Huyền Thiên


- Ừm, địch trong tối ta ngoài sáng, quả thật bọn hắn muốn làm gì thì lám, chúng ta căn bản không ngăn cản được. Mà lần này, lại có chút gấp gáp, chúng ta không kịp bố trí, chỉ có thể cùng bọn chúng đánh bừa. Một tiếng nữa, người của chúng ta sẽ tập trung ở căn cứ.

Dương Thiên Lôi khẽ nhíu mày nói:

- Có biết bọn chúng đến đây bao nhiêu người không?

- Không biết! Bất quá cậu không cần quá lo lắng, tin tức tổng bộ truyền đến nói, tư liệu bọn hắn thu được, hẳn là của một năm trước, kỳ thật không biết đến cậu. Sau khi cậu giúp người của chúng ta tu luyện xong, có thể rời đi.

- Tôi cũng là một thành viên của tổ chức, há có thể lâm trận chạy trốn được? Trận chiến tuyệt với như vậy, tất nhiên tôi phải gia nhập.

Dương Thiên Lôi mỉm cười nói. Dĩ nhiên trong lòng đã quyết định phải làm thế nào.

- Tôi bảo cậu rời đi thì cậu đi đi! Tuy rằng tu vi của cậu đã đạt đến cấp sáu, nhưng thêm một người hay ít đi một người chẳng hề thấm vào đâu, cần gì phải đi mạo hiểm chịu chết?

Lý Hàn Mai lạnh giọng nói.

- Ha... Cô còn chưa biết, trời sinh mạng tôi cứng lắm, xe đụng không chết, uống thuốc độc không chết, ngay cả sét đánh cũng không chết, cho nên, cô không cần đặc biệt chiếu cố tôi, cái loại chuyện đào ngũ này, tôi không thể làm được. Ở căn cứ chiến đấu đúng không?

Khóe miệng Dương Thiên Lôi hơi hơi gợi lên, thoáng hiện nụ cười mang nét bất cần đời pha chút cuồng ngạo, nói.

- Cậu... Đây là mệnh lệnh! Cậu đừng quản đến chuyện này, cái này cho cậu. Tôi đi thay quần áo, chúng ta tới căn cứ trước. Lát nữa bao gồm cả tôi, còn có ba siêu năng lực giả thuộc tính hỏa cần cậu hỗ trợ. Bất quá, sau khi đến căn cứ, cậu không nên đề cập đến Hiên Viên Kiếm Tông, bọn họ cũng không biết tình huống cụ thể là gì đâu.

Lý Hàn Mai nói xong đứng dậy, ném chiếc chìa khóa xe Hummer về phía Dương Thiên Lôi.

- Tại sao không nói cho bọn họ biết?

Dương Thiên Lôi nhìn theo bóng lưng khiêu gợi của Lý Hàn Mai hỏi.

- Cậu cảm thấy trong cái loại tổ chức như chúng ta, thành viên có được bao nhiêu độ trung thành?

Lý Hàn Mai quay đầu lại hỏi.

- Thế thì cũng đúng!

Dương Thiên Lôi nói.

Không nói những người khác, chỉ riêng lấy bản thân Dương Thiên Lôi mà nói, tựa hồ đối với tổ chức cũng không có bao nhiêu độ trung thành. Những siêu năng lực giả đó, mặc dù được Hoa Hạ đãi ngộ rất lớn, nhưng nói trắng ra, kỳ thật lại là một loại ước thúc biến tướng của Hoa Hạ đối với các siêu năng lực giả.

Cho ngươi quyền sinh sát, cho ngươi của cải, cho ngươi tự do, ngay cả pháp lệnh cũng không có ước thúc với ngươi.

Muốn tiền? Tiền lương cơ bản sơ cấp nhất, cũng đủ đảm bảo cho ngươi vinh hoa phú quý. Muốn nhiều hơn, vậy hãy bằng siêu năng lực của ngươi hoàn thành nhiệm vụ của Hoa Hạ. Cái gì cũng không muốn làm, chỉ muốn làm thường nhân cũng không sao, nhiệm vụ mang tính cưỡng chế chân chính rất ít.

Nếu liên quan đến lợi ích của Hoa Hạ, có thể trung thành hơn một chút, nhưng loại chiến đấu mang tính chất báo thù này, vả lại rất có thể là chiến đấu mất mạng thì rất khó làm cho những người này tự nguyện xuất động.

Dù cho phản bội tổ chức, bằng năng lực của bọn họ cũng có thể dễ dàng ở các nơi trên thế giới tìm được không gian sinh tồn, vậy còn có ai nguyện ý đi chịu chết đây?

Chỉ chốc lát sau, Lý Hàn Mai đã mặc một bộ hắc y bó sát người đi ra, tóc dài xỏa vai đã cột lên, cổ ngọc tuyết trắng càng thêm mê người.

- Đi thôi!

Lý Hàn Mai nói:

- Cậu lái xe!

- Mấy thứ này là gì?

Sau khi Dương Thiên Lôi và Lý Hàn Mai lên xe Hummer, Dương Thiên Lôi nhìn thấy phía sau bày đầy các vật dụng nhỏ, liền hỏi.

- Chiếc xe cùng với những công cụ đó, nếu ngày mai không có cơ hội bắt cậu đi dạo phố, thì đều là của cậu.

Lý Hàn Mai nhắm hai mắt lại, dựa lên trên ghế ngồi, thanh âm lãnh đạm nói.

- Vậy đáng tiếc...

- Đáng tiếc cái gì?

- Đáng tiếc tôi không chiếm được mấy công cụ đó. Chúng ta đi đón một người trước.

Dương Thiên Lôi khởi động xe Hummer, "rừm" một tiếng, liền rất nhanh chạy ra khỏi sân.

- Đón người? Đón ai?

- Hiểu Phân.

- Hiểu Phân? Cậu đón nàng ta để làm gì? Chúng ta phải tới căn cứ!

- Mới đầu không phải tôi đã nói năm giờ phải trở về sao? Biết vì sao không?

Dương Thiên Lôi vừa lái xe, vừa thản nhiên nói. Truyện Tiên Hiệp

- Vì sao?

- Bởi vì tôi và Hiểu Phân ở phi trường trùng hợp gặp được một gia hỏa, tên của hắn vừa vặn cũng là Hiên Viên Cửu Dương. Cô hẳn đã biết Hiểu Phân tu luyện nội gia quyền, bất quá cô còn chưa biết một điều, Hiểu Phân tu luyện nội gia quyền chỉ là vì chữa bệnh. Thân thể của cô ấy là cửu âm tuyệt mạch, mà thân thể tên Hiên Viên Cửu Dương kia là cửu dương tuyệt mạch. Những điều này phỏng chừng cô không hiểu, nói một cách đơn giản, Hiểu Phân đối với Hiên Viên Cửu Dương, so với việc chiến đấu với chúng ta quan trọng hơn nhiều. Đêm nay mục tiêu của hắn là Hiểu Phân chứ không phải tổ chức chúng ta.

- Cậu muốn đưa Hiểu Phân đến căn cứ?

- Không sai! An tâm đi, tôi sẽ làm cô ấy ngủ say, sẽ không biết bất cứ chuyện gì mà cô ấy không nên biết.

Dương Thiên Lôi nói.

- Tôi không phải có ý này. Ý của tôi là, cậu mang Hiểu Phân trốn đi trước không được sao?

- Truy tung phù của người tu đạo, cô có thể trốn được sao?

Dương Thiên Lôi hỏi ngược lại, thấy Lý Hàn Mai ngây ngốc liền nói tiếp:

- Cho nên, không phải bọn chúng chết thì chính là chúng ta chết. Cô còn muốn khuyên tôi ly khai nữa không?

Sau khi đi vào khu quốc tế Lam Phong, Dương Thiên Lôi bước nhanh về tới phòng.

Khi tiến vào phòng ngủ, Tống Hiểu Phân thức trắng cả đêm, đã đi vào trong giấc ngủ say. Làm cho Dương Thiên Lôi có chút lúng túng chính là, không ngờ bộ dạng ngủ của nha đầu kia y chang buổi tối hôm đó, chỉ mặc một cái tiểu nội khố đáng yêu...

Sau khi nhẹ nhàng điểm vào mi tâm của Tống Hiểu Phân, Dương Thiên Lôi cầm quần áo của Tống Hiểu Phân lên, cố gắng ôm lấy thân thể mềm mại trơn tuột kia, hai tòa ngọc phong sừng sững, hai điểm nhũ hoa phấn nộn, vòng eo thon nhỏ không có thịt thừa... Khiến hô hấp Dương Thiên Lôi trở nên nặng nề.

Bất quá lúc này, hiển nhiên không phải là lúc ngắm, rất nhanh mặc áo lot và quần áo cho Tống Hiểu Phân, sau đó Dương Thiên Lôi bế ngang Tống Hiểu Phân bước nhanh tới cổng tiểu khu.

- Cô lái xe đi!

Dương Thiên Lôi kéo cửa ghế phụ lái, nói với Lý Hàn Mai.

Chưa đến một tiếng đồng hồ, Dương Thiên Lôi và Lý Hàn Mai đã đi tới căn cứ viện bảo tàng.

Dương Thiên Lôi ôm Tống Hiểu Phân đang ngủ mê mệt, đi theo Lý Hàn Mai tiến vào.

Bên trong căn cứ đã có một vài thành viên ngồi quây quần trò chuyện với nhau, không hề ý thức được trận chiến một hồi nữa có thể trả giá bằng sinh mạng.

Khi chúng nhân nhìn thấy ba người Lý Hàn Mai, cả đám đều đứng lên, phần lớn ánh mắt đều nhìn chằm chằm về phía Dương Thiên Lôi đang ôm Tống Hiểu Phân.

- Tiểu Mai, đến tột cùng là ai muốn khiêu chiến chúng ta, lại vội vã thúc giục chúng ta trở về như vậy? Nhiệm vụ của tôi đã tới thời khắc mấu chốt...

Một người trung niên hỏi.

- Đây là số ba mươi mới gia nhập vào nhóm chúng ta phải không? Người mới trông vẫn đẹp trai hơn a!

Một thiếu phụ thoạt nhìn hơn ba mươi tuổi, đánh giá Dương Thiên Lôi nói.

- Cô bé này là ai?

Chúng nhân đồng thanh hỏi.

- Ngồi xuống trước đi.

Thanh âm của Lý Hàn Mai không có băng lãnh như dĩ vãng, nhẹ nhàng nói mọi người, đồng thời nói với Dương Thiên Lôi:

- Cậu đưa Hiểu Phân đến phòng ngủ của tôi đi.

- Dương Thiên Lôi cười cười với mọi người rồi ôm Tống Hiểu Phân đi vào phòng nghỉ của Lý Hàn Mai.

- Cụ thể là ai khiêu chiến chúng ta, tổng bộ không nói rõ. Chỉ nói là, thực lực của đối phương rất mạnh. Thời gian quyết đấu đối phương quyết định vào mười hai giờ đêm nay. Cho nên, mọi người phải điều chỉnh đến trạng thái tốt nhất, bao gồm võ trang và chiến lực mạnh nhất. Những người chúng ta ở đây đêm nay, số ba, số năm, số tám, số mười bảy, số hai mươi mốt, bọn họ chấp hành nhiệm vụ ở nước ngoài, không kịp trở về, cho nên, chỉ có thể dựa vào chúng ta.

Khi Dương Thiên Lôi trở lại ngồi xuống với mọi người thì Lý Hàn Mai đang giảng giải tình hình.

- Số mười chín, số mười bốn, số bốn, còn có tôi, chúng ta theo thứ tự để cho số ba mươi, cũng chính là Dương Thiên Lôi mới gia nhập phân bộ chúng ta vào năm trước, là cao thủ nội gia quyền giúp chúng ta tu luyện một lần, thời gian gấp gáp, cũng đừng có cố kỵ tiểu tiết... Nắm chắc thời gian, số mười chín, cô dẫn theo số ba mươi đi trước.

- Ok liền, tôi nhìn thấy suất ca này đã khống chế không nổi rồi...

Làm cho Dương Thiên Lôi bối rối chính là, ba siêu năng lực giả thuộc tính hỏa không ngờ đều là nữ giới. May mà, đều là mấy bà lớn tuổi.

- Được rồi, cậu ta mới mười tám tuổi, Hồ tỷ, cô coi cậu ta là con của mình là được, mau đi đi...

Lý Hàn Mai nói.

- Như vậy sao được? Có đứa con thế này, cũng không thể nhìn cảnh xuân sắc của lão nương a... Tiểu Mai, cô làm gương trước đi cho chúng tôi học theo...

- Ha ha ha... Tại sao tôi không phải là cao thủ nội gia quyền chứ? Đáng tiếc, đáng tiếc. Một trung niên thô tục nhìn bốn người Lý Hàn Mai trêu chọc, nói.

- Tôi che mắt lại. Thời gian không nhiều lắm, bắt đầu đi.

Dương Thiên Lôi đứng dậy bình tĩnh nói. Trong ba người kia thì mặc dù số bốn phong tình vạn chủng, nhưng so với vị thiếu phụ phong tình Đỗ Lâm San kia mà nói, hoàn toàn không cùng cấp bậc, Dương Thiên Lôi được đông đảo mỹ nữ vây quanh, còn không đến mức có ý nghĩ khác thường gì, lúng túng thì lúng túng, nhưng chung quy tốt hơn so với giúp đỡ mấy lão già.

Ba giờ sau, ba siêu năng lực giả thuộc tính hỏa, vẻ mặt một đám kích động, hiển nhiên dưới sự hỗ trợ của Dương Thiên Lôi, năng lượng thuộc tính hỏa họ hấp thu được mạnh hơn rất nhiều. Cho dù chưa có thí nghiệm, bọn họ đều có thể khẳng định, cấp bậc bản thân mình ít nhất tăng lên đến hai cấp.

- Cần nghỉ ngơi một chút không?

Khi đến phiên Lý Hàn Mai thì Lý Hàn Mai nhìn Dương Thiên Lôi cả người ướt đẫm mồ hôi, hỏi.

- Không cần, bắt đầu đi!

Dương Thiên Lôi nói.

Lý Hàn Mai trừng mắt nhìn Dương Thiên Lôi một cái, xoay người đi về phía phòng tu luyện. Lý Hàn Mai rõ ràng, đoạn thời gian này, thực lực Dương Thiên Lôi chắc chắn có sự đề thăng kinh người. Ba tiếng liên tục vận dụng nội lực, hắn ngoại trừ mồ hôi đầy người ra, nội lực căn bản không tiêu hao bao nhiêu. Mỗi một lần, Lý Hàn Mai cho rằng mình đã nhìn thấu Dương Thiên Lôi, nhưng tiếp tục tiếp xúc, lại càng trở nên thâm bất khả trắc.

- Cần che mắt không?

Sau khi đóng cửa lại, Dương Thiên Lôi nhìn thấy Lý Hàn Mai đã đi về phía phòng thay quần áo, khóe miệng thoáng hiện một nụ cười tà ác, hỏi.

Cước bộ Lý Hàn Mai hơi chậm lại, tựa hồ do dự, cũng không quay đầu lại nói:

- Tùy cậu!

Lát sau, Lý Hàn Mai mặc đồ tắm đi ra.

Tuy rằng Dương Thiên Lôi đã nhìn qua vài lần, nhưng mỗi lần nhìn thấy, đều vẫn bị kích thích muốn phun máu mũi, hơn nữa mỗi một lần lại càng táo bạo hơn lần trước. Tống Hiểu Phân như nụ hoa chờ đợi nở ra, còn Lý Hàn Mai là anh đào chín mọng, bộ ngực sữa đầy đặn kia, không hề nghi ngờ sẽ làm cho bất kỳ nam nhân nào nhìn thấy cũng phải "kê động".

Áp chế kích thích trong lòng, Dương Thiên Lôi cũng đi vào phòng thay quần áo, đổi lại đồ bơi chuẫn bị sẵn cho hắn.

Chỉ có điều, khi Dương Thiên Lôi ra khỏi phòng thay quần áo, chứng kiến Lý Hàn Mai trong hồ nước thì ánh mắt bỗng mở to, nói:

- Cô... Cô làm gì đó?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui