Thích hợp với chính mình nhất chính là cực mạnh.
Cái gì thích hợp với chính mình nhất.
Huyền Thiên Chân Kinh? Âm Dương Niết Bàn Kinh?
Thời điểm Dương Thiên Lôi muốn rèn luyện thân thể chính mình, ngược lại lâm vào trầm tư. Vũ trụ băng diệt, kể cả chính mình cũng băng diệt, quay về hư không, chỉ còn sót lại một tia ý niệm, tất cả ba nghìn đại đạo, pháp tắc thiên đạo, các loại thần thông, ngay cả Huyền Thiên Chân Linh, Âm Dương Niết Bàn Kinh cũng hoàn toàn băng diệt hòa hợp một lò, mà chỉ có một tia lĩnh ngộ đối với năng lượng bản nguyên và tâm cảnh Chân Tiên cảnh còn sót lại, điều này nói rõ cái gì?
Dương Thiên Lôi không biết, cũng không muốn tìm hiểu.
Chỉ cần hắn nguyện ý, hoàn toàn có thể bằng vào ký ức trong đầu, thôi động Huyền Thiên Chân Kinh và Âm Dương Niết Bàn Kinh, thế nhưng bản thân hắn lại không muốn làm như vậy, bời hắn muốn bắt đầu từ con số không, không chỉ để ý niệm của chính mình chân chính trở thành bất hủ, cũng muốn để thân thể, pháp tắc, thần niệm trở thành bất hủ chân chính!
Chân Tiên Cảnh, tuy rằng đó là vĩnh sinh bất diệt, là tồn tại bất hủ, nhưng cũng không phaari bất hủ trên ý nghĩa chân chính. Bằng không, Nhân Tiên, Địa Tiên, Thiên Tiên, thậm chí Đại La Kim Tiên vì sao trầm tịch toàn bộ, chỉ có thần cách bị phong ấn tại Địa Cầu.
Bởi vì bọn họ chỉ có thần cách mới miễn cưỡng đạt tới bất hủ chân chính, mà thân thể, thần niệm, pháp lực lại có thể bị lực lượng cường đại bên ngoài phá hủy.
Ý niệm, Dương Thiên Lôi có thể khẳng định, đó là thần cách!
Chỉ bất quá, Dương Thiên Lôi hoàn toàn bằng vào lĩnh ngộ của chính mình, không mượn pháp tắc tiên giới, càng không luyện hóa yêu nghiệt thần tộc đã ngưng tụ được thần cách, vì vậy, hắn sở hữu năng lực mà những thần cách bình thường khác không có, có thể một lần nữa bắt đầu tu luyện.
Đương nhiên, đây cũng chỉ là phán đoán của Dương Thiên Lôi. Thần cách của Chân Tiên năm đó có thể sở hữu loại năng lực như thế này hay không hắn không biết, chỉ bất quá đã bị thần tộc phong ấn, như vậy mới không thể tồn tại tự do giống như hắn.
Chậm rãi dung nhập tinh thần vào trong đầu chính mình, cảm thụ từng mảnh từng mảnh pháp tắc thiên đạo đã hoàn toàn vỡ nát, Dương Thiên Lôi ngao du ở trong đó, tìm kiếm đại đạo thích hợp đối với chính mình nhất.
Huyền nhi hựu huyền, chúng diệu chi môn!
Đây là lần đầu tiên Dương Thiên Lôi tu luyện theo ý nghĩa chân chính từ sau khi trở về Địa Cầu, trong lòng lặng yên không tạp niệm, tất cả đều tự nhiên diễn ra, lại phảng phất như nước chảy thành sông, năng lượng bản nguyên trong cơ thể hắn ngưng tụ thành trong khoảng thời gian này tâm thần của Dương Thiên Lôi hoàn toàn rút ra theo phía trên, dung nhập vào trong đầu tìm kiếm đại đạo bản nguyên, cũng là lúc rất tự nhiên đan điền của Dương Thiên Lôi chậm rãi vận chuyển theo các đường kinh mạch, lưu chuyển không ngừng nghỉ.
Mà tia ý niệm tinh thuần kia cùng với đại não của Dương Thiên Lôi hiện tại hoàn toàn kết hợp tách biệt nhau, tự do thoát ra khỏi thân thể, đi qua gian phòng, dung nhập vào trong hư không.
Thiên lớn, đất lớn, lòng người lớn nhất!
Lòng người là cái gì?
Ý niệm!
Vượt qua thời gian, không gian, vượt qua tinh không vũ trụ!
Tâm thần của Dương Thiên Lôi đã hoàn toàn chìm đắm trong cảm ngộ, oanh một tiếng, phảng phất giống như tiến vào trong một không gian kỳ dị, trong không gian này tràn đầy các loại thần thông và pháp tắc thiên đạo nguyên bản đã bị băng diệt. Tất cả đều là mảnh vỡ nhỏ, nhưng trong nháy mắt khi hắn xuất hiện, nhưng mảnh nhỏ này bắt đầu chậm rãi xoay tròn xung quanh hắn, tựa hồ muốn ngưng tụ thành cái gì, thế nhưng Dương Thiên Lôi chỉ cảm giác được trong nháy mắt, tâm thần của hắn bỗng nhiên co rút lại. Oanh một tiếng, tất cả liền hoàn toàn băng diệt, tia ý niệm tinh thuần kia cũng trở về trong đầu.
Ngạc nhiên mở mắt ra, cảm thấy thân thể chính mình tràn đầy một cỗ lực lượng dâng trào, nhưng năng lượng bản nguyên trong đan điền lại tiêu hao không còn!
Khóe miệng nhếch lên nở nụ cười khổ, lắc đầu. Kết quả như vậy hoàn toàn trong vòng dự liệu của hắn, tất cả đều cần phải có năng lượng chống đỡ. Cũng giống như ý thức và thân thể của con người, không có thân thể chống đỡ, ý thức sẽ tiêu vong nhanh chóng.
Chậm rãi đứng dậy, Dương Thiên Lôi bước tới trước cửa sổ, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời lấp lánh ánh sao trên đỉnh Ma Đô phồn hoa, khóe miệng của hắn để lộ nụ cười mỉm.
Nếu như đám người Lăng Hi, Tử Hàm tới địa cầu, không biết sẽ có cảm tưởng như thế nào?
Có thể là không thích ứng, hoặc có thể giống như Lý Tuyết, chỉ muốn sống một cuộc sống đơn giản nhất, hạnh phúc của bình đạm nhàn nhạt.
Ở chỗ này, các nàng hẳn là tồn tại vô địch, thế nhưng muốn dung nhập vào trong sinh hoạt, vậy chỉ có thể không hiện sơn, không lộ thủy.
- Mẹ, mẹ dậy chưa?
Năm giờ sáng sớm, tuy rằng Tống Hiểu Phân đã hạ thanh âm xuống rất thấp, nhưng vẫn rất rõ ràng truyền vào trong đầu Dương Thiên Lôi.
- Nha đầu chết tiệt con, con luyện công thì luyện công, sớm gọi điện thoại như vậy làm cái gì?
- Hì hì, nhớ mẹ mà!
Tống Hiểu Phân nhẹ giọng nói.
- Nói đi, chuyện gì? Gia gia của con đã hạ mệnh lệnh rồi, ngày hôm nay phải trở về nhà một chuyến!
- Không đi! Gia gia muống gặp con thì tự mình đến, con không muốn nhìn mặt những người đó! Được rồi, mẹ, tối hôm qua con không trở lại ký túc xá ngủ đâu…
- A? Vậy con đi đâu ngủ?
- Con cùng với Tuyết tỷ ngủ một chỗ, chính là chị của Dương Thiên Lôi. Ba nữ sinh trong ký túc xá kia quá mức đáng ghét rồi, cả ba đều mặt dày như nhau, buồn nôn muốn chết. Mẹ, tiểu khu Tuyết tỷ đang ở rất tốt, con cũng muốn tới đây ở!
- Đáng đời, sớm nói không cho con trọ ở trường, nhưng hết lần này tới lần khác con cứ muốn ở! Ngồi xe lửa cũng được rồi, nha đầu, không phải là con… Có điểm thích Dương Thiên Lôi kia đấy chứ?
- Mẹ, mẹ nói cái gì vậy! Con không thích hắn! Không thèm nói cho mẹ nghe nữa, tiểu khu Tuyết tỷ đang ở chính là quốc tế Lam Phong, Triệu vệ nhà B, càng gần càng tốt, tiện cho con tìm Tuyết tỷ đi chơi, xong rồi, chào mẹ!
Tống Hiểu Phân trực tiếp tắt điện thoại, hi hi cười khẽ một mình, vẻ mặt đắc ý, tuy rằng nàng rất ghét Tống gia, thế nhưng tài lực và thần thông quảng đại của Tống gia lại là thứ nàng thích, điểm nhỏ này tự nhiên có thể làm được.
- Hừ hừ, dám không thích bản tiểu thư, bản tiểu thư sẽ làm phiền chết ngươi!
Tống Hiểu Phân nhìn vào gian phòng Dương Thiên Lôi, nhỏ giọng thì thầm nói.
Nàng đâu biết rằng cuộc nói chuyện giữa nàng và mẹ không hề lọt một chữ truyền hết vào trong tai Dương Thiên Lôi? Nàng là một điểm nhỏ trong tâm cảnh của Dương Thiên Lôi, lúc nào cũng bị Tống Hiểu Phân làm nhức đầu, chỉ có thể chịu đựng, nhưng có thể coi như một loại tu luyện.
Sau khi Tống Hiểu Phân nói xong điện thoại, liền nhẹ chân nhẹ tay mở cửa phòng, đóng cửa trực tiếp bước vào phòng tập thể dục, chỉ là vừa mới đi được một lúc lại lập tức dừng lại, cầm chiếc chìa khóa đã sớm chuẩn bị tốt, lại nhớ tới trong phòng, không có biện pháp, gió lớn, tuy rằng mùa hè không phải gió lạnh lắm, nhưng nội gia quyền, nhất là công phu kết hợp động tĩnh như Thái Cực Quyền, kiêng kỵ nhất chính là tiếng gió thổi mạnh.
- Sớm như vậy?
- A? Cậu làm gì vậy! Dọa chết người!
Tống Hiểu Phân vừa mới trở về phòng, nhất thời sợ tới giật nảy mình, phẫn nộ nhìn chằm chằm vào Dương Thiên Lôi đã xuất hiện trong phòng khác nói.
- Là cậu dọa người mới đúng? Tuyết tỷ đã dậy, định nói với nàng một tiếng, tôi chạy bộ, trực tiếp đi học luôn!
Dương Thiên Lôi đáp lại, nói xong liền mở cửa bước ra ngoài, không để ý tới vẻ mặt không nói gì được của Tống Hiểu Phân.
Sau khi đóng cửa lại, Dương Thiên Lôi thành thành thật thật không đi thang máy mà chậm rãi chạy ra ngoài, trong nhãn thần vô cùng kinh ngạc của bảo an, ra khỏi tiểu khu.
Sau khi cảm ứng được không có người nào chú ý, nhất thời hóa thành một cơn gió, biến mất tại chỗ, không quá lâu sau đã lặng yên không một tiếng động trở về ký túc xá. Ba tên vẫn như trước ngủ say ngáy o o, Dương Thiên Lôi cũng nằm xuống nghỉ một lúc, thẳng cho tới tận bảy giờ, Dương Thiên Lôi mới cố ý phát ra tiếng, vào phòng vệ sinh rửa mặt. Sau khi rửa mặt xong, ba tên vẫn như trước không hề có dấu hiệu tỉnh lại.
Sớm biết như vậy, căn bản không cần phải cẩn thận từng tí một trở về. Trực tiếp tám giờ từ "nhà" xuất phát tới đây là được rồi.
Ăn lộc của vua, làm việc cho vua. Tổ chức cho hắn chiếu cố tốt như vậy, Dương Thiên Lôi không làm chút cống hiến không ổn, đi trước đưa tin cũng là chuyện nên làm, thừa dịp ban ngày hôm nay rảnh rỗi, buổi tối ban tân sinh đầu tiên mở tiệc, ngày mai còn chưa biết trường học sẽ có an bài như thế nào, bằng không khi nào học cũng không biết.
Viện bảo tàng Ma Đô.
Căn cứ phân bộ Ma Đô không giống như Hàm Thành thiết lập tại ngoại ô chim không thèm ỉa, còn dùng một xưởng làm giấy nho nhỏ để che mắt, mà được kiến tạo trong viện barot àng. Bất quá điều này cũng nói rõ tính quan trọng của viện bảo tàng Ma Đô.
Dương Thiên Lôi ngồi xe điện ngầm, dùng hơn một giờ mới tới cửa viện bảo tàng, lấy điện thoại di động gọi cho mỹ nữ nóng bỏng ngồi Hummer Lý Hàn Mai.
- Không biết mỹ nữ đều phải ngủ dậy muộn sao?
Trong nháy mắt khi điện thoại kết nối, thanh âm có điểm lạnh lẽo của Lý Hàn Mai trực tiếp khiến Dương Thiên Lôi không nói được câu nào.
- Cái này… Không có ý tứ, quấy rối cô nghỉ ngơi rồi, Mai tỷ… Ngày hôm nay tối rảnh rỗi, nghĩ đến căn cứ đưa tin một chút!
Dương Thiên Lôi có điểm không có ý tứ nói, tuy rằng chút tuổi tác nho nhỏ của tiểu nữu kia so với tuổi chân chính của hắn còn không bằng phần lẻ, thế nhưng không có biện pháp, Dương Thiên Lôi lúc này mới chỉ mười tám tuổi, xưng hô tên đầy đủ của người ta hiển nhiên rất không lễ pháp, chỉ có thể khuất thân.
- Nhanh nhất nửa tiếng đồng hồ sau đến viện bảo tàng!
Lý Hàn Mai nói xong liền tắt điện thoại.
Dương Thiên Lôi đối với vẻ "bất cận nhân tình" của Lý Hàn Mai không hề phật lòng, nữ nhân này thuộc về loại người lãnh ngạo từ trong xương cốt, bởi vì lực lượng trong cơ thể nàng chính là thuộc tính băng lãnh, cùng loại với pháp lực thuộc tính băng. Chỉ bất quá so với pháp lực thuộc tính băng của Tử Hàm muội muội kém xa mười vạn tám nghìn dặm.
Chậm rãi thả ra cảm nhận, Dương Thiên Lôi ngẩng đầu đánh giá tạo hình kiến trúc nền phương thể và hình tròn phát triển kết hợp, cảm thụ được khí tức của nó. Loại tạo hình này cùng với đồng tiên cổ của Hoa hạ đại biểu cho "thiên viên địa phương", Dương Thiên Lôi trước kia tự nhiên không hiểu, nhưng hiện tại Dương Thiên Lôi có thể cảm ứng được, trong đó ẩn chứa pháp tắc vũ trụ, tinh không, mặc dù không ẩn chứa bất cứ năng lượng nào, thế nhưng mưa hồ khiến thiên địa hòa hợp thành một thể, tự nhiên khiến khí tức xung quanh và những địa phương xa xa có một tia khác nhau, để ba động năng lượng trong bảo tàng tản mát ra yếu đi rất nhiều, ngưng tụ mà không bạo lộ.
"Không ít văn vật bên trong có ẩn chứa linh khí thiên địa, nếu như hấp thu toàn bộ cũng có chút tác dụng nhất định, đáng tiếc cái giá phải trả quá lớn, đừng nói hấp thu toàn bộ, chỉ cần hấp thu một kiện cũng có thể khiến toàn quốc bị oanh động?"
Dương Thiên Lôi thầm nghĩ trong lòng, lần đầu tiên, thời điểm đi qua con phố tranh họa đồ cổ tại Hàm Thành, Dương Thiên Lôi đã bỏ đi loại dự tính không thực tế này, chỉ cần hấp thu linh khí thiên địa trong đó, văn vật khẳng định sẽ vỡ vụn xong đời. Hơn nữa trợ giúp đối với chính mình cực kỳ nhỏ bé.
Bất quá, Dương Thiên Lôi không phải hoàn toàn buông tha hi vọng, nguyên nhân chọn lựa ngành nghề khảo cổ học này chính là vì muốn tìm kiếm văn vật đặc biệt, thậm chí là pháp bảo.
Thần cách của Chân Tiên cảnh năm đó phong ấn tại Địa Cầu hiện ở nơi nào? Khả năng ở trong núi cao rừng sâu không có người qua lại, cũng có khả năng ở trong đại dương mênh mông với khả năng của nhân loại hiện tại chưa thể khám phá hết, cũng có khả năng ở trong lĩnh vực thần thánh nào đó khoa học không thể giải thích được, cũng có khả năng ở bên trong pháp bảo nào đó!