Huyền Vi Như Trăng


Ba mẹ Trác Nhất Thành từ bên ngoài mặt mày giận dữ, hầm hầm bước vào nhà...!mấy hôm nay cấp cao trong công ty cứ loan tin đồn Tổng giám đốc có con trai năm tuổi, ban đầu ông Trác còn nghĩ đó chỉ là những tin đồn nhảm nhưng khi biết tin này lọt ra từ miệng giám đốc kinh doanh Dương Hùng thì ông không thể nào không tin được nữa.
Ông đã tìm Dương Hùng hỏi chuyện, biết được rằng chính miệng Trác Nhất Thành thừa nhận mình có con trai đang học chung lớp với con trai Dương Hùng thì đầu óc ông như phát nổ.
Dù nhà họ Trác là dân kinh doanh nhiều năm, tư tưởng phải luôn phóng khoáng, hiện đại để tiếp cận những thay đổi của thời thế thị trường nhưng ông ấy vẫn là kiểu người khá bảo thủ, người trong nhà đều phải răm rắp nghe theo lời ông không dám cãi một câu.
Vốn dĩ ông Trác đã hứa hôn Trác Nhất Thành với con gái của một đối tác doanh nghiệp lâu năm, chuyện này vốn chỉ là nói trong tiệc rượu nhưng hai bên đều ngầm hiểu ý nhau là cần cho hai đứa trẻ có một cuộc gặp mặt riêng tư.
Bây giờ đùng một cái bên cạnh Trác Nhất Thành xuất hiện một người vợ hờ, một thằng con trai năm tuổi điều này làm ông cảm thấy mất mặt, cảm thấy xúc phạm lễ giáo gia phong nhà họ Trác.
Lời mắng chửi trong miệng còn chưa dứt ông bà Trác đã nhà nhìn thấy trong nhà có đến bốn năm người đang nhìn chằm chằm họ...!liếc mắt một cái ông bà cũng nhìn ra được người con trai đầu đinh đứng bên cạnh con mình, người con gái ngồi trên xe lăn là con trai và con gái nuôi của nhà họ Giản, ông bà đã gặp qua vài lần mấy năm trước.
Ngoài ra còn người phụ nữ mang tạp dề, đứng bên cạnh xe lăn đưa ánh mắt hoang mang nhìn họ và đứa bé đang được Trác Nhất Thành ôm trong lòng là hai người họ chưa từng gặp...!dùng đầu gối để suy nghĩ cũng biết được đây là vợ con mà con trai ông bà không biết xấu hổ đi rêu rao khắp nơi.

Trác Nhất Thành nhíu mày nhìn ba mình, anh ôm chặt tiểu Hiên vào lòng để cho thằng bé không cảm thấy hoảng sợ vì thái độ của người lớn.
"Ba nói cho cẩn thận...!thằng bé là con trai con."
Ông Trác tiến đến trước mặt anh, ông ấy dọng cây gậy gỗ trong tay thật mạnh xuống mặt sàn lớn giọng quát:
"Hỗn láo, tao là ba mày mà mày dám ăn nói như vậy với tao."
Trác Nhất Thành không chịu yếu thế, giọng anh còn khoẻ hơn ông ấy mạnh mẽ phản bác lại:
"Là ba con thì được quyền xúc phạm con của con sao?"
"Mày...! mày..." Ông Trác lần đầu bị con trai mình lớn tiếng như vậy, bất ngờ kèm thêm tức giận khiến ông ấy chỉ biết giơ cây gậy trong tay chỉ vào anh, lấp bấp không nói nên lời.
Bà Trác tiến lên đỡ ông ấy, bà vừa lo lắng nói vừa hướng mắt nhìn về phía Tiểu Hiên:
"Ông à...!đừng làm thằng bé sợ." Lúc ban đầu khi biết tin con trai mình có con bà cũng rất sốc, bà vốn không muốn công nhận đứa cháu này, nhưng khi tận mắt thấy tiểu Hiên bà lại có suy nghĩ khác.

Thằng bé nhìn y đúc Trác Nhất Thành làm trong lòng bà ấy có chút xôn xao không kiểm soát được.
Bà liếc mắt nhìn Triệu Huyền Thanh đang đứng bên cạnh Triệu Huyền Vi trầm giọng hỏi:
"Cô tên là gì?"
Triệu Huyền Thanh đối diện với sự phẫn nộ và nghiêm khắc của người nhà Trác Nhất Thành cô không có vẻ gì là nao núng, bình tĩnh trả lời bà ấy:

"Triệu Huyền Thanh."
Bà Trác gật đầu, ánh mắt bà như muốn dò quét cả người cô...!được một lúc lâu bà thở dài nói:
"Gia đình tôi cho cô một số tiền...!cô rời khỏi con trai tôi, để đứa bé lại...!nó là con cháu nhà họ Trác, không thể lưu lạc bên ngoài."
Tất cả mọi người trong nhà trừ ông Trác nghe thấy lời này đều cứng đờ tại chỗ, Triệu Huyền Vi thật sự không thể nhịn nổi người khác ủy khuất chị mình như vậy cô muốn lên tiếng đòi lại công bằng cho chị thì bị Giản Trung Khúc cản lại, hắn nhỏ giọng thì thầm bên tai cô:
"Đó là chuyện nhà người ta hai chúng ta không nên xen vào."
Triệu Huyền Thanh nhanh chóng hoàn hồn, cô liếc mắt nhìn chằm chằm bà Trác, lạnh lùng thốt ra hai từ:
"Không thể..." Muốn bắt con trai cô rời xa cô...!họ có mơ thêm chín kiếp cũng đừng hòng.
Nối tiếp cô Trác Nhất Thành cũng tức giận mà lên tiếng hỏi bà:
"Mẹ đang nói cái gì vậy?"
Bà Trác nhìn anh, bà vẫn cảm thấy việc mình làm không có gì là không thích hợp mà sảng giọng trả lời:

"Ta làm vậy cũng chỉ muốn tốt cho con."
Trác Nhất Thành nhếch miệng cười khổ, đáy mắt anh đỏ au vì sự hà khắc của ba mẹ mình, nghẹn giọng hỏi bà:
"Tốt cho con hay hại con?"
Dừng lại một lúc anh liếc sang cả người ba đang hừng hực lửa giận bên cạnh, lời nói anh dường như mất kiểm soát, mỗi lúc càng lớn tiếng hơn:
"Hai người lúc nào cũng như vậy...!chỉ muốn mọi người đều sống theo ý mình..."
"Gần ba mươi năm nay con đã sống theo ý của hai người vẫn chưa đủ sao?"
Chát...!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận