Huyền Thoại Pháp Sư 12 Chòm Sao


Chương 18
Cảnh rừng trước mắt càng lúc càng âm u, chẳng biết đến lúc nào cây cối mới thôi không che ngang tầm mắt.
Không khí quanh chàng thật lạnh lẽo, thế nhưng không một giọt nước nào đóng băng, cây cối vẫn cứ mịt mùng xanh tốt. Khu rừng này quả thực ẩn chứa một sức mạnh kì bí. Thậm chí có đôi lúc Song Tử tưởng như chính tai mình nghe thấy nhịp thở của nó, một con quái vật khổng lồ đang say ngủ.
"A...đàn ông..."
Một giọng nói thì thầm như gió thoáng qua. Song Tử dừng bước, cảnh giác nhìn xung quanh. Rừng rậm ken đặc không chừa lấy một khoảng trống. Chàng cất tiếng hỏi.
- Ai đó ?
"Suỵt ! Hắn nghe thấy ngươi rồi."
Lại có tiếng người thì thào.
"Ôi, ôi...đã từng có một thời khu rừng này không ai dám bén mảng tới..."
"Thợ săn ?"
"Đẹp trai thật ! Ta không nghĩ hắn là con người."
- Ai đó ? Hãy ra mặt đi ! Đừng có xì xào sau lưng ta. - Song Tử bực mình hét.
Vừa dứt lời, đột nhiên cây cối chung quanh chàng rùng rùng chuyển động, những tàn lá rậm rạp trật tự xếp lại với nhau rồi nhất loạt lui dần khắp bốn phía. Song Tử kinh ngạc chứng kiến sự chuyển động của khu rừng ma quái. Cây cối tiếp tục di chuyển ra xa để lại quanh chàng một khoảnh đất trống. Rồi từ phía sau một gốc cây cổ thụ, một bóng người yêu kiều lộ diện, ung dung cảm thán.
- Thật chẳng trách Dominic để vuột mất chàng. Suy cho cùng vẻ đẹp của đàn ông cũng là một thứ quyền năng.
Từ một gốc cây khác, một thiếu nữ khác lại xuất hiện, duyên dáng không kém người kia.
- Mẹ đang đợi chàng. Hy vọng bà ta để cho chàng sống thêm một ngày. Ta rất muốn làm quen với chàng.
Song Tử vẫn chưa hết kinh ngạc, nhưng theo những suy đoán ban đầu chàng có thể khẳng định những người này chính là chị em của Dominic, đích thị là những phù thủy rừng sâu. Theo sau hai thiếu nữ nọ là hàng loạt những bóng dáng thướt tha dần dần xuất hiện, họ khoác trên người những chiếc váy bằng tơ lụa đẹp mê hồn, gấu váy dài quét đất, đầu đội áo choàng nhiều màu sắc khác nhau. Song Tử không thể đếm hết có bao nhiêu phù thủy có mặt trong khoảnh rừng đó, chỉ biết rằng bọn họ mỗi người mỗi vẻ đều hết sức xinh đẹp. Quả thực đúng như những gì mà người ta đồn đại. Và nếu những gì được đồn đại là thật thì chàng đang đứng giữ một rừng hoa xinh đẹp nhưng lại độc địa chết người. Song Tử cố gắng giữ bình tĩnh, nhìn ả phù thủy đầu tiên nói chuyện với mình mà hỏi.
- Ta có chuyện muốn gặp Scarlet. Hy vọng các nàng chuyển lời giúp.
Ả phù thủy mỉm cười đáp.
- Hãy xem cái cách chàng gọi tên mẹ ta kìa, không một chút nể nang.
- Thế thì ta nên gọi bà ấy bằng danh hiệu gì cho xứng đáng ?
Phù thủy chưa kịp đáp thì bỗng nhiên vang vọng trên không trung một giọng nói đầy ma lực.
- Con người đã từng cung kính gọi ta một tiếng hoàng hậu. Nhưng ngày nay bọn họ đã xem ta chẳng khác nào một loài quỷ dữ. Ha ha ha.

Vừa dứt lời thì gió ào ạt nổi lên, lá cây, tàn cây và váy áo của những phù thủy rừng sâu bị thổi tung phấp phới. Bụi cát vần vũ trong không gian tạo nên một vòng xoáy dữ dội, Song Tử dùng tay che ngang tầm mắt để kiểm soát tầm nhìn. Khó khăn lắm chàng mới giữ được cơ thể đứng vững trước một lực lượng mạnh mẽ đến như vậy. Khỏi cần phải nói, chàng cũng có thể cảm nhận được sức mạnh dữ dội của nữ chủ nhân rừng sâu, phù thủy tối cao trong truyền thuyết. Chỉ cần một lời nói phát ra đã có thể khuấy động không gian đến như vậy. Chàng khẽ liếc nhìn những phù thủy rừng sâu, lúc này họ đều lùi xa hơn vào trong rừng, cúi người nửa cung kính, nửa sợ hãi. Vòng xoáy gió bụi càng lúc càng thu nhỏ, nhưng sức mạnh lại không hề thuyên giảm. Chỉ thấy một loạt dây leo rừng khổng lồ to bằng cánh tay một người đàn ông khỏe mạnh từ trong rừng bỗng nhiên xuất hiện, lao vụt về phía vòng xoáy, nhanh chóng đan kết lại với nhau thành một chiếc võng. Ngay khi chiếc võng được hình thành thì cơn lốc nọ mới dịu dần, cát bụi chậm rãi tan rã để lộ một bóng người thản nhiên ngồi đu đưa giữa không trung. Đó là một người phụ nữ tuổi ước chừng đã ngoài ba mươi, nhưng sắc đẹp của bà ta lại không hề tương đồng với tuổi tác. Gương mặt thanh tú, làn da trắng mịn màng, mái tóc đen dài được chải gọn gàng thành từng lọn bọc trong những dài băng bằng ren trắng. Có lẽ thậm chí hoàng hậu biển cả Alfreidr mà loài người ca tụng cũng phải nể nang người đàn bà này về khoản dung mạo. Song Tử lúc nhỏ đã từng nghe đi nghe lại những câu chuyện của tộc trưởng về các mỹ nhân thời viễn cổ. Nhưng chàng vẫn luôn cho rằng Danisa quá thờ phụng những giá trị cổ xưa cho nên mới ôm ấp những câu chuyện cổ tích ấy. Nhưng bây giờ thì chàng không thể không công nhận rằng tộc trưởng của chàng có lý khi ngợi ca vẻ đẹp của con người thời ấy. Scarlet là một bằng chứng sống, một kẻ đã vượt ra khỏi sự ràng buộc của cái chết để trở thành một sinh vật bất tử. Còn bức họa chân dung nào có thể sống động hơn hình ảnh mà chàng đang nhìn thấy trước mắt.
Trong lúc Song Tử còn mãi ngỡ ngàng trước những gì diễn ra trước mắt thì Scarlet từ tốn lên tiếng.
- Ta nghĩ ngươi cũng đã biết kết cục dành cho những ai bước chân vào khu rừng của ta. Đàng nào ngươi cũng sẽ chết, nhưng ta muốn biết lý do nào khiến ngươi coi thường mạng sống đến vậy. Chẳng lẽ ngươi sợ phải tự kết liễu bản thân nên muốn chúng ta ban ột ân huệ ?
Nghe những lời ấy, Song Tư lấy làm khó chịu, chàng nhìn thẳng người đàn bà ấy mà hiên ngang trả lời.
- Ta đến đây để hỏi về con đường tiến nhập thành cổ Zarnut. Nhưng nếu bà gây sự thì ta sẽ giúp cư dân quanh đây trừ đi một mối nguy hại.
- Ha ha ha ! - Nếu ai chưa từng nghe ác quỷ cười thì có thể dựa vào tràng cười của Scarlet mà biết được. Giọng cười của bà ta khiến cho khu rừng chao đảo một lượt, lá rụng lả tả, một luồng sức mạnh ập ra xung quanh bức lui Song Tử vài bước.
Thật không ngờ một thiếu phụ xinh đẹp lại có thể có cái cách cười ma quái và độc địa đến như vậy. Song Tử không khỏi có chút kinh sợ. Nhưng chàng cố gắng không biểu lộ điều đó ra ngoài.
- Ngươi giúp cư dân quanh đây diệt trừ ta ? - Scarlet hơi chuyển mình trên chiếc võng, ánh mắt bà ta mở to, long lanh nhìn chàng trai bên dưới. - Ngươi chẳng khác nào một con bọ dưới chân của ta.
Song Tử cảm thấy tức giận trước sự khinh thường của người đàn bà đó, chàng nắm chặt hai tay dợm bước về phía trước một bước. Scarlet gần như không màng đến hành động đó của chàng, bà ta đưa một ngón tay trỏ lên không trung rồi khẽ cụp xuống. Ngay lập tức chung quanh Song Tử xuất hiện một luồng sức mạnh dữ dội tựa như hàng ngàn tấn đất đá đổ ập xuống. Một âm thanh chấn động vang lên, cả người Song Tử bị thứ lực lượng vô hình đó đè mạnh xuống mặt đất, chàng đau đớn thổ ra một ngụm máu tươi. Đám phù thủy xung quanh sợ tái mặt, không kẻ nào dám tiến tới để giúp chàng. Scarlet lạnh lùng lên tiếng.
- Chàng trai trẻ, đúng là chàng trai trẻ. Đàn ông ở tuổi của ngươi, sự háo thắng chọc thủng cả mấy tầng trời. Nhưng rất tiếc con trai à, cuộc đời ngắn ngủi của ngươi nếu như so với niên kỷ của ta thì cũng giống như một giây đồng hồ trong năm tháng đằng đẵng. Nếu như ta không lầm thì từ lúc ngươi sinh ra cho đến tận bây giờ ngươi vẫn không làm được cái gì ra hồn ngoài những cuộc vui chơi trẻ con khiến ẹ ngươi lo lắng hoặc hả hê trong những mối tình nửa vời của chính mình.
Song Tử khổ sở bò dậy, một tay quệt lấy vệt máu nơi khóe miệng, nghiến răng nói.
- Vì sao bà biết được những chuyện đó ?
- Ta không cần phải có quyền năng thần thông để nhìn thấu một đứa trẻ. - Scarlet dùng ánh mắt âm u nhất để xăm soi Song Tử. - Đàn ông như ngươi, ta đã gặp vô số. Ngươi bảo ta làm sao không biết ?
Sau một hồi nỗ lực và cố gắng chịu đau, Song Tử đã đứng lên được, chàng mỉa mai nói.
- Bà đã ngủ với bao nhiêu người đàn ông chỉ để đổi lại những hiểu biết này ?
Ánh mắt Scarlet đột nhiên chuyển sang giận dữ, cùng lúc đó một luồng lực vô hình dữ dội lại vùi dập xuống cơ thể Song Tử thêm một lần nữa. Song Tử nằm bẹp dưới mặt đất, đau đớn rên rỉ, máu tươi liên tục trào ra khỏi miệng. Lúc này đột nhiên từ trong khu rừng chung quanh, một bóng áo choàng tím vội vã lao tới rồi đổ xuống bên cạnh chàng. Scarlet dùng một chất giọng nửa ngạc nhiên nửa lạnh nhạt nói.
- Dominic ? Ngươi đã chán sống rồi hay sao ?
Dominic run rẩy nhìn người mẹ máu lạnh kia phân trần.
- Xin mẹ hãy nương tay. Dù sao chàng ấy cũng đã tha mạng cho con.
- Hừ ! - Scarlet phất tay giận dữ. - Ngươi còn mặt mũi nói ra câu đó ? Ngươi luyện tập ma thuật như thế nào mà ngay cả một pháp sư cỏn con cũng không đánh nổi. Còn ở trước mặt ta xin xỏ cho hắn ?
Song Tử cố nén đau, thì thào nói.
- Dominic, nàng đang làm gì vậy ? Ta không muốn liên lụy đến nàng.
- Song Tử, ta... - Dominic bối rối nhìn chàng, không biết phải trả lời làm sao.
Scarlet ở trên võng ngồi hẳn dậy. Một tay bà ta đặt lên ngực mình, vẻ mặt ra vẻ ngạc nhiên mà thốt lên.

- Chao ôi ! Có phải hôm nay may mắn mỉm cười với ta hay không ? Một đôi tình nhân.
Dominic hốt hoảng chối.
- Con không...
Vừa nói được mấy chữ đột nhiên Dominic cảm thấy miệng cứng đờ, không thể động đậy được. Scarlet buông mình khỏi võng, nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất.
- Ta không cần ngươi phải biện hộ. Ngươi muốn lừa ta ?
Phù thủy tối cao ung dung lướt tới hai kẻ ở trước mặt, ánh mắt không một chút lay động. Bà tay dùng một tay nâng gương mặt của Dominic lên đối diện với mình.
- Thật không ngờ ta lại sinh ra một thiên thần nhân từ đến như vậy. - Scarlet buông tay, Dominic không dám ngẩng mặt nhìn mẹ mình. - Ngươi vì một tên đàn ông mà phản bội lại ta. Ngươi coi bà già này không phải mẹ của ngươi nữa có phải không ?
- Bà đừng làm khó dễ nàng ấy. - Song Tử giận dữ nói.
Scarlet quay phắt về phía chàng, ánh mắt bà ta rằn ri tia máu.
- Ngươi sẽ mở miệng khi nào ta cho phép.
Cùng lúc đó, Song Tử cảm thấy một lực vô hình ép chặt hai hàm của mình lại với nhau, dù cố gắng đến mức nào cũng không há ra được. Ma thuật của Scarlet thực sự quá hùng mạnh. Bà ta có thể sai khiến không gian mà không cần đến bất kì thần chú hay thủ thuật nào.
- Song Tử. - Giọng Scarlet đột nhiên dịu lại. - Bây giờ ta tuyên bố khép cho ngươi tội chết.
Vừa nói, bà ta vừa dang một tay ra, lập tức từ trong khu rừng xung quanh, một loạt dây leo trườn ra, quấn chặt lấy chân tay chàng, kéo cả người Song Tử lên không trung.
- Ngươi đã xâm phạm khu rừng của ta, quyến rũ con gái của ta, bất kính trước mặt ta. Ngươi còn gì để nói ? - Scarlet ngưng lại một lúc rồi bật cười. - Ta quên mất, hiện tại ngươi không thể nói.
Song Tử bị trói chặt bởi những sợi leo, từng thớ thịt trên người chàng bị kéo căng vô cùng đau đớn. Nhưng chàng vẫn không hề khuất phục, ánh mắt kiên cường căm phẫn nhìn người đàn bà độc ác. Scarlet mỉm cười nói.
- Ngươi can đảm lắm. Để ta moi lá gan của ngươi ra xem nó lớn đến cỡ nào.
Vừa dứt lời, bà ta đưa một tay về phía trước, quắp thành móng vuốt, bấu vào bờ sườn của Song Tử. Chàng đau đớn kêu lên một tiếng, máu từ những lổ thủng do móng tay mụ phù thủy để lại tuôn thành dòng. Gương mặt Scarlet nanh ác vô cùng, đúng là vẻ mặt của một ác quỷ giết người không gớm tay. Song Tử cảm thấy sự sống của mình bị rút cạn theo dòng máu chảy, cảnh vật trước mắt dường như mờ đi. Lẽ nào chàng phải đành bỏ mạng tại nơi đây. Chàng không ngờ rằng chuyến du hành của mình lại kết thúc sớm đến như vậy. Tộc trưởng kính yêu, có lẽ bà ấy sẽ thấy vọng lắm, bà ấy đã tin tưởng và tự hào về chàng biết bao.
Một vạt áo trên người chàng đã bị móng vuốt của Scarlet xé rách để lộ vết thương tươm máu. Mụ phù thủy chuẩn bị ra đòn thứ hai để kết liễu Song Tử. Nhưng bỗng nhiên, gương mặt Scarlet khẽ biến đổi, ánh mắt bà ta kinh ngạc nhìn cái chỗ da thịt lộ ra ấy. Bà ta liền lấy tay vạch vạt áo sang bên. Một hình xăm kéo dài từ hai mạn sườn lên đến tận ngực chàng.
- Thiên linh tầm gửi ? - Scarlet khẽ thốt lên.
Đoạn, mụ phù thủy dùng một tay nắm lấy gương mặt chàng, nâng lên.
- Ngươi là người của bộ tộc Tiên Yêu ?
Song Tử loáng thoáng nghe được câu hỏi, nhưng chàng không thể trả lời, ý thức đang dần trôi tuột khỏi tâm trí chàng. Đôi mắt chàng nặng trĩu, từ từ nhắm lại.
*

Chàng lờ mờ thấy được chút ánh sáng lọt qua khe mắt. Cơ thể có chút đau đớn và be sườn còn hơi nhói, nhưng Song Tử không còn cảm thấy vết thương trên người mình nữa. Có một thứ năng lượng kì lạ đang len lỏi trong cơ thể chàng, hồi sinh từng tế bào một, một thứ nhựa sống ấm áp và mầu nhiệm. Thật dễ chịu. Gương mặt một người đàn bà thật đẹp dần dần rõ nét, ánh mắt lãnh đạm không một chút nhân tình. Scarlet ? Chàng vội vã ngồi bật dậy nhận ra mình vẫn ở nguyên khoảnh rừng đó, những phù thủy rừng sâu đã biến mất chỉ còn mỗi Dominic và người mẹ độc ác của nàng. Scarlet, mụ phù thủy tối cao bình thản lên tiếng.
- Ngươi không hài lòng khi thấy mình còn sống ?
Song Tử nhìn xuống ngực mình, lớp áo đã được cởi bỏ để lộ mình trần, những vết thương sâu hoắm tạo bởi năm móng tay phù thủy nay chỉ còn để lại năm vết sẹo nhỏ. Một dòng khí màu xanh mơn mởn lãng đãng trôi trong không khí rồi nhẹ nhàng thấm nhập vào cơ thể chàng mang theo nguồn sinh lực bất tận.
- Đây là thứ gì ? - Song Tử kinh ngạc hỏi.
- Nguồn năng lượng của sự sống. - Scarlet trả lời, bà ta nhẹ nhàng kéo áo rời khỏi nơi Song Tử đang nằm.
Chàng vẫn chưa hiểu những gì phù thủy tối cao nói. Dường như đoán được tâm tư của chàng, Scarlet giải thích tiếp.
- Nơi đây xưa kia từng là nơi tiếp giáp giữa Thần giới và Phàm nhân giới. Chính vì vậy mà bản thân khu rừng này cũng là một thứ báu vật trân quý. Thứ mà ngươi thấy chính là nguồn sinh lực mà khu rừng ban tặng cho ngươi. Có thể nói hôm nay ngươi đã gặp may.
- Gặp may ?
- Phải ! Thừa hưởng một lực lượng phục sinh vô tận từ khu rừng linh thiêng của ta. Từ nay bất cứ thương tổn hay bệnh tật gì của ngươi đều chỉ mất chưa đến nửa ngày là có thể hoàn toàn hồi phục. Còn không phải là may mắn của ngươi hay sao ?
Dominic ở bên cạnh vẻ mặt tươi tỉnh nói.
- Cũng nhờ mẹ rộng lượng, tha chết cho chàng.
Song Tử loạng choạng đứng dậy, nhìn Scarlet dò xét. Vì sao người đàn bà này lại cứu mạng chàng vào phút cuối cùng. Bà ta quả thực rộng lượng hay là có mưu đồ gì khác ?
- Người mà hắn cần phải biết ơn không phải là ta mà là tổ tiên Avathana của hắn.
Song Tử ngập ngừng hỏi.
- Tại sao bà lại biết Tộc trưởng Avathana ?
Scarlet trầm ngâm một lúc rồi nói.
- Chuyện kể lại thật dài dòng. Ngươi chỉ cần biết rằng ta nợ bà ấy một mạng. Vì vậy ta đã thề không bao giờ làm hại những hậu duệ của Avathana.
- Tộc trưởng Avathana trước đây đã từng đến Zarnut. Ta chính là muốn theo bước người, tìm kiếm những gì thuộc về ta.
Phù thủy tối cao đưa mắt nhìn chàng một lúc lâu rồi nói.
- Ngươi đang tiến đến lãnh địa của những thế lực mà ngươi không thể thấu hiểu. Ngươi thực sự cho rằng mình làm được ?
Song Tử gật đầu quả quyết.
- Ta có một chuyện cần phải xác nhận. - Scarlet nói.
- Là chuyện gì ?
- Có phải ngươi là hậu duệ của con người lẫn Tiên Yêu ?
Song Tử ngạc nhiên trước câu hỏi đó.
- Phải.
Scarlet gật gù.
- Tộc trưởng Avathana của ngươi trước khi rời khỏi đây đã có nói với ta rằng. Vạn năm sau, một hậu duệ của bà ta, kẻ mang một nửa dòng máu của phàm nhân sẽ có sứ mệnh thực hiện những gì mà bà ấy dang dở. Ta vẫn không cho rằng bà ấy có thể nhìn thấu được tương lai. Thật không ngờ ngày hôm nay phải công nhận sự thần thông của Avathana, một trong số rất ít những pháp sư trên lục địa mà ta nể phục.

- Tộc trưởng đã nhìn thấy số mệnh của ta ? - Song Tử dường như không tin nổi những gì mình vừa nghe thấy.
Trên thế gian này liệu có ai có thể nhìn trước được tương lai ? Vậy mà kẻ đó lại chính là Avathana, tổ tiên đáng kính của chàng.
- Chuyện đó cũng không có gì là lạ. - Scarlet đáp. - Dominic cũng đã kể với ngươi về quá khứ khi ta liều mạng để giam cầm một con quỷ dữ tại trung tâm thành cổ Zarnut?
- Ý bà là Số Mệnh ?
- Đúng vậy. Hắn còn có tên gọi là Tyern, đứa con ngỗ ngược nhất của Đấng Sáng Tạo. Một cổ thần có quyền năng ấn định Quá Khứ, Hiện Tại và Tương Lai.
Song Tử không khỏi nuốt trọng một ngụm nước bọt khi nghe về thế lực bên trong tòa thành cổ ấy.
- Ta cho rằng Avathana đã có sự hội ngộ với Số Mệnh tại Zarnut. Chính vì vậy mà bà ta bằng cách nào đó đã lãnh hội được năng lực nhìn thấu tương lai.
Song Tử không đáp, nhưng trong lòng chàng đã hoàn toàn sáng tỏ. Thì ra sức mạnh của Avathana chính là có nguồn gốc từ vị thần cổ mang tên là Tyern đó. Như vậy có nghĩa là Tộc trưởng Danisa muốn chàng phải đến thăm hỏi vị thần nọ và mưu cầu sức mạnh cho bản thân ư ? Chàng không cho rằng mọi chuyện có thể đơn giản như vậy. Thế thì bằng cách nào mà chàng có thể tìm được định mệnh của chính mình ? Thứ mà chàng lặn lội tìm kiếm rốt cục là gì ? Nếu như có ai có thể trả lời thắc mắc của chàng trong lúc này thì đó chính là người đàn bà có tuổi thọ vô hạn ở trước mặt. Nghĩ ngợi một lúc, Song Tử đành mở miệng hỏi Scarlet.
- Như những gì bà nói thì Tộc trưởng Avathana khẳng định rằng ta có sứ mệnh thực hiện những gì bà ấy còn dang dở. Nhưng thực sự thì ta không biết mình phải làm gì tiếp theo. Ta phải tìm kiếm thứ gì bên trong tòa thành cổ ấy ?
- Bình tĩnh chàng trai trẻ ! - Scarlet đưa một tay lên trước mặt chàng. - Định mệnh đâu phải là một thực thể rõ ràng ràng mà ta và ngươi có thể ung dung nắm bắt. Nó không phải là hòn đá, càng không phải là giấy trắng mực đen. Ngươi chỉ có thể cảm nhận nó chứ không thể cầm nắm hay đọc được số mệnh.
Song Tử nhíu mày tỏ vẻ khó hiểu. Phù thủy tối cao chẳng buồn để ý đến biểu hiện đó của chàng. Bà ta nói tiếp.
- Nếu ngươi sống được từng tuổi như ta, một điều hiển nhiên sẽ không xảy ra, ngươi sẽ hiểu được. Haizz. - Scarlet thở dài. - Vì ta nợ Avathana một ân huệ thế nên ta sẽ giúp ngươi.
Dứt lời, Scarlet lật ngửa lòng bàn tay, không biết từ lúc nào trên đó xuất hiện một mặt dây chuyền bằng đồng cũ kỹ. Nhìn họa tiết và hoa văn cũng có thể đoán sơ sài niên đại của nó, đương nhiên là một thứ trang sức có từ thời viễn cổ.
- Đây chính một vật được lấy khỏi đống tàn tích của Zarnut. Để có thể đặt chân lên vùng đất của quá khứ, ngươi cần phải có một thứ để liên kết không gian của hiện tại và lịch sử. Hãy mang theo thứ này bên người, nó sẽ chỉ đường cho ngươi đến nơi mà ngươi cần phải đến.
Song Tử cẩn trọng đón nhận mặt dây chuyền rồi đeo lên cổ. Một vầng hào quang kỳ lạ thoáng lấp lánh rồi nhanh chóng vụt tắt. Phù thủy tối cao quay sang nhìn Dominic mà sai bảo.
- Ngươi từ nay hãy tháp tùng bên cạnh hắn. Hãy sử dụng những kiến thức mà ta đã dạy cho ngươi.
Dominic khẽ giật mình, vội gật đầu. Scarlet liền dặn dò Song Tử.
- Dominic có thể đọc được những văn tự cổ cũng như hóa giải một số trận pháp ma thuật. Hãy dẫn nó theo, hy vọng có thể giúp ngươi tránh được phần nào rắc rối.
Song Tử không biết phải thể hiện sự cảm kích của mình như thế nào. Chỉ phút chốc trước chàng đã suýt bỏ mạng trong tay người đàn bà này. Giờ đây bà ta lại giúp đỡ chàng nhiệt tình như vậy. Đang phân vân tìm lời lẽ để nói thì Scarlet đã lên tiếng.
- Ngươi không cần cám ơn ta. Chuyến thám hiểm của ngươi là một đi không trở lại. Không chết trong tay ta, ngươi cũng sẽ không toàn mạng mà rời khỏi Zarnut. Ha ha ha.
Mấy lời cuối cùng vừa nói xong, Scarlet liền phất tay, cả người hóa thành cơn lốc xoáy, tan biến trong không trung. Song Tử quay sang Dominic nói.
- Nàng không cần phải theo ta vào chỗ chết.
Nàng phù thủy khẽ lắc đầu.
- Mẹ đã quyết định, ta cũng không thể ở lại. Thực ra ta rất muốn rời khỏi khu rừng này. Ta không muốn mãi mãi đóng vai một ác quỷ chuyên hại người.
Song Tử nắm lấy hai tay Dominic và nhìn sâu vào đôi mắt nàng mà nói.
- Ta không biết sẽ phải trả ơn nàng như thế nào. Nàng đã ra mặt bảo vệ ta, bây giờ lại cùng ta đi vào hang ổ của quỷ dữ. Nhưng ta xin cam đoan rằng từ nay, dù có phải chết, ta cũng sẽ bảo vệ cho nàng. Nhất định là như thế.
Dominic cảm động gật đầu, mắt nàng long lanh ánh nước.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận