- Vậy thì hẳn là nàng rồi!
Dương Thiên Lôi nói.
- Ách… Tập đoàn Tống thị nha. Huynh đệ, theo đuổi đi, theo đuổi đi, bớt thời gian phấn đấu trăm năm nha!
Mã Hiểu Hổ nói.
- Một trăm năm? Tập đoàn Tống thị chính là mũi ngọn trong ngành châu báu, đổ cổ, ít nhất phải là một nghìn năm!
- Đuổi, đuổi, đuổi!
Trần Đào cũng nói theo.
- Trèo cao không nổi!
Dương Thiên Lôi nhún vui nói:
- Có cái gì mà trèo cao không nổi? Tình yêu nam nữ, thiên kinh địa nghĩa, không phân biệt giàu nghèo thế nào, không có khoảng cách! Tôi chống đỡ cho cậu! Thành công rồi, tương lai huynh đệ cũng có thể dính chút lộc, hắc hắc, nhà của tôi cũng làm sinh ý đồ cổ…
Trần Đào nói.
- Hắc hắc hắc, nhà của tôi thì làm châu bá. Cha của Lý Ngọc nếu như có tiếp xúc với tập toàn Tống thị, không phải cũng là?
Mã Hiểu Hổ cũng vừa cười vừa nói.
- Đại học Hoa Kiếp, lại vào ngành khảo cổ học, sợ rằng tới 50% là muốn làm đồ cổ đúng không!
Lý Ngọc nói:
- Điểm nhiều ít không hạn chế, điểm cao tiền thiếu, điểm thấp tiền nhiều, hơn nữa có thể học được thứ gì mới là trọng điểm. Cũng giống như Thiên Lôi đã nói, phát triển trong tương lai của đại học Hoa Kiếm sợ rằng sẽ vượt qua tưởng tượng của chún ta…
- Không phải chứ? Không hạn chế điểm?
Dương Thiên Lôi có điểm vô cùng kinh ngạc nói. Theo hắn được biết, đại học Hoa Kiếm vừa mới thành lập, tuy rằng sinh viên có hạn, nhưng khởi điểm bản thân rất cao, mặc dù nhân số thấp, nhưng cũng phải là khá giỏi trở lên mới có thể tiến vào.
- Đối với bên ngoài đương nhiên là có, thế nhưng các thầy cô giáo đều là chuyên gia lâu năm trong các ngành nghề khác nhau, thậm chí còn là sao sáng mũi nhọn, nhân vật cấp bậc quang trọng, công ty của chúng ta có chút tiếp xúc nhất định, mà hướng đi của trường học cũng muốn phát triển mức lớn nhất, vì vậy, chỉ cần đưa đủ tiền liền có thể vào được rồi. Hơn nữa có thể học được thứ gì đó.
Lý Ngọc trực tiếp nói.
- Thì ra là thế!
Lúc này Dương Thiên Lôi mới hiểu được vì sao trường đại học Hoa Kiếp là trường học quý tộc, cũng bỗng nhiên nghĩ tới câu nói của Tống Hiểu Phân "sau này cậu còn phiền dài dài", rất có khả năng nha đầu này cũng vào khảo cổ học.
- Đừng nói sang chuyện khác, Thiên Lôi, theo đuổi đi, cậu học giỏi, đẹp trai, thân thể cao lớn, mà các cậu còn là bạn học thời trung học, chiếm hết thiên thời địa lợi nha…
- Thực không có hứng thú!
- Cũng không dám!
- Có cái gì mà không dám?
- Tôi đã ăn đủ khổ từ nàng rồi, còn dám nữa sao?
Dương Thiên Lôi nắm tay lại, hai nắm tay đám vào nhau, lộ vẻ cười khổ, nói.
- So với mấy người các cậu còn mạnh hơn nhiều!
- Quan hệ giữa chúng ta chỉ là biết nhau một chút, mà tại thời điểm còn học trung học, nàng đã nổi danh là hoa hậu học đường bưu hãn! Nếu như các cậu không sợ thì cứ thử theo đuổi theo sao!
Dương Thiên Lôi tiếp tục nói.
- Ách… Không phải cậu cố ý từ chối?
- Nói dối để làm gì?
Bốn người tìm một cửa hàng ăn uống thoạt nhìn không tệ lắm ngay gần trường học, từ hơn bốn giờ chiều liên tục chè chén tới tận mười giờ, buồn cười nhất chính là, Dương Thiên Lôi là người tỉnh táo duy nhất, ba người còn lại, ngay cả Lý Ngọc có điểm thành thục ổn trọng cũng đã choáng váng đầu óc. Theo như tình hình này, nếu như không về ngủ sớm, chỉ sợ không thể đi được nữa rồi. Tuy rằng Dương Thiên Lôi chỉ là cô nhi, nhưng hiện tại coi như có chút tài sản trong người, một bữa ăn như vậy vẫn có thể trả được.
Bất quá thời gian hắn đi trả tiền, người thu tiền lại chỉ vào Lý Ngọc nói, hắn đã sớm trả đầy đủ, còn thừa lại hơn ba nghìn đồng.
Mang theo ba người lảo đảo trở lại ký túc xá, người này đỡ người kia, không tới hai phút đồng hồ sau, ba người lập tức ngủ say. Dương Thiên Lôi bước tới cửa sổ, kéo cửa sổ ra, toàn thân bỗng nhiên hóa thành một đạo thanh phong, vô thanh vô tức biến mất khỏi ký túc xá.
Tâm thần dung nhập vào trong thiên địa, theo không khí lưu động, khiến bản thân hầu như biến thành hư vô.
Trong khoảng thời gian này, đây là loại năng lực phi hành Dương Thiên Lôi đặc biệt sáng tạo để tiết kiệm năng lượng bản nguyên tiêu hao, tuy rằng ngay cả tốc độ ngự kiếm phi hành cấp thấp nhất cũng không bằng, thế nhưng so với chiếc Hummer của mỹ nữ nóng bỏng còn nhanh hơn nhiều, chỉ trong thời gian gần mười phút, Dương Thiên Lôi đã trở về tiểu khu quốc tế Lam Phong.
Tìm một chỗ không người trong tiểu khu, chậm rãi hạ xuống.
- Không phải chứ?
Khi Dương Thiên Lôi bước tới cửa, cảm nhận phóng ra kéo vào trogn phòng, Lý Tuyết dĩ nhiên còn chưa ngủ, nhưng điều này là bình thường, then chốt chính là Tống Hiểu Phân cũng ở đây! Điều này cũng quá mức đi! Tống Hiểu Phân nhiều nhất chỉ là gặp mặt Lý Tuyết một lần, cộng thêm một lần tìm Lý Tuyết đi dạo phố, một mình một người đi không có ý nghĩa, cộng thêm trong đại học không có bạn bè gì, có thể lý giải, nhưng trễ như vậy rồi còn không trở về trường học, ở lại đây làm gì?
- Hi hi… Tuyết tỷ, các ngươi khi còn bé thực thú vị! Lúc em tầm tuổi này, hầu như luôn ở trong bệnh viện, nếu như không phải mẹ của em tìm được Trần gia gia, hiện tại em đã chết rồi.
- A?
Lý Tuyết nghe được Tống Hiểu Phân nói xong, cảm thấy rất kinh ngạc.
- Tuyết tỷ, chị không biết, lúc em bốn tuổi liền bạo phát bệnh tật, vô luận lúc nào em cũng cảm thấy rất lạnh leo, ngay cả mùa hè cũng phải mặc áo ấp dày cộp, người thân của em lần lượt đưa tới các bệnh viện khác nhau, tìm rất nhiều chuyên gia, cũng dùng rất nhiều phương thuốc cổ truyền, nhưng không hề có hiệu quả, thậm chí ngay cả nguyên nhân gây bệnh cũng không tìm ra.
- Trong trí nhớ của em chỉ có bệnh viện và bài học mẹ của em phụ đạo, nhà trẻ, cấp một em đều không được trải nghiệm qua. Tại lúc em mười hai tuổi, ngay cả khí lực để đi lại em cũng không còn nữa rồi, khi đó mẹ của em biết là em sắp phải chết rồi, vì vậy mang theo em trở về Hàm Thành ở cùng bà ngoại, ông ngoại, hì hì, cũng là mạng của em chưa tuyệt!
- A? Là… Gặp được thần y sao?
- Không phải thần y, lại nói thực sự rất vui!
Tống Hiểu Phân lâm vào trong hồi ức, chậm rãi nói:
- Sáng sớm mỗi ngày mẹ của em đều đưa em ra ngoài đi dạo một lúc, ngay bên cạnh nhà bà ngoại em có một con phố, mỗi sáng sớm, mẹ của em đều đưa em dạo qua, khi đó là mùa hè, nhưng em bọc trong chăn ấm, chỉ có mặt là để lộ ra ngoài. Mẹ em nói khi đó mặt của em giống như tiểu quỷ vậy, tái xanh tái trắng, mà khi đó mẹ của em đi qua một lão nhân đang đánh thái cực quyền, em bỗng nhiên cảm thấy ấm áp hơn nhiều, nhưng khi vượt qua em trở về lạnh lẽo ban đầu, em bảo mẹ quay trở lại bên người lão nhân kia, thứ cảm giác ấm áp đó trở lại một lần nữa, em đã nói với mẹ: "Mẹ, bên người gia gia kia thực ấm, chúng ta đừng đi nữa".
- Sau khi gia gia kia nghe được em nói vậy, hiếu kỳ nhìn về phía em và mẹ, mẹ cho rằng quấy rối người ta luyện công buổi sáng, áy náy cười nói xin lỗi với gia gia kia. Thế nhưng gia gia kia không hề nói chuyện, ngược lại bước tới bên cạnh em, nhìn em hồi lâu, hỏi mẹ: "Có phải hài tử này đã bị bệnh lâu rồi? Sau này mỗi sáng sớm dẫn nàng tới chỗ ta, hẳn là sẽ có lợi đối với bệnh của nàng." Gia gia nói xong, liền đưa tay đặt lên đầu của em, đẻ em tháo mũ trên đầu xuỗng, xoa xoa đầu một lúc, khi đó em cảm thấy chính mình từ trước tới nay chưa bao giờ thoải mái như vậy, Trần gia gia đã cứu mạng của em như vậy, là truyền nhân của thái cực quyền Trần thị…
- Sau đó, mỗi ngày sáng sớm mẹ của em đều dẫn theo em đi, mỗi ngày Trần gia gia đánh thái cực quyền xong đều tới xoa xoa đầu của em một lúc, hì hì, em càng lúc càng thoải mái hơn, không tới một tháng em đã có thể bước đi rồi, sau đó Trần gia gia để em đánh thái cực quyền giống như người, tiếp sau nữa, hì hì, em đã trở thành hãn nữ nổi danh trong trường học! Bất quá, bệnh của em không chân chính khỏi hắn, Trần gia gia nói, thái cực quyền không thể trị được tận gốc, chỉ là trì hoãn, em là cửu âm tuyệt mạch chi thể gì đó!
- A? Không có biện pháp trị liệu tận gốc sao?
- Có hay không cũng như nhau, em cũng không suy nghĩ nhiều. Dù sao đã lâu như vậy rồi, nhiều nhất sống ít đi mấy năm mà thôi, Tuyết tỷ, nói nói, vì sao lại thành em nói nha, vẫn là giảng chuyện hai người lúc còn bé thú vị hơn.
Tựa hồ Tống Hiểu Phân không muốn nói thêm, lập tức chuyển trọng tâm câu chuyện. Nguồn: https://truyenfull.vn
- Chờ một chút, chị gọi điện cho Thiên Lôi trước, bọn họ còn đang uống rượu, dặn nó trở về gọi điện thoại rồi, đã trễ như vậy mà vẫn không thấy đâu!
Kẹt… Dương Thiên Lôi cố ý để âm thanh lúc mở cửa to hơn bình thường.
- Ai?
Lý Tuyết và Tống Hiểu Phân nhất thời cả kinh, Tống Hiểu Phân càng trực tiếp từ trên giường nhảy bật xuống.
- Tuyết tỷ, là em!
Dương Thiên Lôi nói.
- A? Thiên Lôi, vì sao em trở về rồi? Em đừng tiến vào! Hiểu Phân đang ở đây!
Lý Tuyết nhìn vào Tống Hiểu Phân đang vội vàng mặc quần áo vào, lập tức hô lên. Nàng và Tống Hiểu Phân chỉ mặc quần áo ngủ, nào khác gì chân không ra trận. Nếu ăn mặc như vậy bị Dương Thiên Lôi nhìn thấy thì không hay lắm? Đừng nói là Tống Hiểu Phân, cho dù Lý Tuyết cũng không dám.
Nghe được Lý Tuyết nói như vậy, Tống Hiểu Phân không tiếp tục mặc quần áo nữa, trực tiếp nhảy lên giường.
- Tống Hiểu Phân?
Tựa hồ Dương Thiên Lôi có điểm kinh ngạc và bất mãn nói.
- Hi hi, Dương Thiên Lôi, không chào đón sao? Tôi không phải tìm cậu nha, tôi chỉ tìm Tuyết tỷ chơi thôi!
Tống Hiểu Phân thè lưỡi về phía Lý Tuyết, lớn tiếng nói.
- Cậu không trở về ký túc xá, đến chỗ của chúng ta làm cái gì?
- Ba nữ sinh trong ký túc xa kia, tôi nghĩ tới đã buồn nôn! Ngày mai tôi sẽ bảo mẹ tìm một phòng gần đây!
Tống Hiểu Phân nghĩ tới ba huyễn phú nữ một người so với một người điệu đà kêch kiệu, liền buồn nôn không chịu được, trực tiếp nói.
Dương Thiên Lôi nhức đầu, xem ra nha đầu này hẳn là không chịu dứt với hắn rồi, 90% là cùng một ban, hiện tại ngay cả địa phương cũng ở cùng nhau. Chẳng lẽ nha đầu này thực sự coi trọng chính mình sao?
- Tùy tiện cậu, bất quá phải nói rõ trước, cậu không thể ngày nào cũng chạy qua đây, quấy rối thế giới của hai người tôi và Tuyết tỷ!
Dương Thiên Lôi có ý định nói, điều này coi như ám chỉ rất rõ ràng rồi!
Lý Tuyết nghe được lời nói của Dương Thiên Lôi, nhất thời khuôn mặt đỏ bừng, nhưng không nói gì.
- Thiết! Cậu quá kiệt đi, có mời tôi mới đến!
- Thiên Lôi, em không uống nhiều đấy chứ?
Lý Tuyết hỏi.
- Không, chị ngủ đi, không cần phải lo cho em. Em cũng ngủ!
Dương Thiên Lôi nó xong liền vào phòng của chính mình, nhìn buồng vệ sinh xa hoa trong phòng, Dương Thiên Lôi trực tiếp cởi y phục tràn đầy mùi rượu, tiến vào trong chuẩn bị tắm rửa.
- Tuyết tỷ? Em không sao…
- Người đầy mùi rượu, chị giúp em giặt sạch, chị lấy it nước nóng đặt tại đầu giường của em, tắm xong đến uống một chút!
Lý Tuyết nhặt y phục của Dương Thiên Lôi lên, đỏ mặt cầm cả quần lót của hắn.
- Ách, được rồi!
Dương Thiên Lôi hạnh phúc cười cười, tuy rằng nhận biết nhạy cảm không tận mắt nhìn thấy, nhưng mỗi một cử động nhỏ nhất của Lý Tuyết lại biết được rõ ràng. Chỉ cần có mặt Lý Tuyết, y phục của Dương Thiên Lôi căn bản không cần phải tự mình giặt, thế nhưng quần lót đâu thể không biết xấu hổ để Lý Tuyết giặt đây? Lý Tuyết cũng không có ý tứ giặt. Nhưng hiện tại là thế giới riêng của hai người, không cần phải cố kỵ nhiều như vậy.
Trần truồng bước ra khỏi buồng tắm, Dương Thiên Lôi đặt mông ngồi xuống dưới mặt đất.
Rèn luyện thân thể!
Hiện tại hắn chỉ có hai khuyết điểm, thứ nhất là thân thể quá kém, điểm này chỉ cần rèn luyện một thời gian là được, một công hưởng vĩnh viễn. Hai là, linh khí thiên địa quá thiếu thốn, điểm này là hiển nhiên, không có cách nào, chỉ có thể tích lũy bằng cảm ngộ trong sinh hoạt thường ngày, sấm sét cũng với ngưng tụ chậm rãi trong tu luyện, có lẽ may mắn tìm được phương thức tu luyện càng tốt hơn. Thứ những cách này ra, không còn phương pháp nào khác.