Huyền Thiên


- Không cần khách khí, không cần khách khí, tôi là Trương Nhã Tĩnh, rất cao hứng được quen các cô!

Trương Nhã Tĩnh có điểm quá mức nhiệt tình, vươn tay ra, nói với Lý Tuyết.

- Tôi là Lý Tuyết, là chị của Thiên Lôi!

Lý Tuyết nói.

- Cô thực xinh đẹp, đây… Vị này hẳn là bạn gái của Dương Thiên Lôi rồi? Xin chào!

Trương Nhã Tĩnh tự mình thông minh nhìn Tống Hiểu Phân vừa cười vừa nói.

- Tuyết tỷ mới đúng!

Tống Hiểu Phân hơi sửng sốt, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, thế nhưng rất nhanh nghiêm túc nói:

- Em là Tống Hiểu Phân, là bạn tốt của Thiên Lôi và Tuyết tỷ!

Lời nói của Tống Hiểu Phân khiến Dương Thiên Lôi phi thường thõa mãn, nhưng Lý Tuyết lại bị Tống Hiểu Phân chọc tới đỏ thẫm mặt, vẻ mặt Trương Nhã Tĩnh thì không giải thích được, nhưng từ trực giác nhạy cảm nhìn ra được trên người Tống Hiểu Phân có một tia dị dạng, là Trần Thế Mỹ hai chân đứng hai thuyền sao? Nhưng người ta mới chỉ quen biết sơ sơ, không tiện hỏi nhiều.



Ba người bởi vì chuyện vớ vẩn này khiến bỏ dở cả bữa trưa, Dương Thiên Lôi đã là "phàm nhân" cũng đói với không buồn động chân động tay, càng không nói tới Lý Tuyết và Tống Hiểu Phân. Thời điểm chưa về tới nhà, Tống Hiểu Phân đã gọi điện thoại cho Lưu thẩm sớm chuẩn bị cơm nước.

Lưu thẩm, từ lúc sáng sớm Dương Thiên Lôi đã làm quen, là bảo mẫu do mẫu thân Tống Hiểu Phân đặc biệt an bài cho nàng, là một phụ nữ trung niên tuổi chừng hơn bốn mười, thoạt nhìn đoan trang hiền lành, theo như nàng nói, nàng đã ở Tống gia hơn mười năm, tay nghề nấu ăn rất có môn đạo, nhất là các loại món ăn khẩu vị Hàm Thành, khiến Dương Thiên Lôi và Lý Tuyết phải khen không dứt miệng.

Sau khi cơm nước xong, Dương Thiên Lôi gọi một cuộc điện thoại, nói một tiếng với Lý Tuyết và Tống Hiểu Phân, bước tới trước cửa lớn Lam Phong quốc tế, sau khi đợi đủ hơn mười phút, rốt cuộc chiến xe Hummer quen thuộc cũng tới.

- Dương lão đại, rất uy phong sao?

Vừa mới ngồi lên xe, Lý Hàn Mai đã nghểnh đầu, liếc mắt nhìn Dương Thiên Lôi, trực tiếp nói.

- Không dám nhận, bát tự còn chưa biết đây!

Khóe miệng Dương Thiên Lôi hơi nhếch lên, để lộ nụ cười mỉm tà ác, rất đầu nhập vào trạng thái nói.

Không phải Lý Hàn Mai chưa từng nhìn thấy qua Dương Thiên Lôi giả bộ nhị thế tổ, nhưng Dương Thiên Lôi lúc này vẫn khiến nàng có một loại cảm giác rất kỳ lạ, tựa hồ như so với lần gặp mặt trước có khá biệt khá lớn, nhưng cụ thể khác nhau chỗ nào, nàng lại không thể phân biệt được.

- Cậu đự định làm như thế nào?

Sau thời gian vài phút đồng đã đẩy tốc độ xe lên tới 100km/h, Lý Hàn Mai lạnh giọng hỏi.

- Xem qua tư liệu cụ thể rồi bàn lại.

Dương Thiên Lôi nói.

- Tôi có điểm hoài nghi, cậu có thể đảm nhiệm được?

- A? Cao thủ rất nhiều?

- Nếu như chống lại người thâm tàng bất lộ gì gì đó, vũ lực từng binh sĩ hẳn là không hề kém hơn so với cậu, chỉ là chưa đủ lông đủ cánh, cậu được sao?



Dương Thiên Lôi nhìn Lý Hàn Mai ăn mặc lớn mật, phong tao, gợi cảm, nhưng thần tình vô cùng băng lãnh, có điểm không thể nói được gì, loại lời nói như vậy cũng phát ra được khỏi miệng? Đổi thành trước đây, Dương Thiên Lôi đương nhiên sẽ không chút do dự đáp lại "cho cỗ nhìn?", nhưng hiện nay hắn không còn loại hăng hái này, hắn hiểu rõ ý tứ của Lý Hàn Mai.

Hắn đạo, không phải đơn giản giống như tưởng tượng của người bình thường, cũng không hoàn toàn là dựa vào vũ lực là được, nhất là lão đại có thể nắm giữ một tổ chức to lớn, các phương diện liên quan rất nhiều, năng lực cần thiết không phải chỉ riêng cậy mạnh. Bằng không, căn bản không thể sinh tồn được trong khẽ hở.

Nhíu nhíu mày, nói:

- Đừng quên, tôi là người đầu tiên chân chính mãn phân thi vào trường đại học.

- Chỉ số thông minh chỉ là sáng tạo, không phải là từng trải!

Lý Hàn Mai vẫn nói như giội nước lạnh như cũ, bất quá thời điểm nói tới chỗ này, bỗng nhiên quay đầu liếc mắt nhìn Dương Thiên Lôi:

- Chiến tuyến nhiệm vụ rất dài, tốt nhất cậu nên hoàn thành đặc huấn của tổ chức, sau đó mới chính thức bắt đầu.

- Tôi còn là học sinh!

Dương Thiên Lôi do dự một chút, đáp lại.

- Tôi là chủ nhiệm lớp của cậu.

- Ba năm quá lâu!

Dương Thiên Lôi nói. Đặc huấn của tổ chức, đương nhiên Dương Thiên Lôi rất rõ ràng, trước đây không phát hiện ra hóa phàm đặc thù, hắn căn bản không có dự định tham gia, lấy lực lượng vượt qua thế giới này của hắn, mấy thứ u linh uy vũ gì gì đó, hoàn toàn không cần phải phức tạp như vậy. Hiện tại có hứng thú, nhưng cũng không thể tham gia, nguyên nhân rất đơn giản, đặc huấn cần thời gian ba năm, ba năm quá lâu.

Dương Thiên Lôi đáp ứng Lý Tuyết làm một người bình thường, chí ít thời điểm không chấp hành nhiệm vụ, bình bình đạm đạm ở cùng một chỗ với Lý Tuyết, thời gian ba năm, ngay cả đại học cũng phải tốt nghiệp rồi, sao có khả năng rời khỏi lâu như vậy?

- Ba năm là thời gian cơ bản, yêu cầu học viên phải hoàn thành quy định cưỡng chế đặc huấn trong thời gian ba năm, lấy thực lực chân chính của cậu hiện tại, hừ… Lần kiểm tra trước, sợ rằng cậu không thi triển một phần ba thực lực đúng không? Không cần phải che giấu.

Lý Hàn Mai trực tiếp ngăn cản Dương Thiên Lôi, nói tiếp:

- Còn có, không phải chỉ số thông minh của cậu rất cao sao? Vì vậy, lấy phán đoán của tôi, nhiều nhất thời gian một năm cậu đã có thể hoàn thành được đặc huấn rồi, thế nào?

Dựa theo phỏng chừng của Lý Hàn Mai, năng lực của Dương Thiên Lôi lúc này trong các thành viên vừa mới gia nhập tuyệt đối có thể xếp vào hàng thượng đẳng, mà lấy chỉ số thông minh thi vào trường đại học đạt mãn phân chân chính của Dương Thiên Lôi, đối với một ít hạng mục tri thức cần có tuyệt đối học nhanh hơn rất nhiều so với các học viên khác. Điểm này không cần phải nghi ngờ, vì vậy, đặc huấn ba năm, Dương Thiên Lôi muốn hoàn thành trong một năm hẳn là không thành vấn đề.

- Ý là ba năm không phải thời gian nhất định cần!

- Đương nhiên, bản tiểu thư chính là người đang giữ kỷ lục!

Trên mặt Lý Hàn Mai mang theo một tia đắc ý nói.

- Lợi hại, trách không được tuổi còn nhỏ đã làm người phụ trách phân bộ Ma Đô, cô hoàn thành trong bao lâu?

- Chín tháng ba ngày! Có hứng thú sao?

- Tôi sợ kỷ lục cô vẫn lấy làm kiêu ngạo sẽ biến mất!

Dương Thiên Lôi mỉm cười, đầu tựa trên lưng ghế, trực tiếp nói.

- Chỉ bằng cậu? Vậy thử xem?

- Thực ra tôi cũng muốn thử, chỉ là hiện tại đã mắt đầu, tôi đi, Tuyết tỷ sẽ gặp nguy hiểm…

Dương Thiên Lôi lắc đầu nói. Tạm thời hẳn là Tống Hiểu Nam sẽ không dám có bất cứ động tác nào, thế nhưng hôm nay xung đột với Thanh Long Hội, Dương Thiên Lôi biết rõ, cho dù hắn không tới tìm Thanh Long Hội thì Thanh Long Hội cũng sẽ tìm tới cửa.

Hắc đạo, vốn giống như võ lâm và giang hồ thời cổ đại, hơn nữa càng thêm tàn khốc, càng thêm máu tanh. Bởi vì đây là một niên kỷ đã bị mất đi "hiệp nghĩa", tất cả đều lấy "lợi ích" làm trung tâm. Trừng mắt tất báo, không cái gì quan trọng hơn mặt mũi.

- Tôi sẽ giúp cậu chiếu cố, bảo đảm hoàn toàn chỉnh chỉnh, như vậy định rồi.

- Cô xác định?

- Cậu hoài nghi? Bất quá… Tôi sẽ không giúp không công, muốn thù lao!

- Ách… Thù lao gì?

- Chiếc xe này của tôi muốn thay đổi.



- Không phải bảo cậu trả công ngay bây giờ, Dương lão đại. Nhiệm vụ này của cậu, tôi khẳng định phải xuất chút lực? Chung quy phải có thù lao đúng không? "Tiền thưởng" cậu có khả năng thu được, cậu biết là bao nhiêu sao? Một chiếc xe mà thôi, đối với Dương lão đại mà nói, có thể là chín trâu mất một sợi lông. Huống chi, bởi vì nhiệm vụ kia, trong vòng tròn này, quan hệ giữa chúng ta rất không rõ ràng, cậu đưa điểm lễ vật hẳn cũng là cần thiết?





- Ba, thế nào? Mang về hay chưa?

Tiểu khu chính phủ, trong một gian phòng lắp đặt thiết bị rất cao nhã, tại thời điểm Trương phó thị trưởng vừa mới bước vào cửa lớn phòng khách, Trương Nhã Tĩnh đã khẩn cấp hỏi thăm, lúc này là buổi tối, hơn chín giờ.

- Cái gì mang về hay chưa?

Vẻ mặt Trương phó thị trưởng mỉm cười, chậm rì gì nói, đồng thời khi nói liền cởi áo khoác ra, đi về phía trước.

Trương Nhã Tĩnh quệt quệt miệng, tiếp nhận y phục, cẩn thận đặt lên giá, nói:

- Nhanh đưa cho con!

- Ai, khí trời khô ráo, cổ họng có chút khô!

Trương phó thị trưởng chậm rì rì bước tới cạnh chiếc sofa, ngồi xuống, bắt chéo chân, nhìn Trương Nhã Tĩnh nói.

Trương Nhã Tĩnh giậm giậm chân, nhưng vẫn phải ngoan ngoãn bưng trà rót nước, rất ôn nhu đưa tới trước mặt Trương phó thị trưởng, nói:

- Ba ba, mời người dùng trà! Nữ nhi này có lễ, xin hỏi, người mang về hay chưa?

- Ha ha…

Trương phó thị trưởng sủng nịnh vỗ vỗ đầu Trương Nhã Tĩnh, nói:

- Nha đầu con, muốn cái thứ này làm cái gì? Ngày hôm nay trên xe lấy số điện thoại của tiểu tử kia làm gì? Hử? Lão ba nhắc nhở con, không nên nhìn hắn đẹp trai là động tâm, không thấy bên cạnh hắn có hai nữ hài hay sao?

- Ba! Người nói cái gì nha? Nhanh đưa cho con!

Trương Nhã Tĩnh nhất thời bất mãn nói.

- Có thể cho con, nhưng phần công tác này, con đừng gây rối nữa!

Trương phó thị trưởng rất chăm chú nói.

- Vì sao?

- Nếu đổi thân phận một lần nữa, vậy thì tới phân cục đi!

- Vì sao?

- Rất đơn giản, ngay cả lãnh đạo trực tiếp con còn vạch tội, thủ trưởng nào dám dùng tới con? Hoặc là dám coi con như người một nhà? Vì vậy, phải đổi thân phận. Nha đầu, điều con cần phải học còn rất nhiều, tuy rằng lão ba là phó thị trưởng, thế nhưng không thể lấy quan hệ giúp con quá nhiều, tất cả phải nhìn năng lực của con. Chính khí phải trường tồn, nhưng phải chú ý phương thức. Hơn nữa lần này hắc đạo nhất định sẽ coi con trở thành đối tượng trả thù. Tuy rằng ba có thể thông qua một ít con đường để cao tầng của bọn họ không dám đối phó với con, thế nhưng những người đã xuống ngựa lại không thể đảm bảo được. Con khiến bọn họ bước vào đường cùng, bọn họ phản ngược lại, cá chết lưới rách không phải là không có khả năng. Vì vậy cần phải đổi địa phương khác. Con không thể tới nơi nào gây rối nơi đó như vậy được.

Trương phó thị trưởng nói.

- Làm nữ nhi của người thực mệt, tùy tiện người. Đưa thứ đó cho con là được!

Tựa hồ Trương Nhã Tĩnh đã thói quen với loại biến động lúc nào cũng có thể xảy ra này.

- Di? Lần này nói chuyện thuận lợi như vậy sao?

- Địa phương hắc ám như vậy, con vốn không muốn động vào! Tới thành lý lại xa! Trừ phi để con lên chức thành sở trưởng còn tạm được. Nhưng điều này không có khả năng, con cũng không có năng lực kia. Không đáp ứng người thì làm sao bây giờ? Huống chi cánh tay không lay động được chân lớn, mỗi lần đều không chịu nhận mệnh… Mau mau, đưa con trước!

Trương Nhã Tĩnh nói.

- Uhm, lúc này mới ngoan! Cho con, bất quá lão ba nhắc nhở con, đừng tới gần tiểu tủ này. Người như vậy không thích hợp với con. Lão ba của hắn chính là trùm hắc bạch lưỡng đạo E quốc, tuy rằng hắn vẫn là cô nhi, vừa mới nhận thức, nhưng biểu hiện ngày hôm nay con đã thấy rõ ràng, ba nhìn người thành tinh rồi, có thể kết luận tiểu tử này trong tương lai rất có khả năng "ngoan" hơn cả lão ba của hắn!

- … Lãnh đạo, chuyện của con, người cũng đừng quan tâm nữa! Cúi chào!

Trương Nhã Tĩnh đã lấy được thứ mình cần, đâu còn muốn dong dài với lão ba, trực tiếp trở về phòng của chính mình. Nguồn: https://truyenfull.vn

Trương phó thị trưởng cười khổ lắc đầu. Gia đình ly thân, nàng lúc sống với cha lúc sống với mẹ, sao không hiểu rõ tính cách của con gái chính mình. Nguyên nhân hắn nói nhiều như vậy tự nhiên là cảm giác được một tia khí tức "nguy hiểm". Bởi vì hắn biết con gái chính mình sùng bái nhất là cái gì.

Đương nhiên, không cho Trương Nhã Tĩnh tới gần Dương Thiên Lôi không phải là Dương Thiên Lôi không tốt. Ngược lại, trong thời gian tiếp xúc ngắn ngủi, ấn tượng của hắn đối với Dương Thiên Lôi rất tốt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui