Huyền Thiên


- Được! Ta không có ý kiến, ở nơi nào cũng giống nhau, dù sao mỗi một thành trì đều có đường hầm đi thông qua tất cả các nơi lịch lãm rèn luyện.

Kim Chính Thái nói.

Những người khác đều gật đầu.

Kỷ Tiêu Lam nói ra:

- Ngân Tuyết tinh vực vốn là một tinh vực cường đại trong Cửu Thiên, nhưng mà, vài vạn năm trước đã bị sụp đổ, Ngân Tuyết thành này, nghe nói là do Chí Cao Thần của Nguyên Tuyết tinh vực lưu lại thần niệm hoàn thành! Trong hiện thực đã không còn nhìn thấy.

- Đúng vậy a, hơn nữa nghe nói Ngân Tuyết tinh vực trước đây có cảnh sắc đẹp nhất trong số các tinh vực. Những người trong gia tộc của chúng ta đã từng tới Ngân Tuyết tinh vực, đều nói đó là nơi đẹp nhất mà bọn họ từng được đi! Nguyên nhân chính là như thế, cho nên lúc đầu ta mới lựa chọn khu vực Ngân Tuyết làm nơi lịch lãm.

Trần Thiến cũng nói tiếp:

- Đi thôi, chúng ta ở lại nơi này!

- Được!

Mọi người ứng một tiếng, liền rời khỏi diễn võ trường cực lớn, tiến vào trong một thành trì xinh đẹp như mộng như ảo.

Trên mặt đất đầy tuyết trắng, không nhiễm bụi trần thế, tất cả các kiến trúc ven đường đều giống như lúc ở Băng Tinh thành, đều do băng tinh sáng chói tạo thành, nhưng hình dạng lúc này càng thêm mỹ lệ xinh đẹp, thực vật ở ngã tư dường, đều giống như được làm ra từ băng tinh, điều này làm cho Dương Thiên Lôi và Trương Tử Hàm nhớ đến tràng cảnh lúc xông cửa ỏ thế giới băng tuyết.


- Thân ái, vừa rồi ngươi làm sao thế?

Lúc mọi người đang thưởng thức phong cảnh xinh đẹp, cũng không đi vào truyền tống trận, thời điểm đi bộ vào thành, Dương Thiên Lôi truyền âm hỏi Trương Tử Hàm.

- Đêm nay ngươi theo ta, cùng giúp ta một tay! Ta sẽ nói cho ngươi biết...

Thần sắc Trương Tử Hàm không thay đổi, nhưng trên khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ phát ra một tia hào quang lóng lánh và hưng phấn, truyền âm trả lời.

- Được! Đêm nay ca để mặc cho ngươi chà đạp! Có phải có quan hệ với thế giới băng tuyết hay không?

Dương Thiên Lôi nói có chút "Gà động". Tử Hàm muội muội thân ái, lần đầu tiên có yêu cầu thuộc loại trâu bò là "Cùng" Dương Thiên Lôi, bá đạo yêu cầu một đêm! Làm sao mà Dương Thiên Lôi không hưng phấn chứ? Đương nhiên, Dương Thiên Lôi rất rõ ràng, Trương Tử Hàm có chút dị thường, tuy Dương Thiên Lôi quen thuộc thế giới băng tuyết, nhưng người đạt được truyền thừa lại làTrương Tử Hàm, nếu bảo quen thuộc, hắn cũng không quen thuộc bằng Trương Tử Hàm. Mà tòa thành thị này, Dương Thiên Lôi có thể khẳng định nó có liên hệ chặt chẽ với thế giới băng tuyết.

Tử Hàm ứng một tiếng.

...

- Ba mươi mốt gian phòng.

Lúc mọi người đi tới khách sạn Ngân Tuyết lớn nhất nơi đây, Kỷ Tiêu Lam nói với nhân viên phục vụ.

- Chúng ta ba mươi hai người!

Chu Giác Thuần cho rằng Kỷ Tiêu Lam nói sai, vội vàng sửa lại.

- Thiên Lôi không cần, thêm một phòng là lãng phí a.

Kỷ Tiêu Lam khẽ cười nói.

- Ách... Hình như là vậy! Tiểu Lam Lam, không có ý tứ ah, nói ra thói quen của ca rồi!

Chu Giác Thuần xấu hổ gãi đầu, học theo ngữ khí của Dương Thiên Lôi.

- Thói quen, tiểu trư trư, ngươi không cần ý tứ làm gì.

Kỷ Tiêu Lam trả lời không chút khách khí. Vô cùng bi phẫn với ngoại hiệu này, tất cả đều cho rằng do thằng Dương Thiên Lôi làm ra.

Dương Thiên Lôi rất im lặng, nhưng không thể không thừa nhận là tên gia hỏa này càng ngày càng hiểu mình, cũng càng ngày càng giúp mình. Cần mình mở miệng sao?

Sau khi mọi người trở về phòng, Dương Thiên Lôi nói với chúng nữ một tiếng, đêm nay muốn tu luyện với Trương Tử Hàm, Dương Thiên Lôi nói xong liền kéo tay Trương TửHàm, xông vào trong gian phòng. Nhìn bộ dáng gấp gáp kia, làm cho chúng nữ xem thường hắn một hồi.

...


- Thân ái, nói xem có gì nào?

Khi hai ngươi đã vào phòng, Dương Thiên Lôi liền ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Trương Tử Hàm, có chút vội vàng hỏi thăm.

- Chúng ta trước...

Vượt qua dự đoán của Dương Thiên Lôi, Trương Tử Hàm lại nũng nịu, mặt mũi đỏ bừng, nói.

Đây quả là việc không thể tưởng tượng nổi a, điều này đã vượt qua nhận thức của Dương Thiên Lôi, phong sao bất cú, Tử Hàm muội muội thuần khiết như tiểu bạch hoa, lúc này lại có thể phong tình vạn chủng như thế, dù có ngàn vạn lời muốn nói, Dương Thiên Lôi cũng rất hưng phấn, hắn chưa bao giờ kích động nhiều như hiện giờ.

Không có chút do dự, liền ôm ngang thân thể mềm mại uyển chuyển của Trương Tử Hàm, sao đó ôm nàng đi tới cái giường rộng.

- A... A...

Trương Tử Hàm không nghĩ tới mình nói một câu bất đắc dĩ, Dương Thiên Lôi lại điên cuồng như thế, không nói hai lời, liền đè mình xuống dưới, sau đó hôn mình một cáchđiên cuồng, hai cái móng vuốt hèn mọn bỉ ổi đã xé rách đạo bào của mình, ngay cả nội y cũng không ngoại lệ, lập tức, thân thể hai người hoàn toàn xích lõa, đang quấn lấy nhau.

May mắn Dương Thiên Lôi không có khoa trương, không có trực tiếp "Trực đảo hoàng long" , nếu như vậy, Trương Tử Hàm không bão nổi mới là lạ.

- Thân ái, ca thích nhất ngươi như vậy! Sau này ngươi nên thường xuyên như vậy! Ca yêu chết ngươi!

Dương Thiên Lôi hôn hít cái miệng nhỏ thơm ngát, sau khi hôn hít hết hai phút, nói ra rất hưng phấn. Vừa nói, hai cái móng vuốt, không ngừng chạy tới chạy lui trên người của Trương Tử Hàm, chạm đến chỗ nào cũng cảm thấy da thịt óng ánh, cảm thụ được đường cong uyển chuyển lung linh. Truyện Tiên Hiệp

- Phi, ta không muốn! Ngươi phải khởi động Âm Dương Niết Bàn Kinh đi, như vậy ta mới nói cho người biết...

Trương Tử Hàm thẹn thùng vô hạn, thân thể dưới sự đùa giỡn của Dương Thiên Lôi, đã trở nên nóng hổi, nhưng cố nén lại, nói ra.

- Có ý gì?


Dương Thiên Lôi cảm thấy kinh ngạc.

- Sau khi ngươi khởi động thì biết rõ!

Trương Tử Hàm nói ra.

- Được rồi...

Dương Thiên Lôi ứng một tiếng, hai người lập tức chú tâm vào làm việc chính. Một lát sau, Trương Tử Hàm liên tục thở gấp, tiếng rên rỉ vang lên, thời điểm này, Dương Thiên Lôi đã không còn chờ được, trực tiếp điều chỉnh một chút, chuẩn xác không sai một li, tiến vào nơi bao dung hắn.

Sau khi tiến vào, hắn liền phát động công kích nhẹ nhàng, khi công kích liền phát ra tiếng vang say đắm lòng người, tâm thần của hai người chìm đắm vào trong đó, lúc này ýnghĩ yêu thương sâu trong nội tâm được phóng thích một cách thỏa thích.

Rốt cục, lúc linh nhục của hai người đạt tới trạng thái đỉnh phong, đột nhiên Dương Thiên Lôi khởi động Âm Dương Niết Bàn Kinh.

Trong chốc lát, tâm tình của hai người đều dung nhập với nhau.

Đúng lúc này, một cảm giác kỳ diệu, không giống cảm giác ngày xưa, bỗng nhiên xuất hiện trong trái tim Dương Thiên Lôi!

Cung điện, đường đi, thực vật như băng tính, trời xanh, mây trắng, tu luyện giả...

Giống như một tấm gương, xuất hiện trong đầu của Trương Tử Hàm, cùng lúc đó, tâm linh hoàn toàn dung hợp với Dương Thiên Lôi, hắn cũng cảm nhận được cảm giác huyền diệu này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận