Huyền Thiên


- Xú tiểu tử, có muốn chọn ra vài tên đệ tử ở Thiên Tịch Phong hay không? Mấy năm nay Tiểu Uyên này cũng đào tạo ra được một ít cao thủ trẻ tuổi đó. Đương nhiên, ngươi cứ để Tiểu Uyên chọn trước. Về phần Thanh Dương, Ngươi sẽ không dùng Sảm Hòa được đâu. Phong Vô Kỵ mỉm cười nói.

- Biết rồi. Sảm Hòa của ta cũng chẳng có chút hi vọng nào. Đan Thanh Dương mỉm cười nói.

- Sư phụ, cứ để Thiên Lôi chọn đi, ưu thế của hắn tương đối rõ ràng, có hi vọng hơn! Hi vọng của ta không lớn lắm. Nhan Uyên nói.

- Không cần! Sao cũng vậy cả. Ngoại trừ ta và Phong Linh Nhi ra thì chỉ có tám danh ngạch, hắc hắc…. ta chỉ cần lấy khoảng ba bốn danh ngạch thôi thì cũng lấy được bốn mươi phần trăm rồi còn đâu. Ta cũng không muốn tốn thời gian và tài phú cho mấy kẻ xa lạ… Dương Thiên Lôi mỉm cười rồi nói, trong ánh mắt mang theo một tia đắc ý.

- Ngươi nắm chắc như vậy sao? Theo ta được biết thì ngươi cũng chỉ có thể chọn Tử Hàm là tạm ổn mà thôi, đám người Hương Hương, Thiên Lệ và Thiên NGạo thì thực lực cũng không cao lắm, cơ bản hoàn toàn không có hy vọng. Ngươi lấy đâu ra ba bốn danh ngạch?

- Bí mật! Lão gia tử, tới lúc đó ngươi ắt sẽ biết! Dương Thiên Lôi nói vô cùng quả quyết.

- Cái tên xú tiểu tử này này rất biến thái, ta tin vào hắn! Nét mặt già nua của Đan Thanh Dương lập tức tràn ngập vẻ tự tin.

- Ha hả, ta cũng tin lão đệ ngươi1 Nhan Uyên cũng mỉm cười rồi nói.

- Được! Ta đây sẽ chờ xem! Có cần ta giúp gì không? Đương nhiên, nếu cần thì phải trả tiền, cái hồng sắc tinh thạch ban nãy cũng không tệ… Phong Vô Kỵ nói.

- Lão gia tử, ngươi muốn gì thì cứ nói đại ra đi? Hà tất phải vòng vo mãi như thế? Vậy thì đây là năm trăm viên! Hỗ trợ thì không cần đâu!

- Sảng khoái lắm! Ha ha ha…. Phong Vô Kỵ thỏa mãn cười lớn: - Được rồi, ngươi mau chuẩn bị đi, Tiểu Uyên, ngươi cũng đi chuẩn bị, tuy là hi vọng cũng không lớn, nhưng cứ cố hết sức thử xem! Cho dù không thành công thì cũng chẳng sao cả!

- Ân, đệ tử rõ rồi! Nhan Uyên vốn thông minh nên hiểu rõ ý của Phong Vô Kỵ, trực tiếp nói lại rất quyết đoán.



Những cao thủ dưới sáu mươi tuổi có thể sở hữu tu vi Tiên thiên cấp năm thì đã là đệ tử có thiên phú cao hơn so với những người khác rồi. Có thể tới Tiên thiên cấp sáu thì tuyệt đối có thể tính là đệ tử thiên tài rồi. Về phần Tiên thiên cấp bảy thì đúng là phượng mao lân giác (ý bảo là rất hiếm có), toàn bộ Trảm Không kiếm phái ngoại trừ hai người biến thái là Dương Thiên Lôi và Phong Linh Nhi ra thì cũng chỉ có Trương Tử Hàm là đạt được Tiên thiên cấp bảy mà thôi.

Nguyên nhân là vì vậy nên Phong Vô Kỵ mới có thể khẳng định Trương Tử Hàm sẽ chiếm một danh ngạch.

Cho nên, sau khi mấy Thần đạo cường giả đều rời đi hết, toàn bộ Trảm Không kiếm phái liền nhốn nháo hẳn lên, tất cả những đệ tử trẻ tuổi có tư chất và cảnh giới cao hơn người thường đều vô cùng hưng phấn. Không hề nghi ngờ, đây đúng là một cơ hội lớn của bọn họ. Vô luận là có thể thu được tư cách dự thi hay không đi nữa thì bọn họ đều sẽ thu được rất nhiều lợi ích.

Tuy rằng đa số các vị Thần đạo cường giả này đều đã rời khỏi Trảm Không kiếm phái rất nhiều năm rồi, nhưng dù sao thì bọn họ cũng xuất thân từ Trảm Không kiếm phái, đều sở hữu thế lực và thân truyền đệ tử của chính mình.

Hơn nữa, thân truyền đệ tử của họ cơ bản đều có chức vị khá cao ở Trảm Không kiếm phái. Ngoại trừ Thiên Tịch Phong của Đan Thanh Dương ra thì các thái thượng trưởng lão, trưởng lão cùng với những đệ tử có chức vụ quan trọng của bảy đại chủ phong và tam thập lục phong cơ bản đều có liên quan với mấy vị Thần đạo cường giả này.

Đắc ý nhất trong đó đương nhiên là Lý Tiêu đã bồi dưỡng ra được vài vị Thần đạo cao thủ.

Căn bản không cần hắn ra mặt, mấy tên Thần đạo cao thủ về tham gia cho có đã nhanh chóng chọn ra giúp hắn hơn hai mươi tên cao thủ Tiên thiên cấp năm và Tiên thiên cấp sáu rồi. Điều này khiến cho Lý Tiêu rất thỏa mãn. Thông qua hiểu biết của hắn về tình hình gần đây của Trảm Không kiếm phái thì hắn cơ bản có thể khẳng định là chỉ cần không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì bốn mươi phần trăm này hắn lấy được là cái chắc. Hơn nữa mức độ cống hiến của bản thân hắn chắc chắn đã lấy được hai mươi phần trăm rồi, tư chất tiềm lực thì tương đối cũng không kém lắm, chỉ sợ cũng chỉ có Phong Linh Nhi là có thể cạnh tranh được với hắn mà thôi.

Về phần những người khác, bao gồm cả mấy tên Thần đạo cao thủ cấp năm kia, Lý Tiêu cũng không thèm để trong lòng, tu vi cá nhân bất quá cũng chỉ có hai mươi phần trăm mà thôi. Tuy là tu vi của hắn thua mấy tên Thần đạo cao thủ cấp năm kia, nhưng ở giữa đông đảo Thần đạo thì cũng tính là khá cao, chênh lệch thực lực bất quá cũng chỉ có vài phần mà thôi.

Phong Linh Nhi thì chỉ là do tình thế bắt buộc mà thôi. Lấy tính cách của nàng ta thì chắc chắn không phải vì những lợi ích hay quyền lợi gì cả, mục đích lớn nhất của nàng chính là muốn thối luyện truyền thừa đạo khí của môn phái, thử xem có thể học được chút luyện khí tâm đắc nào từ trong đó không mà thôi. Đường tu luyện của nàng ta cũng không giống với phần lớn những người khác. Bởi vì nàng thông qua việc luyện khí không ngừng, luyện chế ra những pháp bảo có cấp bậc ngày càng cao, nàng có thể thu hoạch được thật nhiều.

Phong Linh Nhi là vì có nguyên nhân khác cho nên so với những Thần đạo cường giả hay đệ tử dòng chính khác, quan hệ tự nhiên kém hơn rất nhiều. Nhưng cũng vì quan hệ tuổi tác nên nàng có ưu thế của chính mình. Sự hiểu biết của nàng với những bạn đồng lứa tự nhiên càng trực tiếp hơn những người khác, hơn nữa, nói thế nào đi nữa thì nàng cũng là một sự tồn tại rất phi thường trong lứa bạn đồng lứa tuổi, tướng mạo, tính cách cùng với tu vi của nàng cũng đúng là thứ mà vô số người truy cầu.

Cho nên, Phong Linh Nhi chỉ cần đứng lên kêu gọi thì những người hưởng ứng tự nhiên sẽ tập họp lại. Tuy là vẫn kém Lý Tiêu một chút, nhưng cũng chẳng thua kém bất kỳ kẻ nào khác.

Bởi vậy, theo như Phong Linh Nhi thấy thì đối thủ cạnh tranh lớn nhất của nàng chính là Lý Tiêu.

Tuy là tư chất tiềm lực của Dương Thiên Lôi quả thật sẽ đứng đầu, hơn nữa bởi vì hắn nhất định sẽ dự thi cho nên cũng rất có thể thu được hạng ba, cũng có chút ưu thế. Nhưng chỉ một chút ưu thế như vậy thật sự cũng chẳng chứng tỏ được gì. Cho nên, vô luận là Lý Tiêu hay Phong Linh Nhi, hoặc bất kỳ Thần đạo cao thủ nào khác cũng không thèm cố kỵ Dương Thiên Lôi.

- Thiên Lôi, ngươi cự tuyệt sự giúp đỡ của Phong chưởng giáo, rốt cuộc là đã có cách nào? Nói cho sư phụ nghe một chút đi! Lúc Đan Thanh Dương và Dương Thiên Lôi trở lại Thiên Đan Phong, Đan Thanh Dương nhịn không được nên đành hỏi. Tuy là hắn tin tưởng vào sự biến thái của Dương Thiên Lôi, nhưng dù thế nào đi nữa thì cũng không thể nghĩ ra Dương Thiên Lôi tìm đâu ra ba bốn người để có thể chọn tới giành tư cách dự thi được.

- Hắc hắc, bí mật!

- Bí mật cái gì? Chỉ có hai chúng ta thôi chứ có người ngoài đâu!

- Không được. loại chuyện thế này ta thật sự không nói được… sư phụ, ngươi cũng đừng lo gì hết. Nhanh chóng lo vụ đan dược của ngươi đi! Nếu như luyện chế ra đan dược trâu bò gì gì đó mà Hương Hương, nhị tỷ, Thanh Âm và Tiểu Vi có thể sử dụng được thì nhanh đưa cho ta!

- Ngươi muốn đưa cho các nàng dùng sao? Hương Hương thì cũng còn được, nhưng Thiên Lệ, Thanh Âm và Tiểu Vi, sợ rằng còn không bằng Thiên Ngạo kia mà?

- Ách, chuyện này ngươi không hiểu đâu. Ta tự có cách! Dương Thiên Lôi nói rất chắc chắn.

- Được rồi, sư phụ mặc kệ ngươi. Ngươi muốn làm gì thì cứ làm. Đan Thanh Dương nói xong liền nhanh chóng chui vào Vạn Đan điện.

- Đại sắc lang, thực sự là quá vô sỉ rồi! Đúng lúc này, Lăng Hi rốt cuộc nhịn không được mà nói trong đầu Dương Thiên Lôi. Đan Thanh Dương không rõ, nhưng Lăng Hi há có thể không rõ Dương Thiên Lôi đang suy tính chuyện gì?

- Lăng Hi, đây cũng là vì các nàng mà? Ca đây là nghĩa bất dung từ, liều mình giúp người!

- Phi! Ngươi đừng quên, ngươi bây giờ một chút pháp lực cũng không có, cho dù là song tu đi nữa thì không có pháp lực chống đỡ, sợ là ngươi cũng chẳng làm được gì đúng không? Lăng Hi tạt một chậu nước lạnh xuống, nhất thời để Dương Thiên Lôi tỉnh ra.

- Mẹ nó… sao ca lại quên chuyện này chứ? Bộ dáng vốn đang rất có lòng tin của Dương Thiên Lôi, nhất thời liền xìu xuống.

- Đáng đời!

- Ách… Lăng Hi không phải vậy đi chứ? Ca thật sự là muốn đề thăng thực lực của mọi người mà thôi, không thể nhanh chóng bắt đầu tu luyện! Trước tiên đi gọi bọn Thiên Ngạo, Tiểu Phong và Đại Lang tới đây đã. Dù sao thì muốn khởi động thời không pháp tắc ít nhiều gì cũng phải nhờ bọn họ giúp đỡ! Dương Thiên Lôi nói xong liền bắt đầu hành động ngay.

Dương Thiên Ngạo, Phong Mã Ngưu và Võ Đại Lang lúc còn ở Cát Ương đế quốc chỉ thủ hộ có vài ngày liền bị thập đại cao thủ gọi trở lại. Dù sao thì bọn họ có ở lại Dương gia cũng không giúp được chuyện gì, tuy là rất lo cho Dương Thiên Lôi, nhưng cũng không làm được gì. Cũng chỉ có thể trở về nỗ lực tu luyện.

Lúc Dương Thiên Lôi xuất hiện trước mặt Dương Thiên Ngạo, Võ Đại Lang, Phong Mã Ngưu và thập đại cao thủ thì mấy người căn bản còn không biết Dương Thiên Lôi đã thoát khỏi nguy hiểm nhất thời liền hưng phấn hò hét vui mừng, nhất là Phong Mã Ngưu kích động hò hét tới mức rơi lệ.

Sau khi kể lại tình hình sơ lược một lần, Dương Thiên Lôi liền trực tiếp mang theo Dương Thiên Ngạo, Phong Mã Ngưu và Võ Đại Lang về thẳng tới Lãng Vân các, thu cả ba người vào trong Minh Huyền bảo khố. Đọc Truyện Kiếm Hiệp

Dương Thiên Ngạo, Phong Mã Ngưu và Võ Đại Lang là lần đầu được bước vào Minh Huyền bảo khố, đương nhiên là khiếp sợ tới tột đỉnh. Đồng thời cũng vô cùng khiếp sợ tu vi của Dương Thiên Lôi ngày hôm nay.

Một lát sua, Dương Thiên Lôi liền gọi Trương Tử Hàm, Sở Hương Hương, Dương Thiên Lệ, Lục Thanh Âm và Mộc Tử Vi ra, kể lại cho mọi người nghe chuyện trận đấu giao hữu của bát đại môn phái lần này. Lúc mấy người trước mặt nghe được Dương Thiên Lôi muốn cạnh tranh chức vụ đại chưởng lão thì nhất thời mở to hai mắt ra nhìn, ngay cả Trương Tử Hàm biết rõ thực lực của Dương Thiên Lôi nhất cũng cảm thấy không tin nổi.

- Cho nên, thời gian một tháng này, chúng ta cần phải nỗ lực tu luyện. Dương Thiên Lôi nói: - Thiên Ngạo ca, Tiểu Phong và Đại Lang, ta không có cách nào giúp các ngươi được, lĩnh ngộ bích chướng thì chỉ có thể trông cậy vào chính các ngươi, cho nên ta sẽ cho ba người các ngươi vào cùng một không gian, có thể đột phá được thi hay quá. Các ngươi cũng không cần có áp lực lớn quá, chỉ cần đừng lãng phí đan dược dùng để khởi động thời không pháp tắc là được rồi.

- Ân! Dương Thiên Ngạo gật nhẹ đầu.

- Yên tâm đi, lão đại, chúng ta nhất định sẽ cố hết sức! Phong Mã Ngưu nói với vẻ hưng phấn. Võ Đại Lang thì cũng lên tiếng ủng hộ, ánh mắt cũng phát ra vẻ kiên định không gì sánh được.

- Tốt lắm, các ngươi đi đi! Mấy thứ đan dược này các ngươi để dùng lúc tu luyện. Dùng bao nhiêu thì cứ dùng. Dương Thiên Lôi thần niệm khẽ động, ba người Dương Thiên Ngạo nhất thời liền biến mất trước mặt mọi người, đồng thời bước vào một không gian khác.

Lúc này, ánh mắt của Dương Thiên Lôi mới chậm rãi đảo qua nhìn chúng nữ, nói: - Thực lực của Tử Hàm thì thu được một danh ngạch chắc cũng không thành vấn đề, chủ yếu là Hương Hương, nhị tỷ, Thanh Âm và Tiểu Vi, kỳ thực, ta căn bản không hy vọng mấy vào mấy người Thiên Ngạo, chủ yếu là để ý bốn người Hương Hương, nhị tỷ, Thanh Âm và Tiểu Vi các ngươi thôi.

Bởi vì ta có cách giúp các ngươi lĩnh ngộ được ảo diệu của bích chướng, bất quá phải chờ tới lúc pháp lực của ta khôi phục lại đã!

Nghe Dương Thiên Lôi nói vậy, Trương Tử Hàm giống như ý thức được gì đó, gương mặt nhỏ nhắn nhất thời liền ửng đỏ và có chút ý trách cứ. Nàng đã sớm dự liệu tới ngày này rồi, chỉ là thời gian sớm hơn một chút, cũng nhiều người hơn một chút mà thôi.

- Lĩnh ngộ ảo diệu của bích chướng? Đệ đệ, ngươi có biện pháp nào? Dương Thiên Lệ nhất thời ôm lấy cánh tay của Dương Thiên Lôi, đôi mắt mê chết người không đền mạng phát ra vẻ hưng phấn lấp lánh.

- Chuyện đó thì tới lúc đó các ngươi tự nhiên sẽ biết, có thể làm được hay không thì còn phải xem pháp lực của ta có thể khôi phục được hay không. Được rồi, mấy đan dược này các ngươi cầm đi, tạm thời bốn người nhị tỷ, Thanh Âm, Hương Hương, Tiểu Vi, các ngươi ở một không gian riêng! Nếu như đã luyện tới đỉnh phong rồi mà ta vẫn còn chưa xuất hiện thì các ngươi phải dựa vào sức của mình rồi. Dương Thiên Lôi nói xong thì cũng đưa bốn người tới một không gian khác.

Lúc tất cả mọi người đã đi hết rồi, chỉ còn lại mỗi mình Dương Thiên Lôi và Trương Tử Hàm thì Trương Tử Hàm vốn đang giữ thể diện cho Dương Thiên Lôi trước mặt người khác đột nhiên vươn bàn tay non mềm ra nhéo cái lỗ tai của Dương Thiên Lôi: - Đại sắc lang, đừng nói là ngươi muốn làm chuyện kia với các nàng đấy nhé?

- Ách… làm chuyện gì?

- Đương nhiên là cái đó! Trương Tử Hàm nói với vẻ xấu hổ và giận dữ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui