Huyền Thiên


- Nói bậy...Cậu rốt cuộc...Có phải là người hay không?

Lý Hàn Mai vẫn nghiêm mặt, nhìn xuống từng đám mây dưới thân đang như tia chớp thụt lùi về phía sau, nhịn không được hỏi.

- Thiên Lôi ca ca là thần tiên mà...Hì hì, Mai tỷ, kích động sao?

Tống Hiểu Phân thân mật ôm cánh tay của Dương Thiên Lôi, nhô đầu qua người Dương Thiên Lôi, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Lý Hàn Mai, cười tươi rói.

- Tiểu nha đầu, em sớm biết rồi, có phải hay không?

Lý Hàn Mai trừng mắt nhìn Tống Hiểu Phân, hỏi.

Tống Hiểu Phân ở trong mắt Lý Hàn Mai đích thật là tiểu nha đầu. Không có biện pháp, Lý Hàn Mai thân là giáo viên chủ nhiếm, lớn hơn Tống Hiểu Phân đến sáu tuổi. Tuy nhiên, Lý Hàn Mai lại chưa bao giờ ý thức được, Dương Thiên Lôi bằng tuổi với Tống Hiểu Phân, trong lòng nàng hắn sớm đã không phải là tiểu nam sinh.

- Hi hì...Nếu người ta không gặp nguy hiểm thì anh ấy cũng sẽ không nói...Tuyết tỷ cũng không biết anh ấy biết bay đâu.

Tống Hiểu Phân giống như quỷ tinh linh, thế nào lại không nghe ra ghen tuông ẩn trong lời nói của Lý Hàn Mai?

Cho nên, tiểu nha đầu thông minh lanh lợi, trực tiếp mang cả Tuyết tỷ ra làm lá chắn.

- Cậu rốt cuộc là ai?

Lý Hàn Mai tiếp tục truy vấn.

- Tôi không phải người, là yêu quái!

Gia hỏa vô sỉ Dương Thiên Lôi này, lúc nói chuyện, bàn tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Lý Hàn Mai, đột nhiên biến thành móng vuốt, xoa bóp thân thể mềm mại hoàn toàn trần trụi của Lý Hàn Mai còn cách một lớp chăn.

- Lưu manh...

Lý Hàn Mai sợ tới mức liên tục vặn vẹo, nói.

- Chậc chậc...Dù sao tất cả đều là người quen, ca cũng không kiêng kỵ nữa, lúc trước là ai liên tục không ngừng quyến rũ ca a? Hiểu Phân à...Em cũng không biết đâu...Lúc trước đó...

- Dương Thiên Lôi! Cậu dám nói thêm nữa, tôi sẽ không để yên cho cậu đâu.

Nghe thấy lời nói của Dương Thiên Lôi, Lý Hàn Mai vốn khuôn mặt đã đỏ bừng, tức thì lại xấu hổ vô cùng, nếu Dương Thiên Lôi ở trước mặt Tống Hiểu Phân nói ra chuyện lúc trước nàng câu dẫn hắn, vậy nàng còn biết để mặt vào đâu?

- Hắc hắc...Còn nói tôi là lưu manh nữa không?

Dương Thiên Lôi cũng ngừng lại, đắc ý nói.

- Nay thế này, mai thế kia. Sau này cậu sẽ không có cơ hội nữa đâu!

Lý Hàn Mai nói.

- Ơ? Trước kia đều được, hiện tại không được, hẳn là càng được mới đúng a, tại sao lại ngược lại không được chứ?

- Hai người đang nói gì thế?

Tống Hiểu Phân nghi hoặc hỏi, tuy rằng mơ hồ biết được hai người đang nói đến chuyện kiều diễm nào đó, nhưng vẫn không minh bạch cho lắm, nhịn không được hỏi.

- Không có gì!

Sau khi Lý Hàn Mai đáp lại Tống Hiểu Phân một tiếng, tiếp theo nói với Dương Thiên Lôi:

- Trước kia là bất đắc dĩ, gắng gượng làm...hiện tại, đương nhiên tôi sẽ không như vậy nữa...

- Ừ có đạo lý...Dù sao không có lo lắng về sau, cũng không vì nhất thời, còn có thể lựa chọn người tốt hơn nữa...

- Nói bậy bạ gì đó...Ai muốn chọn...

Nghe thấy lời nói của Dương Thiên Lôi, tuy rằng Lý Hàn Mai thẹn thùng trong lòng, nhưng vẫn ngăn trở Dương Thiên Lôi, sau khi dừng lại một chút, đại khái không muốn ở trên đề tài này để cho Tống Hiểu Phân chế giễu, bắt đầu nói tiếp:

- Đúng rồi, khi tôi vùng với đám người R quốc đó chiến đấu, là cậu giúp tôi sao?

Dương Thiên Lôi hơi sửng sốt, nói:

- Tôi giúp cô? Nếu tôi biết, còn có thể để cho cô thiếu chút nữa đi đời nhà ma sao? Tôi tân tân khổ khổ...Mà có người giúp cô sao?

Vốn Dương Thiên Lôi định nói "tôi tân tân khổ khổ mới có được năng lượng bổn nguyên a, cũng bởi vì cô nha, tổn thất bảy tám phần, lại trở về lúc đầu" nhưng chung quy không có nói ra miệng.

- Ban đầu...Tôi căn bản không hề cảnh giác, liền bị đánh lén đắc thủ, một đao đâm vào trái tim. Đọc Truyện Kiếm Hiệp

Nói đến trận chiến đấu kia, vẻ mặt Lý Hàn Mai rất nhanh trở nên băng lãnh dị thường, dường như rơi vào hồi ức.

Khi Lý Hàn Mai nói đến đoạn dường như nhìn thấy Dương Thiên Lôi đang cổ vũ bản thân kiên trì, tiếp tục kiên trì, vẻ mặt Dương Thiên Lôi cũng rất kinh ngạc. Lý Hàn Mai xảy ra sự cố, hắn hoàn toàn không có cảm ứng được, làm sao có thể cổ vũ?

Cuối cùng, Dương Thiên Lôi chỉ có thể kết luận, đó chính là bởi vì Lý Hàn Mai quá yêu mình, cho nên, trước khi chưa gặp được mình, không muốn chết đi như vậy. Tựa hồ, cũng chỉ có như vậy mới là lời giải thích hợp lý nhất.

Yêu, là một loại lực lượng, một loại lực lượng vĩ đại, có thể làm con người ta vào thời khắc nguy hiểm, bộc phát ra lực lượng gấp mười, gấp trăm thậm chí gấp nghìn lần.

Tựa như người mẹ bình thường, dễ dàng đặt đưa con lên trên người mình giống như nâng chiếc ô tô mấy tấn lên, thần kỳ nhưng tồn tại thật sự. Đó chính là lực lượng tình thương của mẹ.

Tình yêu, đồng dạng là như thế!

Chỉ chốc lát sau, Dương Thiên Lôi chỉ là mượn dùng thiên địa chi lực, vẫn lấy tốc độ khủng bố làm cho Lý Hàn Mai cùng Tống Hiểu Phân cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, trong mấy phút đồng hồ ngắn ngủi, từ Đế Đô chạy tới Ma Đô, hơn nữa trực tiếp hạ xuống tiểu viện của Lý Hàn Mai trong khu biệt thự của đại học Hoa Kiếm.

Lý Hàn Mai trần trùng trục đương nhiên không có chìa khóa, chỉ có điều, có loại biến thái như Dương Thiên Lôi ở đây, có khóa hay không đều không thành vấn đề. Sau khi trực tiếp tiến vào phòng, Dương Thiên Lôi mới thả Lý Hàn Mai và Tống Hiểu Phân xuống.

Lý Hàn Mai quấn chăn nói với hai người một tiếng rồi trực tiếp đi vào phòng ngủ.

Trong nháy mắt Lý Hàn Mai tiến vào phòng ngủ, Tống Hiểu Phân lập tức nhào vào trong lòng Dương Thiên Lôi.

Tiểu nha đầu này một tháng qua không lúc nào không nhớ tới Dương Thiên Lôi, nhưng mà trở ngại Lý Hàn Mai ở đây, bây giờ thì không chút xấu hổ thân mật với Dương Thiên Lôi.

- Mấy ngày nay không có tu luyện phải không?

Dương Thiên Lôi cưng chiều ôm lấy Tống Hiểu Phân, nói bên tai nàng.

- Mai tỷ bị như vậy, người ta nào còn tâm tư tu luyện chứ...Bất quá...Quang mang bảy màu lúc nãy anh phát ra thật là lợi hại...Nếu mỗi ngày đều đều làm như vậy, người ta cũng không cần phải mỗi ngày dậy sớm tu luyện nữa...

- Em không muốn tu luyện nữa sao?

- Đương nhiên rồi, ai mà không thích ngủ nướng a...

- Bản thân anh có một biện pháp, chỉ xem em có nguyện ý hay không...

Gia hỏa đáng khinh Dương Thiên Lôi này, sau những kinh lịch ở Hiên Viên Kiếm Tông, bất tri bất giác đã hoàn toàn khôi phục lại sự vô sỉ lúc trước, thậm chí chỉ có hơn chứ không có kém, giờ này phút này, không ngờ lộ ra một nụ cười xấu xa, chăm chú nhìn Tống Hiểu Phân nói.

- Biện pháp gì?

Tống Hiểu Phân khi thì thông minh, khi thì khờ dại, mở to mắt nhìn Dương Thiên Lôi ngây thơ hỏi.

- Hắc hắc...Cái kia, ca không phải cắn nuốt Hiên Viên Cửu Dương rồi sao? Em phải biết rằng...Anh hiện tại chính là cửu dương tuyệt mạch a...Ca đã biến thành nam nhân mệnh trung chú định của em...Chúng ta chỉ cần làm cái kia...Em hiểu không?

- Anh là đồ lưu manh! Đại lưu manh!

Tống Hiểu Phân lập tức đỏ bừng cả khuôn mặt, so với Lý Hàn Mai vừa rồi còn đỏ hồng hơn, thẹn thùng vô hạn lấy tay đẩy Dương Thiên Lôi ra nói:

- Em tố cáo Tuyết tỷ!

- Ha ha ha...

Dương Thiên Lôi đắc ý cười to nói:

- Tố cáo đi, tố cáo đi, nếu Tuyết tỷ biết, chắc chắn sẽ không quan tâm...

- Không thèm nghe anh nói nữa!

Tống Hiểu Phân châu mỏ, giả bộ tức giận nói, nhịp tim hô hấp đều bị Dương Thiên Lôi làm cho đảo lộn.

Tống Hiểu Phân đương nhiên sẽ không thực sự tức giận, chỉ có điều, hiện tại bất kể như thế nào cũng tuyệt đối không được.

Nàng luôn luôn cho mình là "bà hai", dù thân mật thế nào, cũng không thể vượt mặt Tuyết tỷ a?

Trong lòng tiểu nha đầu này, ít nhất, nàng cũng muốn sau khi Tuyết tỷ chính thức trở thành nữ nhân của Dương Thiên Lôi, mình mới có thể vào thời gian thích hợp, khoái khoái lạc lạc ở chung với hắn.

Về phần tốt nghiệp đại học hay không, có thể vào nhà thờ làm đám cưới hay không, Tống Hiểu Phân hoàn toàn không quan tâm, xã hội bây giờ, cũng không có mấy người để ý.

Có thể tốt nghiệp đại học còn bảo trì trong trắng, có sao?

Họa may là thánh nữ hoặc thặng nữ! (Thặng nữ: nữ nhân dôi ra, xấu quá không ai thèm)

Nếu không phải là thặng nữ chẳng ai thèm muốn thì là thánh nữ không tìm được đối tượng thích hợp.

Trương Nhã Tĩnh, Lý Tuyết, Lý Hàn Mai chính là kẻ đến sau. Ít nhất đối với Tống Hiểu Phân mà nói là như vậy, so với những người đó nàng "hạnh phúc" hơn, bởi vì bản thân nàng mới mười tám tuổi đã sớm gặp được Dương Thiên Lôi.

- Ai...Vậy em cứ tiếp tục năm giờ sáng mỗi ngày rời giường đi. Ngủ thẳng đến khi muốn tỉnh, đây chính là chuyện đại khoái hoạt của nhân sinh...

Dương Thiên Lôi nói.

- Ngủ sớm dậy sớm cơ thể khỏe mạnh. Hừ, em cũng đi tắm rửa thay quần áo.

Tống Hiểu Phân nói xong liền đi đến một phòng ngủ khác. Đoạn thời gian này, bởi vì lời dặn dò của Dương Thiên Lôi, có đôi khi, Tống Hiểu Phân sẽ ở chung với Lý Hàn Mai, cho nên, trong nhà Lý Hàn Mai, phòng ngủ còn lại đã có đệm chăn, đồng dạng cũng có quần áo của Tống Hiểu Phân.

Nghe âm thanh "rào rào" từ trong hai phòng tắm truyền đến, Dương Thiên Lôi không có việc gì, bỗng nhiên có một loại xao động tình yêu trai gái, loại xao động này, khi đối mặt với thập nữ ở Hiên Viên Kiếm Tông hoàn toàn không giống, vạn phần không giống.

Sau khi vứt bỏ ý nghĩ đáng khinh trong đầu đi, Dương Thiên Lôi cầm di động lên, lúc này, mới nhìn thấy tin nhắn trên điện thoại.

Dãy số gửi tin nhắn bình thường, dưới tình huống thông thường chậm lại hai ba ngày, nếu mà qua thời gian này, cho dù khởi động máy cũng không thể nhận được tin nhắn của đối phương. Điểm ấy, Dương Thiên Lôi khi ở căn cứ đặc huấn cũng đã biết được.

Bất quá, dù vậy lúc này trong chiếc di động bình thường của Dương Thiên Lôi vẫn có hơn mười tin nhắn.

Đám người Trần Hồng Binh dùng ám ngữ hội báo tiến độ tình hình có năm tin, không cần để ý tới.

Sáu tin của Trương Nhã Tĩnh, ba tin của Liễu Diệc Nhi, nội dung hoàn toàn bất đồng.

Trương Nhã Tĩnh biết Dương Thiên Lôi đã tới nơi khác, chỉ là không biết khi nào Dương Thiên Lôi trở về, nội dung cũng rất đơn giản, không hề nhìn ra chút quan hệ mập mờ nào. Mặc dù Trương Nhã Tĩnh lần đầu làm đàn bà rất muốn thân mật một chút, nhưng nàng lại rất cẩn thận, sợ tin nhắn của mình gửi cho Dương Thiên Lôi sẽ bị đám người Tống Hiểu Phân đọc được, gặp phải phiền toái.

Mà Liễu Diệc Nhi thì không biết tình hình của Dương Thiên Lôi, ba tin liên tiếp đều gửi đi vào buổi tối, rất hiển nhiên, nha đầu kia đối với việc Dương Thiên Lôi trong đoạn thời gian này một mực không nhắn lại vô cùng thương tâm. Dấu chấm hỏi, khuôn mặt nhỏ nhắn ủy khuất khóc, anh lại đang thực hiện nhiệm vụ đặc thù sao? Còn chưa trở lại sao? Hay là không để ý đến người ta nữa...

Dương Thiên Lôi tích tích nhắn trở lại hai tin, một tin cho Trương Nhã Tĩnh, nói cho nàng biết hắn đã trở về, nhưng có chuyện tình trọng yếu phải làm, mấy ngày nữa sẽ tìm nàng. Tin còn lại là gửi cho Liễu Diệc Nhi, tại sao lại không quan tâm đến cô chứ? Ca là đang tiến hành nhiệm vụ đặc thù, vừa mới trở về.

Không thể không nói, nếu như không có kinh lịch của đoạn thời gian này, tin nhắn Dương Thiên Lôi gửi cho Liễu Diệc Nhi, tuyệt đối sẽ không thể thân thiết như vậy. Nhưng hiện tại, hắn đã quen ăn rồi, khụ khụ, hoặc là nói đã nghĩ thông rồi?

Nếu bị đám người Lục Áp làm cho trở thành "mệnh trung chú định", thật sự không cần phải rối rắm nhiều thế, huống chi Liễu Diệc Nhi hoặc nhiều hoặc ít có chút quan hệ với Lăng Hi, về phần quan hệ thế nào, tạm thời Dương Thiên Lôi thật sự không cách nào biết được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui