Huyền Thiên


Núi Kê Mao.

Truyền thuyết, tại thời đại cổ xưa có một tiên nhân tu đạo trên ngọn núi này, hắn nuôi dưỡng rất nhiều gà (kê). Những con gà này được khí tức tu đạo của vị tiên nhân kia tẩm bổ, cả đám cường hãn dị thường, ngay cả chim ưng cũng không thể đấu lại được, không dám quấy rầy. Bất quá những con gà này sở hữu lực lượng, lại không có tâm cảnh của tiên nhân, trở nên cực kỳ hiếu chiến, bình thường luôn tranh ăn trong đàn, tranh phối ngẫu, không đánh nhau thì giao phối, toàn bộ ngọn núi chỗ nào cũng có thể thấy lông gà, vì vậy mới có cái tên này.

Tâm thần dung nhập vào trong thiên địa, thân hình của Dương Thiên Lôi xuyên toa rất nhanh trong mưa xối xả, toàn thân đã ướt đẫm từ lâu, nhưng lực lượng sấm sét ẩn chứa trong thiên địa lại khiến tâm thần của Dương Thiên Lôi rung động mãnh liệt, dần dần sinh ra một tia liên hệ rất rõ ràng với may đen trên bầu trời.

Mượn lực lượng thiên địa, mũi động mình thân, một hô một hấp, mỗi một cử động nhỏ nhất đều ẩn chứa áo nghĩa thiên địa, không bàn mà hợp với mạch động thiên địa.

Cho dù thân thể vẫn là phàm thể, so với người bình thường không tốt hơn bao nhiêu, nhưng một lần này, Dương Thiên Lôi lại phảng phất như thoát khỏi gông cùm xiềng xiếc của thân thể, tinh lực càng chạy càng thêm dư thừa, quanh thân tràn ngập lực lượng, máu và năng lượng yếu ớt quanh thân vận chuyển với tốc độ càng lúc càng nhanh hơn.

Cảm giác quen thuộc mà xa lạ này phi thường kỳ diệu.

Dương Thiên Lôi có trực giác, chỉ cần hắn nguyện ý, thôi động tâm niệm và thần hồn hoàn toàn, vô luận thân thể ở nơi nào đều có thể dẫn dắt sấm sét thiên địa lên người chính mình.

Rốt cuộc Dương Thiên Lôi cũng vọt tới giải đất hoang vu trên núi Kê Mao.

Trong màn mưa xối xả, ở chỗ này, vô luận là phát sinh chuyện gì cũng không có người nhìn thấy.

Rất nhanh tháo bỏ găng gạc trên đầu, y phục trên người, toàn bộ bỏ qua một bên, toàn thân trần truồng, đủ đi được hơn trăm mét, Dương Thiên Lôi mới chậm rãi nhắm hai mắt lại, hít một hơi thật sâu, ngồi xếp bằng trên vũng cỏ dại ướt sũng, tâm thần một mảnh không minh, dần dần khống chế ý niệm tinh thuần và cảm tri kéo dài ra…

Bốn phía, một thảo một mộc, dưới thân một sa một thạch, trên trời mỗi một hạt mua, thậm chí ngay cả không khí cũng dần dần hòa hợp thành một thể với Dương Thiên Lôi.

Có lẽ là linh khí thiên địa trên Địa Cầu rất thiếu thôn, khiến Dương Thiên Lôi phá lệ quý trọng lần khí trời dông tố này, vì vậy nhận biết của hắn trở nên rất nhỏ rất nhỏ, lần đầu tiên không buông tha bất cứ thứ gì xung quanh, cho dù là một hại bụi bặm nhỏ nhất.

Cũng bởi vì như vậy, để Dương Thiên Lôi ngoài ý muốn chính là, hắn dĩ nhiên cảm ngộ được vận luật sinh mệnh trong thiên địa, một thảo một mộc, một sa một thạch, tất cả đều tản mát ra sinh cơ bừng bừng.

"Đây mới chân chính là dung nhập vào trng thiên địa sao?"

Thậm chí Dương Thiên Lôi có ảo giác, hắn đánh mất tu vi, lần đầu tiên có trình độ dung nhập với thiên địa đã vượt qua hắn lúc còn là Chân Tiên cường đại nhất.

Rốt cuộc, khi cảm tri của Dương Thiên Lôi tràn tới mây đen trên cao, lúc này tia cảm tri giống như biến thành cầu nối giữa Dương Thiên Lôi và lôi điện mây đen, tức thì năng lượng lôi điện gào thét giáng xuống.

Ầm ầm… Ầm ầm… Ầm ầm…

Sấm sét vô cùng kinh khủng, một đạo lại tiếp một đạo từ trên không trung đánh xuống, thẳng tắp rơi vào người Dương Thiên Lôi.

Quang mang lôi điện ánh sáng ngọc lấp đầy thân thể Dương Thiên Lôi, thân thể tràn đầy vết bỏng bại càng thêm nổi bật, kinh khủng giống như lệ quỷ.

Lúc này nếu như bị người khác nhìn thấy mà nói, sợ rằng sẽ trực tiếp bị hù chết. Thế nhưng thân hình của Dương Thiên Lôi vẫn chưa hề nhúc nhích, lực lượng lôi điện bàng bạc mặc dù lần thứ hai khiến thân thể Dương Thiên Lôi thành đen kịt, nhưng một lúc lâu sau, dưới sấm sét oanh kích không ngừng, dĩ nhiên càng lúc càng trở nên hồng, càng lúc càng sáng, toàn thân tản mát quang mang hỏa diễm đỏ bừng, chiếu sáng phương viên mấy trăm mét.

Một canh giờ, tròn một canh giờ, toàn bộ mây đen trên bầu trời Hàm Thành lấy tốc độ kinh người không ngừng hội tụ về phía núi Kê Mao, phương viên mấy km xung quanh núi Kê Mao trở nên đen kịt vô cùng, sấm sét liên miên không ngừng nghỉ sau khi bạo phát mấy chục lần, rốt cuộc mấy đen tan hết, mưa xối xả dừng lại, lộ ra ánh tinh quang.

Thiên địa giao hòa, âm dương giao hối, diễn sinh lôi đình. Lôi đình sinh vạn vật, sinh cơ tràn ngập.

Bầu trời đêm sau trận mưa to trong sáng nhẹ nhàng dị thường.

Dương Thiên Lôi vẫn tiêp tục khoanh chân ngồi trên núi Kê Mao như vậy, tu luyện tiếp nửa canh giờ, lúc này quang mang màu hồng quanh thân thể mới hoàn toàn biến mất, chậm rãi mở mắt.

Hai tròng mắt vừa mới mở ra kia xán lạn như tinh thần. Thật sâu hô hấp không khí trong lành sau trận mưa như trút nước, bùn đất đại địa tràn đầy mùi thơm ngát, lực lượng lôi đình đang dần dần nhạt đi và biến mất để Dương Thiên Lôi say mê.

"Hoàn toàn khôi phục rồi!"

Dương Thiên Lôi sờ vào da thịt trơn bóng như ngọc, trong lòng nhàn nhạt nói. Vui, nhưng không mang theo một tia rung động. Lần hấp thu lực lượng sấm sét này không những hoàn toàn trị liệu thương thế toàn thân, trong đan điền còn dư lại một cỗ năng lượng bản nguyên hùng hồn.

Nhìn đống hỗn độn đen kịt đã đoạt tuyệt sinh cơ trong vòng mười thước xung quanh, khóe miệng Dương Thiên Lôi hiện lên nụ cười mỉm, ngày mai hẳn là ở đây sẽ trở thành một tin tức lớm?

Chỉ bất quá không người nào biết được tin tức này có liên quan tới chính mình.

Dương Thiên Lôi chậm rãi đứng dậy, chậm rãi bước về phía chính mình vừa để y phục. Lực lượng, tuy rằng đã đã thu được lực lượng, nhưng cũng không thôi động. Bởi vì hắn rõ ràng, tại Địa Cầu thiếu thốn linh khí trầm trọng này, năng lượng là tài nguyên cực kỳ quý giá, không giống như tại Tam Thập Tam Thiên, khi hao tổn hết năng lượng, chỉ cần tiến vào trạng thái tu luyện, rất nhanh có thể hấp thu linh khí thiên địa dư thừa khôi phục hoàn toàn, mà ở đây, muốn khôi phục thực sự quá mức khó khăn. Chí ít, đối với Dương Thiên Lôi hiện tại còn đang trong giai đoạn thăm dò mà nói, tựa hồ chỉ có sấm sét mới có thể giúp hắn khôi phục rất nhanh.

Mặc y phục ướt sũng vào, Dương Thiên Lôi hơi do dự một chút, cuối cùng quyết định quấn băng gạc lên đầu.

- Tuyết tỷ, em đã trở về!

Khi Dương Thiên Lôi trở lại cô nhi viện đã là hơn chín giớ buổi tối. Gian phòng của hắn mở đèn sáng, cửa phòng khép hờ, Lý Tuyết đang vùi đầu viết cái gì đó, xuyên thấu qua khe cửa, Dương Thiên Lôi nhìn thấy quyển nhật ký quen thuộc vô cùng rõ ràng.

Đây là quyển nhật ký thứ mười của Lý Tuyết, một quyển cuối cùng, Dương Thiên Lôi nhớ rất kỹ, thiên nhật ký cuối cùng của nàng chính là ngày hai mươi ba tháng mười hai năm nay, một ngày bình dị.

- Đã trở về!

Nghe được Dương Thiên Lôi nói, Lý Tuyết nhất thời giật mình, vội vàng khép lại bản nhật ký, giấu sau lưng.

- A? Em gặp mưa rồi?

Thấy băng gạch màu trắng trên người Dương Thiên Lôi còn lưu lại vài điểm đen lấm tấm, tuy rằng lúc này đã khô, nhưng vẫn như trước không thể trốn tránh được con mắt của Lý Tuyết, nhất thời lo lắng hỏi.

Dương Thiên Lôi trở về muộn như cậy, Lý Tuyết cũng không lo lắng gì.

Bởi vì thường học có nơi tự học rất muộn, ban cấp ba tốt nghiệp có hiện tại có thể học, cũng có thể không học, sẽ không cưỡng chế, bất quá khí trời mưa xối xả ngày hôm nay, Lý Tuyết đoán rằng Dương Thiên Lôi tất nhiên ở lại trường tự học, nhưng lại không nghĩ rằng Dương Thiên Lôi bị mưa làm ướt. Tuy rằng Lý Tuyết yêu cầu mấy lần, muốn nhìn thương thế của Dương Thiên Lôi, nhưng đều bị Dương Thiên Lôi cự tuyệt, nàng căn bản không rõ ràng lắm làn da sau lớp băng gạc đã khôi phục như thế nào.

Tất nhiên rất lo lắng!

- Tuyết tỷ, nhìn chị lo lắng như vậy, hắc hắc… Cho chị một kinh hỉ!

- Kinh hỉ gì!

- Chị chờ một lát!

Dương Thiên Lôi thần bí nói, nói xong, rất nhanh tiến về phía tủ quần áo, lấy ra một chiếc áo phông, một chiếc quần ngố, một kiện nội khố, dưới ánh mắt hiếu kỳ nhìn kỹ của Lý Tuyết, mang theo khăn mặt và chậu rửa mặt rời khỏi gian phòng.

Lý Tuyết mơ hồ đoán được Dương Thiên Lôi muốn làm cái gì, nhất thời trái tim đập nhanh hơn rất nhiều, kinh hỉ, kích động?

Ào ào… Một lúc sau, phòng tắm tại tầng một truyền tới tiếng nước chảy xối xả. Nghe được tiếng huyt sáo quen thuộc kia, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Lý Tuyết rốt cuộc nở nụ cười vui vẻ, nhưng trong mắt lại lấp lánh lệ rơi, trào ra khỏi bờ mi.

Nước mắt vì vui!

Điều kiện tại cô nhi viện rất không tốt, giống như ký túc xá của học sinh đại học những năm chín mươi, một tầng chỉ có một WC, nếu như người nào muốn rửa mặt và tắm thì phải tới nhà tắm tập thể. Bất quá Dương Thiên Lôi chưa từng tới nhà tắm tập thể, xuân hạ thu đông, muốn tắm đều tắm trong phòng rửa mặt.

Dương Thiên Lôi đang tắm.

Khỏi rồi, Lý Tuyết biết, Dương Thiên Lôi khỏi rồi, tuy rằng không biết đã khỏi tới trình độ nào, có thể lưu lại dấu vết hay không, nhưng điều này không quan trọng, chỉ cần có thể khỏe mạnh sống là tốt rồi. Truyện Tiên Hiệp

Ngắn ngủi vài phút đồng hồ sau, Lý Tuyết cảm giác thời gian rất dài, bởi vì nàng khẩn cấp muốn nhìn thấy Dương Thiên Lôi, theo tiếng bước chân chậm rãi tới gần, Lý Tuyết nhanh chóng lau đi nước mắt nơi khóe mi, tận lực khắc chế kích động trong lòng, thế nhưng thân thể mảnh mai vẫn như trước không thể khống chế được run lên nhè nhẹ.

- Hắc hắc…

Theo một tiếng cười đắc ý của Dương Thiên Lôi, Lý Tuyết rốt cuộc cũng nhìn thấy được khuôn mặt quen thuộc nhưng có một chút xa lạ, trong nháy mắt này, tất cả lo lắng của Lý Tuyết đều tan thành mây khói, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào Dương Thiên Lôi đang cười mỉm, đủ dại ra gần mười phút đồng hô mới tràn ngập kinh hỉ chạy về phía Dương Thiên Lôi, ôm lấy hắn thật chặt.

Không nói gì, nước mắt tuôn rơi.

Cảm thụ được thân thể mềm mại của Lý Tuyết run run, ngửi được mùi hương cơ thể nhàn nhạt mà quen thuộc kia, Dương Thiên Lôi rất tự nhiên mở rộng hai tay, ôm lấy vòng yêu gần yếu và gáy ngọc của Lý Tuyết, trong lòng tràn ngập một cỗ ba động tình cảm ấm áp mà ôn nhu.

Lý Tuyết cao một mét sáu mươi bốn, không cao không lùi, nhưng lại tạo cảm giác phi thường xinh xắn nhu ngược, hai người thân như chị em ruột, theo tuổi tác dần dần trưởng thành, dần dần hiểu chuyện, rất ít khi ôm nhau, chỉ khi cùng nhau bước đi mới nắm tay của đối phương. Trong trí nhớ của Dương Thiên Lôi, cơ bản từ khi học cấp hai, hai ngươi đã không còn ôm nhau qua.

Nhưng tại thời khắc này, Lý Tuyết với nội tâm kích động và mừng rỡ không kìm lòng được ôm chặt lấy Dương Thiên Lôi.

Một cái ôm này, Dương Thiên Lôi đã từng hèn mọn, không hề có chút suy nghĩ giới tính, càng không có một chút đen tối nào, cảm xúc được thân thể nhỏ nhắn xinh xắn sợ rằng không tới 90 cân (~45kg) của Lý Tuyết, trong lòng Dương Thiên Lôi chỉ có thương tiếc và đau lòng.

Cô nhi, Lý Tuyết đã từng trải nghiệm thời đại học, tại nơi phồn hoa, giá cả siêu cao như đế đô, dựa vào một chút giúp đỡ sinh hoạt phí của học bổng làm sao có khả năng sinh hoạt thật tốt? Dương Thiên Lôi nhớ rất kỹ Lý Tuyết đã ghi chép trong nhật ký của chính mình tiết kiệm thức ăn lẫn chi tiêu như thế nào, cũng tinh tường nhớ kỹ Lý Tuyết mỗi một lần nghỉ đông và nghỉ hè đều có một lễ vật nhỏ cho chính mình là từ đâu lấy được. Kia đều là do bớt chỉ tiêu ăn uốt của chính mình để mua.

"Tuyết tỷ, em sẽ cho chị trở thành vĩnh hằng!"

Trong lòng Dương Thiên Lôi âm thầm thề.

Số phận khó lường để hắn một lần nữa trở lại thế giới này, trở lại thời gian này, như vậy hắn muốn thay đổi tất cả, không để lại bất cứ tiếc nuối gì trên đời.

Cho dù con đường hắn phải đi tuyệt đối vượt xa hiểu biết của Lý Tuyết, thậm chí đối với hắn còn rất xa vời, chưa thể nắm lấy, nhưng hắn nhất định phải đi tới, phải có Lý Tuyết làm bạn!

Hắn muốn Lý Tuyết trở thành vĩnh hằng, vĩnh hằng trong lòng hắn, vĩnh hằng trên con đường hắn đi, cùng hắn, thẳng tới vĩnh hằng!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui