Huyền Thiên


- A…

Liễu Diệc Nhi đang đắm chìm trong tiếng ca, giờ khắc này dưới sự trợ giúp của Dương Thiên Lôi, dĩ nhiên thần kỳ cảm ứng được người kia một lần nữa, thế nhưng trong nháy mắt cảm ứng được này, các loại tâm tình phức tạp như kinh khủng, lo lắng, đau lòng, sợ hãi tràn ngập trong tim, khiến nàng kêu lên thành tiếng sợ hãi: "Thiên Lôi…."

Tiếng ca lập tức dừng lại, tâm cảnh tan biến, trong sát na, tất cả cảm ứng đều tiêu tan thành mây khói.

Phụt…

Bỗng nhiên Dương Thiên Lôi phun ra một ngụm máu tươi, buông cánh tay Liễu Diệc Nhi, té ngã trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt, hai tròng mắt lờ mờ không ánh sáng, nhưng nhìn vào hư không vô tận, nhẹ giọng hô lên cái tên Lăng Hi.

- Cậu… Cậu làm sao vậy?

Liễu Diệc Nhi dưới sự thủ hộ của Dương Thiên Lôi, hoàn toàn không bị bất cứ thương thế nào, nhìn thấy Dương Thiên Lôi phun máu nằm dưới mặt đất, nhưng vẫn gọi "Lăng Hi" như trước, lúc này trong lòng của nàng dĩ nhiên cảm thấy một cỗ đau đớn, mặc dù nàng vẫn là Liễu Diệc Nhi như trước, cũng không hề thu được bất cứ ký ức gì của Lăng Hi, thế nhưng tình cảm ẩn chứa trong một tiếng "Thiên Lôi" lại truyền vào trong trái tim của nàng vô cùng rõ ràng. Nàng chỉ biết là, một nàng khác và hắn tựa hồ có một tầng quan hệ rất sâu.

- Không có việc gì, nghỉ ngơi một chút là được rồi…

Chậm rãi thu hồi ánh mắt, nhìn vào Liễu Diệc Nhi, khóe miệng dĩ nhiên mang theo một nụ cười mỉm, khẽ nói.

Liễu Diệc Nhi ngơ ngác nhìn Dương Thiên Lôi, kéo chiếc ba lô luôn luôn mang theo bên người, lấy khăn tay, nhẹ nhàng lau máu tươi nơi khóe miệng Dương Thiên Lôi, một mặt lau nhẹ, một mặt nhẹ giọng nói:

- Tôi thực sự là Lăng Hi sao?

- Cô hi vọng chính mình là nàng, hay không hi vọng?

Dương Thiên Lôi không trả lời, ngược lại hỏi.

Lần thử nghiệm này đã để Dương Thiên Lôi cơ bản hiểu được chuyện gì đã xảy ra. Liễu Diệc Nhi và Lăng Hi, tựa như hắn tại Địa Cầu và hắn tại đại lục Huyền Thiên. Chỉ là, Liễu Diệc Nhi so với hắn có sự khác nhau, Liễu Diệc Nhi xuyên qua đã bị xóa đi toàn bộ ký ức trong linh hồn, ký ức và lạc ấn linh hồn của nàng vẫn như trước lưu lại Địa Cầu, mà toàn bộ ký ức và lạc ấn linh hồn của hắn lại xuyên qua tới đại lục Huyền Thiên.

Còn "cánh cửa" Liễu Diệc Nhi nói chính là thứ cách ly ký ức và lạc ấn linh hồn của nàng.

Liễu Diệc Nhi không có bất cứ ký tức và linh hồn của Lăng Hi tại đại lục Huyền Thiên dung hợp lại cuối cùng sẽ phát sinh cái gì?

Tình huống cụ thể Dương Thiên Lôi không rõ ràng lắm, thế nhưng lại biết được, rất có thể chính là năm đó Lăng Hi, cũng là Liễu Diệc Nhi hao hết thọ nguyên, cảm ngộ thiên đạo, do đó đợi sự xuất hiện của chính mình. Về phần vì sao Liễu Diệc Nhi lại xuất hiện trước mấy nghìn năm tại đại lục Huyền Thiên, Dương Thiên Lôi không kỳ quái lắm, thời không, ai cũng không thể giải thích được rõ ràng, tựa như hắn và Liễu Diệc Nhi sống lại lần thứ hai, giải thích như thế nào cho phải.

Huyền diệu khó giải thích.

Dương Thiên Lôi biết, chỉ khi chính mình chân chính đứng trên đỉnh cao tu đạo, những bí ẩn này mới có thể tự động hé mở trước mặt…

- Tôi… Không biết.

Liễu Diệc Nhi một lần nữa nhìn vào tròng mắt Dương Thiên Lôi, có lẽ là bởi vì bị tình cảm của Lăng Hi ảnh hưởng, dĩ nhiên khiến đầu óc nhảy loạn, không thể bình tĩnh được. Trước đây, nguyên nhân nàng có thể thấy được một người khác của chính mình là bởi vì nàng cảm ứng được, mà cảm ưng này không thể nói rõ thành lời, chỉ có thể tĩnh tâm lĩnh ngộ.

Mặc dù nàng không thể chạm được vào tư tưởng của chính mình, nhưng lại biết, khi đó là chính mình. Mà Lăng Hi sau khi băng diệt, trong nháy mắt phát ra ý niệm rõ ràng truyền vào trong đầu nàng. Tất cả điều này đủ để chứng minh, một nàng khác kia không phải là không có tư tưởng, mà là chưa cho nàng tiếp xúc tới mà thôi.

- Cô là nàng, nàng cũng là cô…

Dương Thiên Lôi chậm rãi đứng dậy, cũng khẽ nhấc chân lên, nói tiếp:

- Một ngày nào đó, cô không cần phải phân biệt là ai, cô chính là cô, là cô hoàn chỉnh!

Tròng mắt của Liễu Diệc Nhi và Dương Thiên Lôi dối diện với nhau, đủ mấy phút sau mới có chút cẩu khẩn nói:

- Có thể nói cho tôi biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra hay không? Tôi muốn biết, sau khi cậu tiến vào trong cánh cửa kia đã xảy ra cái gì? Cậu và cô ấy… Tôi và… Là quan hệ gì?

- Đơn giản mà nói, thời điểm chúng ta rơi xuống vách núi, linh hồn tiến vào trong một thế giới khác, khác nhau chính là, linh hồn của tôi mang theo ký ức, mà linh hồn của cô lại mất đi ký ức.. Cô có thể nghe hiểu hay không?

- Uhm!

- Thời điểm tiến vào trong thế giới kia, tôi trở thành một người khác, cô cũng trở thành một người khác. Chỉ bất quá, cô không thu được trí nhớ vốn có của mình, vì vậy căn bản không biết một bản thân khác của mình tồn tại, mà sau khi tôi lớn lên, lại một lần ngoài ý muốn trở về Địa Cầu, đêm ngày ba mươi tháng tư, cũng chính là thời điểm cô thanh tỉnh. Có lẽ là lúc tôi trở về đã mở rộng cánh cửa kia, đồng thời kéo theo cô, chúng ta cùng nhau trở về, có thể nói đơn giản như vậy. Những điều này một ngày nào đó cô sẽ rõ ràng toàn bộ.

Dương Thiên Lôi giải thích nói.

Căn bản Dương Thiên Lôi không thể giải thích quá cặn kẽ, bởi vì cho dù là hắn cũng chỉ dừng lại ở mức suy đoán, chưa chân chính khẳng định được, cũng chưa hiểu rõ mọi chuyện bên trong. Nguyên nhân quan trọng nhất là theo như lời nói vừa rồi của Liễu Diệc Nhi, cùng với suy đoán của Dương Thiên Lôi có sự trùng hợp rất lớn.

Từ nhỏ Liễu Diệc Nhi đã thường xuyên tiến vào thế giới trong mộng, từ nhỏ là có ý nghĩa gì? Tuy rằng bọn họ đã trở về một lần nữa, thế nhưng cũng chỉ dừng lại ở mức trở về quá khứ ba năm trước. Tại thời điểm này, bởi vì có bọn họ xuất hiện, khả năng thay đổi ba năm bọn họ vốn phải trải nghiệm qua. Thế nhưng trước kia thì sao? Tất cả đều là qua đi, quá khứ và vĩnh hằng bất biến sao?

Nếu như vậy, vì sao linh hồn của Liễu Diệc Nhi không có thời gian vốn có của nàng, sao có thể sản sinh liên hệ vi diệu với Lăng Hi?

Vấn đề tựa hồ phức tạp hơn rất nhiều so với với suy đoán của Dương Thiên Lôi, nhưng chí ít có thể khẳng định được, hắn và nàng tại Địa Cầu, hắn và nàng tại đại lục Huyền Thiên không phải là hai linh hồn sau khi xuyên qua dung hợp mới sản sinh liên hệ, mà liên hệ này ngay từ đầu đã tồn tại.

Chỉ bất quá, Dương Thiên Lôi không giống như trong mộng đã từng cảm ứng được của Liễu Diệc Nhi mà thôi.

- A…

Liễu Diệc Nhi có điểm choáng váng đầu óc kêu lên một tiếng, nàng tựa hồ đã hiểu, cũng tựa hồ không hiểu, nhưng Dương Thiên Lôi đã nói như vậy, nàng không tiện truy hỏi:

- Vậy… Cậu có thể nói cho tôi biết về thế giới kia được hay không?

- Cô rất muốn biết?

Dương Thiên Lôi hỏi,

- Uhm…

- Vậy cô phải rất nỗ lực hát, nỗ lực lĩnh ngộ hoàn toàn đối với Lục Tự Chân Ngôn, dung nhập vào trong từng chi tiết nhỏ nhất của sinh hoạt hàng ngày. Chỉ cần cô nỗ lực, tôi nghĩ, trong mộng kia, rất nhanh cô có thể nhìn thấy chính mình thứ hai, đồng thời theo trình độ lĩnh ngộ của cô tăng lên, cô và nàng sẽ càng lúc càng tương thông nhiều hơn… Qua một đoạn thời gian, chờ khi năng lượng của tôi khôi phục, tôi sẽ tìm cô một lần nữa.

Dương Thiên Lôi nhìn vào Liễu Diệc Nhi nói.

Tuy vừa rồi đã tiêu hao hết toàn bộ năng lượng, ngay cả tâm thần cũng bị thương nặng, nhưng Dương Thiên Lôi cũng thu hoạch được không ít. Chí ít, hắn và Liễu Diệc Nhi hợp nhất tinh thần trong thời gian ngắn ngủi, nghe được ý niệm của Lăng Hi, cũng cảm ứng được Lăng Hi phảng phất bởi vì lạc ấn linh hồn của Liễu Diệc Nhi hô hoán mới thanh tỉnh lại. Đọc Truyện Kiếm Hiệp

Như vậy chỉ cần năng lượng của chính mình khôi phục liền có thể một lần nữa thông qua Liễu Diệc Nhi, cảm ứng được Lăng Hi, có thể giao lưu hay không hắn không chắc chắn, nhưng hắn biết, chỉ cần lạc ấn linh hồn của Liễu Diệc Nhi càng lúc càng mạnh hơn, vậy mối liên hệ giữa nàng và Lăng Hi càng lúc càng sâu. Thậm chí, trực tiếp dung hợp cũng có thể.

- Như vậy… Được không?

- Nhất định được! Còn có tôi, chúng ta cùng nhau nỗ lực!

Dương Thiên Lôi cầm lấy tay Liễu Diệc Nhi, chăm chú nói.

Liễu Diệc Nhi gật đầu, nhìn vào Dương Thiên Lôi, nhẹ giọng nói:

- Cậu nhất định rất yêu cô ấy, cô ấy cũng rất yêu cậu, đúng không?

Dương Thiên Lôi cười cười, không trả lời:

- Tôi đưa cô trở về…

- Dương… Thiên Lôi, cậu chậm một chút, tôi muốn… Muốn làm siêu nhân một lúc…

Khi Dương Thiên Lôi lần thứ hai ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Liễu Diệc Nhi, tâm thần dung nhập vào trong thiên địa, dựa vào lực lượng thiên địa phi hành như thiểm điện, Liễu Diệc Nhi ngẩng đầu nhìn Dương Thiên Lôi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn có điểm đỏ bừng nói.

- Được rồi…

Dương Thiên Lôi lên tiếng, cũng không nói thêm điều gì, tuy rằng biết rõ Liễu Diệc Nhi là Lăng Hi, hắn rất muốn ôm nàng vào lồng ngực, thế nhưng không thể, bởi vì nàng bây giờ còn là Liễu Diệc Nhi, chưa phải là Lăng Hi "thiên nhai hải giác dữ quân cộng tương bạn" (chân trời góc biển, cùng chàng làm bạn ^^)

Hắn không muốn để cảm tình của hắn và Lăng Hi sản sinh tạp chất, ôm, cũng phải chờ nàng là nàng hoàn chỉnh mới được.

Vì vậy, hắn chỉ có thể khắc chế xao động trong lòng.

Dương Thiên Lôi thả chậm tốc độ, Liễu Diệc Nhi nhìn vào Ma Đô tuyệt đẹp trong đêm, nhưng tâm tư không hề đặt vào việc "phi hành", nàng len lén cảm thụ Dương Thiên Lôi, cuối cùng ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên:

- Tôi có thể hỏi cậu một vấn đề hay không?

- Có thể, cô cứ hỏi!

- Trước kia… Trước kia, vì sao cậu lớn gan như vậy, dám… Dám sờ tôi…

- Ách…

Nghe được câu hỏi của Liễu Diệc Nhi, tâm thần Dương Thiên Lôi rung động, nhưng trong khoảng thời gian ngắn căn bản không cách nào trả lời.

Thực sự là do kết quả của hocmon nam tính phân bố dị thường khiến chính mình xung động sao?

Hắn vốn nội tâm hèn mọn, tự ti, vì sao sau khi nhìn thấy diễn viên chính điện ảnh Liễu Diệc Nhi lại giống như có ma ám, liều lĩnh muốn tiếp cận?

Vì sao biết rõ làm như vậy rất có thể sẽ bị trừng phạt cực kỳ nghiêm trọng, nhưng vẫn như trước không tự giác được sờ xuống dưới.

- Có thể không trả lời sao?

- Vì sao?

- Bởi vì tôi cũng không biết đáp án, có điểm giống như kìm lòng không được, nhưng hiện tại nghĩ đến lại không hẳn như vậy. Nếu như không phải tôi sờ cô, cô sẽ không đẩy tôi xuống, chúng ta sẽ không bị rơi xuống dưới vách núi, cũng không thể có hiện tại… Tất cả chuyện này tựa hồ không đơn giản giống như suy nghĩ ban đầu của tôi.

Dương Thiên Lôi nói:

- Tôi nhớ kỹ trước kia, lần đầu tiên nhìn thấy cô đóng phim điện ảnh, tôi từ trước tới nay không thích ngôi sao lại giống như ma ám. Sau lại biết được cô sẽ quay phim tại phụ cận Hoa sơn, liền nhận lời mời của đoàn đóng phim làm diễn viên quần chúng… Được rồi, lúc đó nam diễn viên chính cụ thể bị cái gì không thể xuất hiện?

- Tôi cũng chỉ biết giống như cậu… Ba nưm sau, hay là chúng ta…

Liễu Diệc Nhi nói tới chỗ này, có điểm hưng phấn nhìn vào Dương Thiên Lôi:

- Có thể thay đổi tiến trình lịch sư rhay không? Cậu nói… Có thể phát sinh một màn kia?

Nghe được lời của Liễu Diệc Nhi, trong lòng Dương Thiên Lôi cũng thịch thịch nhảy lên.

- Đến lúc đó chúng ta thử lại được không? Cậu lại nhận lời mời làm diễn viên quần chúng…

- Được…

Dương Thiên Lôi nhìn vào Liễu Diệc Nhi trầm giọng nói. Trong nháy mắt này, tuy rằng Dương thiên Lôi và Liễu Diệc Nhi cùng nghĩ tới một vấn đề, nhưng diễn biến lại hoàn toàn khác nhau. Dương Thiên Lôi rõ ràng, cho dù là ba năm sau, hắn và Liễu Diệc Nhi hoàn toàn mô phỏng tình cảnh giống hệt năm đó cũng chỉ là mô phỏng theo. Hắn và nàng đã không phải là cả hai trước kia. Hắn rơi xuống vách núi thì làm sao?

Thế nhưng, cánh cửa hiện ra trong nháy mắt khi rơi xuống lúc đó có thể quan hệ với thời gian hay không? Có thể là chỉ tại thời điểm nhất định mới có thể mở ra thông đạo thời không?

Đây mới là điều Dương Thiên Lôi chờ mong.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui