sẽ được u gia bảo giúp đỡ ít nhiều! Thứ ba sao, người khác thì ta không biết, nhưng ta biết rõ cái gì thì ngươi không có chứ vấn đề tài lực thì lại không thành vấn đề. Ngươi nói có đúng không?

- Không phải chứ? Lão gia tử, chuyện này mà ngươi cũng tính cả rồi sao?

- Hắc hắc, mau xem kỹ đi, mấy điều kiện này ta ra đều tương đối có lợi cho ngươi. Ngươi cũng đừng cô phụ một phen tâm ý của ta! Ân, quan trọng nhất là ngươi muốn nhanh chóng đề thăng tu vi, trở thành chưởng giáo của môn phái chúng ta là lựa chọn tốt nhất rồi! Phong Vô Kỵ liệt kê một lô một lốc các điều kiện rồi mới chốt lại một câu.

Kỳ thực, còn có một điểm quan trọng nhất mà Phong Vô Kỵ không nói. Thân là chưởng giáo một phái, nếu như Dương Thiên Lôi không thích hợp đi nữa thì vô luận là thế nào đi nữa hắn cũng sẽ mặc kệ, dù sao đi nữa thì sự phồn vinh và hưng thịnh của môn phái mới là chức trách lớn nhất của hắn. nhưng Dương Thiên Lôi bảo đảm thích hợp, hơn nữa, mặc dù Dương Thiên Lôi cái gì cũng không quản, nhưng chi cần hắn mang danh diệu chưởng giáo thì sẽ đem tới không ít chỗ tốt cho Trảm Không kiếm phái. Hai điểm mà hắn nói cho Dương Thiên Lôi đúng là đúng thật. Nhưng điểm quan trọng nhất chính là thân phận của Dương Thiên Lôi.

Mẫu thân của hắn là cao thủ Chân Thần cảnh, hơn nữa lại tới từ đại gia tộc ở Vô Cực tinh vực!

Chỉ cần Dương Thiên Lôi có thể trở thành chưởng giáo của Trảm Không kiếm phái thì sau đó, vô luận là hắn đi tới đâu, vô luận là lúc nào, chỉ cần truyền thừa đạo khí của Trảm Không kiếm phái còn ở đây thì một khi Trảm Không kiếm phái gặp phải nguy hiểm thật sự, hắn đều sẽ nhận được tin tức.

Lúc đó, hắn có thể xuất ra uy lực và tác dụng cỡ nào?

Đó nhất định là tác dụng không thể đánh giá được!

- Phong chưởng giáo! Sau khi tất cả mọi người đều coi xong thì sắc mặt của Triệu Sang vô cùng khó coi và cũng là người đầu tiên đứng dậy nói: - Phần tư liệu này của ngươi rất tỉ mỉ. Nhưng ta nghĩ nó không được công bằng!

- Đúng vậy, đúng là không được công bằng!

- Ta đồng ý với những gì Triệu Huynh và Trần huynh đã nói!

- Ta cũng đồng ý!

- Ta cũng vậy!

Chỉ một thoáng, năm tên Thần đạo cao thủ cấp năm đều đồng thời đứng dậy bày tỏ quan điểm của bọn họ.

Trong phần tư liệu này của Phong Vô Kỵ, ghi lại tỉ lệ phân chia của tiềm lực tư chất, tu vi cá nhân, độ cống hiến với môn phái và thi đấu giao hữu của người mới. đồng thời cũng nói tỷ mỉ về phương thức tính điểm của mỗi một hạng.

Tư chất tiềm lực, tu vi cá nhân, độ cống hiến với môn phái các phần chỉ chiếm hai mươi phần trăm. Còn số lượng tuyển chọn đệ tử tham gia trận đấu giao hữu của người mới lại chiếm tới bốn mươi phần trăm.

Nói cách khác, một trăm phần trăm này, nếu như tiềm lực tư chất đứng đầu trong số tất cả mọi người thì có thể chiếm được hai mươi phần trăm. Những người xếp tiếp theo thì giảm một phần. đồng dạng, tu vi cá nhân và độ cống hiến với môn phái cũng giống như vậy.

Còn đệ tử mà bọn họ chọn ra thì nếu có nhiều đệ tử được chọn để tham gia trận chiến giao hữu của bát đại môn phái thì có thể được bốn mươi phần trăm, thứ hai được ba mươi lăm phần trăm, đồng dạng đều giảm hết.

Nhưng càng khoa trương hơn chính là nếu như có thể thu được một trong ba thứ hạng đầu trong trận thi đấu giao hữu của người mới thì có thể được cộng thêm mười phần trăm! Nếu như có thể lấy được hạng nhất thì được cộng hai mươi phần trăm!

Đây có nghĩa là gì?

Mọi người ở đây đều biết rõ, hai người Dương Thiên Lôi và Phong Linh Nhi đều là người trẻ tuổi dưới sáu mươi tuổi. Có nghĩa là hai người này đã lấy chắc được hai danh nghạch tham gia trận đấu giao hữu này. Đây là một trong những điều không công bằng.

Nhưng không công bằng nhất chính là việc cộng thêm phần trăm. Dương Thiên Lôi thì không nói, nhưng sức chiến đấu của Phong Linh Nhi thì bọn họ lại biết rất rõ, đừng nói là hạng ba, cho dù là lấy được hạng nhất cũng chẳng có gì khó. Vậy chẳng phải là Phong Linh Nhi có thể dễ dàng lấy được hai mươi phần trăm sao? Hơn nữa, tư chất tiềm lực của Dương Thiên Lôi và Phong Linh Nhi đúng là có thể đứng đầu trong số mọi người. đây lại có nghĩa là gì?

Mà hai hạng mục là tu vi cá nhân và độ cống hiến cho môn phái bất quá chỉ có bốn mươi phần trăm mà thôi, Phong Linh Nhi thì thiếu một chút, nhưng tổng thể mà nói thì cũng sắp vượt lên đầu bàng rồi, tất nhiên cũng bị nàng chiếm được một danh ngạch. Về phần Dương Thiên Lôi thì mặc dù hai hạng mục này xếp hạng khá thấp, nhưng cũng có khả năng cạnh tranh khá mạnh, không thua kém ai.

- Ta cũng cảm thấy không được công bằng! Đúng lúc này, Lý Tiêu cũng nói.

Lý Tiêu vừa dứt lời thì mấy tên Thần đạo cao thủ mà hắn bồi dưỡng ra được cũng liền đứng dậy phụ họa.

- Được, Triệu Sang, vậy thì ngươi nói xem chỗ nào không công bằng và hợp lý? Phong Vô Kỵ giống như đã sớm biết là mọi người sẽ bất mãn nên liền mỉm cười rồi hỏi.

Triệu Sang cũng nghiêm túc lại, trực tiếp nói ra rất lưu loát, những người khác cũng đều hưởng ứng bổ sung thêm.

Rốt cuộc, sau một hồi tranh cãi kịch liệt, Phong Vô Kỵ đành phải điều chỉnh lại một chút, dù bản thân của Dương Thiên Lôi và Phong Linh Nhi có tham gia cũng không được tính. Trừ phi là số lượng đệ tử mà bọn họ tuyển ra được nhiều nhất thì mới có thể thu được cao nhất là bốn mươi phần. Điểm cộng thêm cũng từ mười phần và hai mươi phần biến thành năm phần và mười phần.

Mặc dù là như vậy đi nữa thì cũng phải nhờ Phong Vô Kỵ kiên trì mãi nên mọi người mới chịu thỏa hiệp.

Sau khi đã xác định phương án sau cùng xong thì mọi người đều tản đi hết, trở về nơi ở của mình.

Thời gian một tháng quả thật là quá ngắn. cho nên, phàm là những cao thủ Thần đạo muốn tranh chức đại chưởng giáo đương nhiên sẽ không để tốn thời gian, phải trong thời gian ngắn nhất để chọn ra mười tên đệ tử mà bọn họ vừa ý. Hơn nữa hành động cũng phải càng nhanh càng tốt, miễn cho bị người khác giành trước. Ngay cả Phong Linh Nhi cũng không ngoại lệ, vội vã rời khỏi Thiên Tịch Phong.

Chỉ trong chốc lát, toàn bộ Ngự Kiếm Tiên cung chỉ còn lại mỗi mình bốn người Phong Vô Kỵ, Nhan Uyên, Đan Thanh Dương và Dương Thiên Lôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui