Huyền Thiên


Khi Dương Thiên Lôi đi tới bên giường, mắt thấy hắn sắp lên trên giường, ngoại trừ trái tim Trương Nhã Tĩnh đập càng ngày càng dồn dập ra thì thân thể mềm mại cũng càng run rẩy hơn, ánh mắt mở lớn, thế nhưng vẫn không chịu đầu hàng.

Suy nghĩ lúc này của Trương Nhã Tĩnh hoàn toàn giống với Dương Thiên Lôi, ai cũng không muốn thất bại trong gang tấc, ai cũng muốn là người kiên trì đến thời khắc cuối cùng.

Hai người lâm vào trong ma chướng, hoàn toàn đều không có ý thức được, giới hạn của bọn họ nằm ở một vị trí rất cao.

- Đủ độc!

Dương Thiên Lôi cắn chặt răng, nhấc chân leo lên giường.

Cú "tiến công" này làm cho Trương Nhã Tĩnh thiếu chút nữa sợ hãi kêu lên, không kìm được phải đạp hai chân, uốn éo thân hình di động về phía sau.

Dương Thiên Lôi hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, lấy chân giữ lấy chân của Trương Nhã Tĩnh, quỳ gối bò tới thân thể mềm mại của nàng, hắn cúi người xuống, hai tay chống đỡ thân thể, ánh mắt đối diện Trương Nhã Tĩnh, đè xuống từng chút một.

Mùi thơm nhàn nhạt từ cơ thể Trương Nhã Tĩnh phát ra sớm đã bắt đầu tập kích khứu giác của Dương Thiên Lôi, gần trong gang tấc, vả lại vai thơm, cổ ngọc cùng với khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp rõ ràng đang rất khẩn trương kia càng ngày càng tiếp cận, khiến cho đan điền của Dương Thiên Lôi nóng rực dị thường, nội tâm đang không ngừng đấu tranh...

Còn Trương Nhã Tĩnh thì sao?

Khi khoảng cách giữa mặt nàng với mặt Dương Thiên Lôi chỉ còn một thước, Trương Nhã Tĩnh cảm thấy rằng mình đã biết được chân tướng, Dương Thiên Lôi thật sự là dâm tặc, thật sự muốn cùng mình làm chuyện ấy chứ không phải là giả. Bởi vì hơi thở ồ ồ cùng ánh mắt lóe sáng trong đêm đen kia của Dương Thiên Lôi chính là minh chứng rõ ràng nhất. Chỉ có điều, kết quả thu được của việc lấy thân thử nghiệm khiến cho tâm hồn thiếu nữ của nàng đau đớn, quên đi tính toán chạy trốn lúc đầu.

Con mắt đen láy mở lớn của nàng đã tràn ngập nước mắt, chậm rãi nhắm lại, quay khuôn mặt nhỏ nhắn sang một bên.

Thâu tài, thâu tâm, thâu nhân, tài đã hứa hẹn với hắn, tâm cũng đã bị trộm đi, vậy nhân của nàng còn có cái ý nghĩa gì nữa chứ?

Trương Nhã Tĩnh không thèm suy nghĩ đến hậu quả nữa, mũi tên của thần tình yêu ngang trời mà đến đã bắn thủng trái tim nàng, nếu như yêu rồi thì yêu triệt để luôn, bởi vì nàng hiểu rõ, từ nay về sau, nàng không thể yêu lại lần nữa.

Vậy thì buông bỏ hết thảy!

Trộm đi, trộm toàn bộ mọi thứ đi!

Đến một cách oanh oanh liệt liệt vùi dập hoàn toàn đi!

Cho dù ôn tồn trong chốc lát, cho dù từ nay về sau hắn đối với chính mình như một chiếc giày cũ rách, ít nhất nàng cũng đã có được một lần yêu hoàn chỉnh.

Nàng giờ phút này, giống như tự chịu diệt vong, dứt bỏ hết thảy!

- Cô thắng rồi!

Chỉ có điều, ngay khi mà Trương Nhã Tĩnh nhắm mắt lại chờ đợi một trận cuồng phong sắp đến thì, thanh âm dịu dàng không còn chút vô sỉ nào của Dương Thiên Lôi bỗng nhiên nhẹ nhàng vang lên ở bên tai nàng.

Mà ba chữ Dương Thiên Lôi nói ra này, khiến cho Trương Nhã Tĩnh tưởng rằng mình nghe lầm, nàng ngỡ ngàng quay đầu lại, nhìn thấy Dương Thiên Lôi không hề nhúc nhích đang nhìn nàng chăm chú.

Kết cục như vậy, vào lúc Trương Nhã Tĩnh nói ra mấy câu nói trái với lương tâm "anh đã trộm đi tâm của tôi rồi" nhưng lại biểu lộ ra chân tình thì Dương Thiên Lôi đã ý thức được, hắn thua rồi.

Chẳng qua Dương Thiên Lôi cũng không có dừng lại, bởi vì hắn muốn nhìn xem một chút tình cảm của Trương Nhã Tĩnh đối với mình rốt cục đến mức độ nào. Khi Trương Nhã Tĩnh quấn khăn tắm quanh người đi tới, đồng thời nằm lên giường thì đã đủ rồi, hoàn toàn đủ rồi. Một người chỉ vì muốn biết xem mình có đúng thật sự là dâm tặc hay không mà làm được đến mức độ như thế, thì còn có chuyện gì không thể làm được?

Mà hiện tại, chứng kiến mình chậm rãi tiếp cận, đè xuống, nguyên bản nàng còn đang khẩn trương phòng ngự chuẩn bị đá văng mình đi chạy trốn thì bỗng nhiên dẹp bỏ hết thảy mọi sự phòng vệ, chảy nước mắt quay đầu sang một bên, bộ dáng cho mình tùy ý chà đạp, nói lên điều gì?

- Tranh thủ mặc quần áo nhanh lên, nếu không tôi thật sự sẽ không khống chế nổi mình.

Dương Thiên Lôi nói xong trực tiếp từ trên giường bước xuống, đi vào trong toilet.

Từng dòng nước lạnh buốt từ vòi sen ào ào chảy xuống, trong đầu của hắn hiện ra đủ loại hình ảnh khi còn ở Tam Thập Tam Thiên hay sau khi quay về Địa Cầu, sự giãy dụa chần chừ giữa yêu và dục vọng, dần dần bình tĩnh, dần dần sáng sủa, tẩy rửa hoàn toàn một tia dục vọng do Trương Nhã Tĩnh khơi lên.

Lý Tuyết, Tống Hiểu Phân, Lý Hàn Mai, Trương Nhã Tĩnh tổng cộng là bốn rồi. Đào hoa đại vận, sẽ còn mang đến cho hắn bao nhiêu người nữa đây?

Dương Thiên Lôi không dám nghĩ.

Tam Thập Tam Thiên tùy tâm tùy tính, hắn không chút cố kỵ rong ruổi giữa yêu và dục vọng, nhưng có được bao nhiêu là tình yêu chân chính?

Đêm băng diệt, chúng nữ chết hết. Tuy rằng đã biết chung quy chúng nữ sẽ có một ngày sống lại, nhưng khi đó trơ mắt nhìn thấy một đám nữ nhân bên cạnh mình thống khổ băng diệt, đã làm cho Dương Thiên Lôi thật sự cảm nhận rõ ràng sự ích kỷ cùng tùy tâm tùy tính của hắn, ba mươi ba người Lăng Hi cùng Trương Tử Hàm, mỗi một người đều yêu hắn sâu đậm, bởi vì hắn mà hoàn toàn mất đi. Các nàng sát ngày trừ tịch phần lớn đều điềm tĩnh, ngậm miệng không hề nói câu gì.

Một người, chung quy không thể tiếp nhận quá nhiều người yêu, bởi vì hắn căn bản không thể lo nổi, kết quả cuối cùng nhận được chỉ là sự thỏa mãn, mà không còn được sự rung động cùng đủ loại kinh tâm động phách như khivới TrươngTúy Hàm cùng nhau lịch lãm, mạo hiểm lúc trước.

Trương Nhã Tĩnh mãi cho đến khi nghe được tiếng nước chảy ào ào trong phòng tắm thì mới ý thức được là mình đã thắng.

Giống như là nằm mộng, giờ phút này mộng tỉnh, tâm tình hỗn độn không chịu nổi tức khắc sáng sủa, tấm lòng đau xót nháy mắt được an ủi...

Nàng đã thoát khỏi ma chướng!

Chỉ có điều sau một lát, hai gò má Trương Nhã Tĩnh lại nóng lên, thần tình đỏ hồng giống như say rượu... Ta tại sao lại xúc động như thế? Tại sao lại làm ra chuyện lớn mật như vậy?

Hắn nhận thua nhưng vì sao... Trong lòng mình lại cảm thấy có một chút mất mát?

Trương Nhã Tĩnh ngồi dậy, hai tay ôm ở trước ngực, nhưng không có xuống giường mặc quần áo mà là lâm vào trong ngốc trệ...

- Đúng rồi... Hắn rất thích ta, nhưng bởi vì hắn đã có bạn gái, cho nên hắn cố ý không cho ta tiếp cận, sợ bản thân sẽ gây ra lỗi lầm... Hắn đã có bạn gái, ta biết rõ, vì sao còn...

Vì sao còn hy sinh hết thảy để chứng minh cho bằng được?

Hắn là dâm tặc cũng tốt, không phải dâm tặc cũng thế, chính mình thì phải làm thế nào đây?

Đoạt người yêu người ta? Làm kẻ thứ ba?

Nghĩ đến cô gái vô luận dung mạo, khí chất đều không hề kém hơn so với mình, vả lại càng ôn nhu hơn, khiến cho nàng tuy là một nữ nhân cũng không nhịn được phải yêu thương, Trương Nhã Tĩnh không hề có một chút dũng khí chiếm đoạt, một là không đành lòng, hai là không tin tưởng. Huống chi, bên cạnh hắn còn có một Tống Hiểu Phân kiều diễm như một đóa hoa?

Tuy rằng Tống Hiểu Phân rất quả quyết nói rằng Lý Tuyết là bạn gái của Dương Thiên Lôi, chỉ có điều Trương Nhã Tĩnh cũng rất khẳng định Tống Hiểu Phân đối với Dương Thiên Lôi cũng không phải quan hệ đồng học, bằng hữu bình thường như vậy.

Trương Nhã Tĩnh từ trong ma chướng nhảy ra rồi lại nhảy vào bên trong cho nên không hề để ý đến động tĩnh xung quanh. Ngay cả âm thanh Dương Thiên Lôi mở cửa phòng tắm ra cũng không có nghe thấy, mãi đến khi Dương Thiên Lôi tưởng rằng Trương Nhã Tĩnh đã mặc xong quần áo bật cái công tắc đèn, tức thì cả phòng sáng rực, nàng "a" một tiếng sợ hãi, ngẩng đầu lên.

Tối tăm thời gian dài, bỗng nhiên sáng rõ, khiến cho Trương Nhã Tĩnh lập tức lấy hai tay che trước mắt, nhưng bởi vì quá kinh ngạc, cho nên động tác có mạnh một chút...

Khăn tắm dọc từ ngực nàng bỗng nhiên lỏng ra, rớt xuống...

Dương Thiên Lôi đã mặc quần áo chỉnh tề, tâm tình vốn bình tĩnh lại có chút không biết nói gì nhìn vào Trương Nhã Tĩnh hét ầm lên, cuống quít kéo khăn tắm che thân mình lại.

Bộ ngực sữa đầy đặn rất tròn... Dương Thiên Lôi không nhìn thấy, bởi vì không ngờ trên bộ ngực của Trương Nhã Tĩnh có đeo một chiếc yếm màu trắng ngà.

Hai chân khiêu gợi, bóng loáng như ngọc mà lại cân xứng, Dương Thiên Lôi thấy được. Nhưng chiếc bụng bằng phẳng cùng với rừng rậm thiên nhiên màu đen vốn phải hiện ra thì Dương Thiên Lôi đồng dạng không nhìn thấy, bởi vì nữ nhân ngây thơ này không ngờ có mặc một chiếc quần lót in nhân vật hoạt hình.

Rất hiển nhiên, sự lựa chọn vừa tầm của Trương Nhã Tĩnh chính là ẩn giấu phòng thủ hai khu vực này.

Chỉ bất quá, hiện tại có phòng thủ hai khu vực này hay không cũng đã không còn trọng yếu, cùng lắm, nếu Dương Thiên Lôi thật sự muốn làm chuyện ấy với nàng thì chỉ cần ba mươi giây là lột sạch hết.

- Không được nhìn... Mau mau tắt đèn đi!

Sau khi Trương Nhã Tĩnh hoàn toàn che chắn cơ thể mình bằng khăn tắm, cả khuôn mặt đỏ bừng nhìn Dương Thiên Lôi nói.

- Quần lót rất đáng yêu nha!

Làm cho Trương Nhã Tĩnh hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào chính là, không ngờ Dương Thiên Lôi lại vô sỉ cười nói. Hơn nữa, không có nghe lời mà trực tiếp cầm lấy quần áo của nàng, ném cho Trương Nhã Tĩnh rồi xoay người sang chỗ khác.

Hiển nhiên, hắn muốn cho Trương Nhã Tĩnh mặc quần áo dưới ánh đèn.

- Lưu manh... Mau tắt đèn đi!

- Không thể! Đây là sự trừng phạt vì chơi xấu, cô cứ thế mà mặc đồ đi.

Dương Thiên Lôi nói.

- Anh... Vậy cấm anh được nhìn lén!

- Sẽ không đâu!

Dương Thiên Lôi nghiêm chỉnh nói. Chỉ có điều, ngay khi Trương Nhã Tĩnh nhìn chằm chằm bóng lưng của Dương Thiên Lôi, vừa định bỏ khăn tắm xuống thì không ngờ Dương Thiên Lôi rất nhanh quay lưng lại, Trương Nhã Tĩnh sợ tới mức hét lên một tiếng, vội vàng lại lấy khăn tắm che chắn.

- Ha ha ha... Cái bộ dáng của cô mà cũng dám chơi lửa với tôi?

Dương Thiên Lôi vô sỉ nói.

Trương Nhã Tĩnh nguyên bản chỉ lộ ra đầu nhìn chằm chằm Dương Thiên Lôi, sợ bị nhìn thấy, nghe được câu nói của Dương Thiên Lôi, lại đột nhiên cảm thấy rất ủy khuất. Nàng thắng, thắng được cái gì chứ?

Sột xoạt một trận, sau khi âm thanh đình chỉ, Dương Thiên Lôi quay đầu, chỉ thấy Trương Nhã Tĩnh không ngờ hoàn toàn chui vào trong chăn, thân thể cuộn rút vào bên trong, không hề nhúc nhích.

- Ây, cô chui vào trong đó làm gì? Nhanh đi, mười hai giờ rồi, nếu trễ thêm nữa, cẩn thận ba mẹ cô sẽ trách mắng... Truyện Sắc Hiệp

Dương Thiên Lôi nói.

Thế nhưng, Dương Thiên Lôi nói chưa dứt lời, Trương Nhã Tĩnh cuốn rúc ở trong chăn, không ngờ khóc nức nở.

- Ách... Cô khóc cái gì, tôi không phải nhận thua rồi sao? Mau dậy đi, tôi hứa với cô, sau này rảnh rỗi sẽ dạy cô công phu...

Dương Thiên Lôi đi tới trước giường nói, đồng thời giật giật chăn.

Trương Nhã Tĩnh đưa lưng về phía hắn, che kín mắt, bả vai co rút lại, tựa hồ rất ủy khuất.

Kỳ thật Dương Thiên Lôi đã hiểu được nguyên nhân vì sao Trương Nhã Tĩnh khóc, chẳng qua là mặc dù hắn về mặt tâm lý đã tiếp nhận Trương Nhã Tĩnh, nhưng lại vô pháp hứa hẹn gì với Trương Nhã Tĩnh.

Có mấy lời vốn hẳn nên nói bây giờ, nhưng hiện tại bộ dáng của Trương Nhã Tĩnh như thế, làm sao hắn có thể mở miệng đây?

Quá rối rắm!

Vỗ nhẹ nhẹ lên bả vai của Trương Nhã Tĩnh, không có bất kỳ đáp lại. Dương Thiên Lôi chỉ có thể lên giường, hai tay nâng Trương Nhã Tĩnh lên, nhưng khiến cho Dương Thiên Lôi không nghĩ tới chính là, Trương Nhã Tĩnh thoáng cái đã nhào tới trong ngực của hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui