Huyền Thiên


- Tất cả tự do quan chiến!

Theo một tiếng ra lệnh của Đỗ Lâm San, "rầm" một tiếng, các tinh anh của bộ đội đặc chủng đang đứng thành hai hàng tức thì rất nhanh tách ra, tạo thành hình tròn vây quanh Dương Thiên Lôi cùng người lính đặc công khiêu chiến kia vào giữa, trong lòng mấy người lính đặc công này đều có chung một cảm giác hưng phấn.

Lúc này, bọn họ đã mơ hồ cảm thấy được Dương Thiên Lôi cực độ cuồng ngạo và tự phụ kia có lẽ thật sự có vốn để cuồng ngạo. Nếu không Đỗ Lâm San, vị thần trong lòng bọn họ cũng sẽ không phụ họa cho Dương Thiên Lôi.

Mà giờ khắc này, Dương Thiên Lôi vẫn duy trì bộ dáng bất cần đời của mình, thậm chí biểu cảm cũng không biến hóa chút nào, khóe miệng hơi cong lên, chiếc kính râm trên khuôn mặt kia cộng với mái đầu bóng bẩy làm cho hắn có một khí tức tà mị khó nói nên lời.

Người lính đặc chủng không nói lời dư thừa, chỉ có một cỗ chiến ý hừng hực đến từ máu và lửa, khi còn cách Dương Thiên Lôi ba thước, bỗng nhiên ánh mắt nhìn chằm chằm về phía chiếc kính râm của Dương Thiên Lôi, cùng lúc đó, một tiếng "vù" vang lên, một cước như tia chớp, tựa như tên bắn, mang theo kình phong sắc bén, không chút hoa mỹ, bằng vào tốc độ và lực lượng, đá về phía Dương Thiên Lôi.

Đá vòng cầu, đây là một chiêu vô cùng đơn giản, thường xuyên xuất hiện trong phim ảnh, đừng nói là bộ đội đặc chủng, người thường cũng biết, tùy tiện một tiểu hài tử yêu thích võ thuật cũng có thể làm được, nhưng một cước này vừa đá ra, liền được các lính đặc chủng vây xem kêu lên một tiếng "hay", trong lòng mỗi người đều đang tán thưởng, Trần Hồng Binh mệnh danh "thối vương" đích xác danh xứng với thực, không giống bình thường, cùng là là đá vòng cầu, nhưng lực lượng cùng tốc độ hắn phát ra, thì bọn họ tuyệt đối không thể làm được

Nhưng mà khiến cho mọi người không ngờ được, Dương Thiên Lôi mắt thấy sắp bị đá trúng, lại bằng một tốc độ nhanh đến tuyệt luân dễ dàng tránh được.

Thối vương Trần Hồng Binh một cước không trúng, tức thì toàn thân giống như biến thành lò xo, hai chân "ba ba ba" thi triển liên hoàn cước. Mà Dương Thiên Lôi vậy mà thủy chung trong chu vi ba thước tránh né dễ dàng, khiến cho công kích vô cùng sắc bén của Trần Hồng Binh toàn bộ thất bại.

- Khinh thường tôi sao?

Khi Trần Hồng Binh lại thất bại một lần nữa, hai người tách ra xa nhau ba thước, hắn ngừng lại, lạnh giọng nói với Dương Thiên Lôi. Hiển nhiên đối với việc Dương Thiên Lôi chỉ tránh né không tấn công rất bất mãn.

- Khởi động một chút! Bắt đầu đi!

Dương Thiên Lôi nói, nhún vai, hai chân rốt cục tách ra một chút, bày ra tư thế cách đấu.

Trần Hồng Binh gầm lên một tiếng, đồng dạng là một chiêu đá vòng cầu, nhưng lần này hắn gia tăng tốc độ cùng lực lượng đến cực hạn, hắn không tin Dương Thiên Lôi còn có thể tránh được.

Đích xác Dương Thiên Lôi không tránh thoát được, bởi vì hắn không tránh, mà trong nháy mắt Trần Hồng Binh ra chân liền thi triển ra một chiêu giống hệt.

Đi sau mà đến trước!

Tốc độ nhanh hơn, lực lượng mạnh hơn, hơn nữa chính diện đối chân với Trần Hồng Binh.

Thịch…

Trần Hồng Binh liên tiếp lui về sau, nhưng Dương Thiên Lôi lại ép sát không rời, hai chân của hắn bằng công kích càng cuồng bạo, càng sắc bén hơn đánh về phía Trần Hồng Binh.

Trong phút chốc, mặc dù Trần Hồng Binh không thua, nhưng hoàn toàn bị Dương Thiên Lôi áp chế, không ngừng lui về phía sau.

Hắn được xưng là thối vương, giờ khắc này không ngờ hai chân hoàn toàn không đủ dùng, phải sử dụng đến cả cánh tay để phòng ngự. Sau khi liên tục lui về sau gần mười thước, thấy Trần Hồng Binh đã có ý nhận thua, Dương Thiên Lôi quyết định dứt điểm, quát lên một tiếng, trong nháy mắt lộn một vòng ba trăm sáu mươi độ trực tiếp đá bay Trần Hồng Binh té trên mặt đất, ngay sau đó khi đối phương còn chưa kịp đứng lên, nhảy lên người lấy đầu gối đè chặt, oành một tiếng, một quyền đấm xuống ngay bên cạnh đầu Trần Hồng Binh.

Cả nắm tay chìm sâu vào mặt đất!

- Còn muốn tiếp tục không?

Dương Thiên Lôi nới lỏng đầu gối trên người Trần Hồng Binh ra, rất bình thản nói, hắn giờ phút này không hề có một chút cuồng ngạo như vừa rồi.

- Tôi theo anh!

Trần Hồng Binh đỏ bừng cả khuôn mặt nhưng vẫn trầm giọng nói. Trên thực tế tất cả mọi người đều hiểu rõ, Dương Thiên Lôi căn bản không cần ra một quyền đe dọa kia, riêng đầu gối đè xuống cũng đủ làm Trần Hồng Binh trọng thương, chỉ có điều hắn đã khống chế lực lượng vừa đủ làm cho Trần Hồng Binh không thể đứng lên mà thôi.

Một quyền kia là dùng để uy hếp tất cả mọi người ở đây!

- Còn có ai không? Chỉ cần mười người, nếu vượt quá thì lấy mười người xung phong đầu tiên.

Đúng lúc này, Đỗ Lâm San thay Dương Thiên Lôi nói.

- Tôi!

- Tôi!

Thanh âm Đỗ Lâm San chưa dứt thì đã có sáu người liên tiếp nhảy ra, đó vốn là những gia hỏa bị hấp dẫn bởi những "cái hại" mà Dương Thiên Lôi nói ra.

- Tổng cộng là bảy, thiếu ba. Còn ai nữa không?

Chờ trong giây lát, lại có ba người hơi chút do dự đứng dậy.

Sau khi tuyển ra được mười người, Đỗ Lâm San trực tiếp đưa Dương Thiên Lôi rời đi, sau khi bọn họ tốt nghiệp, sẽ đến Ma Đô trình diện. Sau tết âm lịch nửa tháng, nếu không có gì bất ngờ xảy ra là có thể tập trung đông đủ.

- Tiểu Lôi Lôi, vì sao cậu không chọn mười người ưu tú nhất?

Dương Thiên Lôi lái xe, còn vị thiếu phụ phong tình Đỗ Lâm San bằng một loại thanh âm mị người, nhìn Dương Thiên Lôi hỏi.

- Nãi nãi à, ưu tú nhất không nhất định là thích hợp nhất. Chỉ những người yêu thích cuộc sống như thế mới có thể tỏa ra ánh sáng rực rỡ nhất.

- Nãi nãi này nãi nãi nọ, cậu thích nãi nãi như vậy sao? Ở đây chỉ có hai chúng ta, có muốn thử không? (nãi còn có nghĩa là chỉ hai cái bầu sữa)

- Vợ người ta không thể dâm loạn. Vẫn là miễn đi, ca còn là xử nam đó!

Dương Thiên Lôi rất thờ ơ nói.

Qua mấy tháng, quan hệ giữa hai người đã thăng cấp đến một mức độ cực kỳ hoang đường. Cái sức quyến rũ mị hoặc chết người này của Đỗ Lâm San không biết phải dùng từ nào để hình dung, Dương Thiên Lôi mỗi lần nghe đến ba chữ "Tiểu Lôi Lôi' thôi là bị kích thích đến phát điên. Cho nên, thủ đoạn phản kích sắc bén nhất, đó là thăng cấp vai vế cho Đỗ Lâm San từ hàng a di lên nãi nãi.

Nhưng lại không nghĩ rằng kêu như thế lại khiến cho Đỗ Lâm San nói ra một câu làm Dương Thiên Lôi muốn xịt máu mũi. May mà, Dương Thiên Lôi biết Đỗ Lâm San là đang trêu chọc câu dẫn mình.

- Thật sao? Thế thì Tiểu Mai còn là khuê nữ sao?

- Tôi còn zin cùng Mai tỷ có quan hệ gì chứ? Chị ấy là vị hôn thể của người khác!

Dương Thiên Lôi bất cần nói.

- Ngưng! Hôn thê chó má gì chứ, muốn gả thì đã gả rồi, Tiểu Mai muốn gì, tôi còn không biết sao?

- Chị với Mai tỷ có quan hệ gì?

- Từng là chị dâu, bây giờ là chị em tốt.

- Ly hôn sao?

- Nếu là ly hôn thì đã tốt.

Hai người bất tri bất giác nói đến chuyện của Đỗ Lâm San, không ngờ ánh mắt của nàng mờ đi, không đợi Dương Thiên Lôi đặt câu hỏi đã nói tiếp:

- Vốn ta quen đường huynh của Tiểu Mai là thông qua người khác giới thiệu, chúng ta cảm thấy hợp nhau nên kết hôn. Kết hôn chưa được một tháng thì anh ta qua đời. Khi đó tôi mới hai mươi bốn tuổi. Hai năm sau, lại quen một người rồi kết hôn, không đến mười ngày, lại qua đời. Từ đó về sau, tôi không dám kết hôn nữa.

- Ách... Nguyên nhân là gì?

Dương Thiên Lôi không nghĩ tới Đỗ Lâm San lúc nào cũng tươi vui không ngờ lại có chuyện kỳ quái như thế.

- Đường huynh của Tiểu Mai qua đời rồi, tôi liền từ người thường biến thành siêu năng lực giả. Người chồng thứ hai chết đi, siêu năng lực của tôi càng trở nên cường đại hơn.

- Không phải như thế chứ?

Lời nói của Đỗ Lâm San nhất thời làm cho Dương Thiên Lôi liên tưởng tới một chuyện nhưng ngay lập tức bị hắn phủ nhận, bởi vì vẻ mặt hiện tại của Đỗ Lâm San, đủ để nói lên, nàng căn bản là vô tâm, tuyệt không phải là sử dụng công pháp song tu ác độc.

- Sự thật chính là như thế. Sau khi chung chăn gối với tôi thì bỗng nhiên phát bệnh vô cớ, thân thể càng ngày càng suy yếu, kiên trì được một tháng thì qua khỏi. Lần đầu tiên thì tôi không biết được nguyên nhân, nhưng đến người thứ hai thì... Hai người bọn họ cơ hồ đều chết cùng một kiểu, hơn nữa người sau chết nhanh hơn người trước.

- Haizzz

Dương Thiên Lôi có chút đồng cảm nhìn Đỗ Lâm San, cũng không biết nên nói cái gì.

- Ánh mắt của cậu là có ý gì? Chẳng lẽ cậu nghĩ rằng tôi thực sự muốn thịt cậu sao? Tôi chẳng qua là bị kích thích ảnh hưởng, nhịn không được trêu cậu mà thôi. Hai người trước, tôi đã chịu quá nhiều đau khổ rồi... Không, tôi không phải là có ý này. Tôi chỉ cảm thấy rằng cậu rất đáng thương... Bất quá...

- Bất quá cái gì?

Dương Thiên Lôi trêu chọc nói:

- Không phải chị nói nếu làm càng nhiều, chẳng phải năng lực sẽ càng mạnh sao?

- Phi! Tôi mà thèm à!

- Tùy tiện nói thôi, đừng để ý... Chị không tìm người giúp tra rõ ngọn nguồn sao?

- Có thể kiểm tra đã kiểm tra hết rồi. Viện nghiên cứu chúng ta cũng đã xếp vào phạm vi nghiên cứu, không có biện pháp nào. Chỉ có mấy lão gia hỏa tu đạo nói tôi là yêu thể trời sinh, nếu không phải bây giờ là thời hiện đại thì đã bị diệt sát rồi, đều là lời nó bậy, không nói đến nữa.

- Tôi nhớ ra rồi.

Dương Thiên Lôi đột nhiên nói.

- Nhớ ra cái gì?

- Bản thân tôi có một loại công phu, nói không chừng đối với chị hữu dụng, có muốn thử hay không?

Dương Thiên Lôi khi nghe Đỗ Lâm San kể ra tình huống kỳ lạ của mình xong thì không chút do dự phóng xuất tâm thần của mình. Dù sao, đối với vị thiếu phụ phong tình Đỗ Lâm San này, hắn vẫn rất có hảo cảm, ít nhất đối với hắn không tệ. Loại chuyện này, nếu có năng lực hỗ trợ tự nhiên phải giúp.

- Nội gia quyền sao?

- Không phải!

Dương Thiên Lôi nói.

- Nhưng hẳn là hữu dụng đối với chị. Tình huống cụ thể tôi không thể giải thích được, cao nhân tôi gặp đã nói với tôi tình huống tương tự như của chị.

- Thật sao?

- Uh! Tôi dạy cho chị!

Dương Thiên Lôi liền dừng xe. Sau khi hai người xuống xe, Dương Thiên Lôi bảo Đỗ Lâm San trực tiếp ngồi xếp bằng dưới đất, còn hắn thì ngồi đối diện Đỗ Lâm San, bàn tay hai người chạm vào nhau. Tuy rằng như thế sẽ bại lộ thực lực của mình, nhưng Dương Thiên Lôi vẫn làm, khi "nội lực" hùng hồn của hắn liên tục tràn vào đan điền của Đỗ Lâm San, đồng thời dẫn dắt năng lượng phong thuộc tính trong cơ thể Đỗ Lâm San bắt đầu vận chuyển, song song nhắc nhở Đỗ Lâm San thả lỏng, chậm rãi tiếp thụ yếu quyết công pháp.

Trên thực tế, cái gọi là công pháp của Dương Thiên Lôi chẳng qua là phương pháp vận hành chân khí mà thôi, hoàn toàn là lừa gạt Đỗ Lâm San, lúc tâm thần dò xét dị thường trong cơ thể Đỗ Lâm San, hắn đã hiểu ra nguyên nhân, đó chính là đan điền của nàng cùng nơi đó của phụ nữ trời sinh có kinh mạch tương liên, mà còn là toàn bộ thông suốt, nếu chỉ đơn giản như vậy còn chưa đến mức khiến nàng cắn nuốt tinh nguyên sinh mệnh của nam nhân, mà là do tiềm chất siêu năng giả của nàng, tinh thần lực so với người bình thường mạnh hơn rất nhiều, cho nên khi làm cái loại chuyện kia, tinh khí thần đầu nhập, dưới tình huống tâm thần hợp nhất sẽ sản sinh ra một lực lượng mỏng manh, bắt đầu hấp thu tinh nguyên sinh mệnh của nam nhân.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui