Huyền Vũ Dạ Nguyệt

Khóc hết nước mắt ta vẫn phải ngẩng đầu làm người, ta đang nghĩ làm sao mới có thể quên đi tình ái và giảm bớt tội nghiệt của mình đây?

Ta bình thường không trang điểm hôm nay là ngoại lệ, vì ta không muốn ai biết ta đau khổ đến đau lòng, tự nhìn mình trong gương “Hoàn hảo”, che hết mắt thâm quầng, nhưng giọng nói có chút khàn, vội đeo khăn bịch mặt lên “Cốc, cốc”

“Ân, vào đi”

“Chi nha”, “Thiên, giọng của muội….” Huyền Vũ Dạ Mạc nhăn mày đi tới hỏi, nàng cười hì hì nói “Chẳng qua là bị cảm mạo phong hàn thôi”

“Không được rồi, sẵn tiện đại phu ở đây, muội cũng đi bắt mạch đi”, Huyền Vũ Dạ Mạc lo lắng tới độ kéo tay nàng, nàng liền giật tay lại nói “Đại ca, muội cũng thông hiểu y thuật, đừng có hạ thấp muội quá”

Hắn sửng người ra đôi chút, có chút luống cuống liền trầm ngâm không nói, ta hỏi “Đại ca, đại ca nói sẵn tiện có đại phu là như thế nào?”

“À, phụ mẫu đã về, liền mời hết đại phu gần xa trong thành đến bắt mạch chuẩn bệnh cho nhị muội….” Huyền Vũ Dạ Mạc nói xong liền nhìn chăm chăm vào nàng, đột nhiên cả hai bậc cười lên, sau một hồi cười lăn cười bò, ta run cả người dựa vào mép bàn nói “Khục….vậy….phụ…mẫu….đã….nói….gì?”

“Thông minh” Huyền Vũ Dạ Mạc hướng tới nàng nói tiếp “Nhị muội áy ngại nói với mẫu thân rằng minh không sao, nhưng mẫu thân lại nói: Ai mà biết được, tâm tư con lúc này lúc không, tốt nhất là nên ngừa phòng, lỡ như nay khỏi mai có thì làm sao mà đủ sức đi hoa đăng với tình lang”

Rút cuộc ta cũng nhịn không được liền cười lên, ta hiểu vì sao đại ca sắc mặt tươi tắn hồng hào như vậy rồi “À phải, đại ca nói cái gì hoa đăng cơ?”

“Lễ hội hoa đăng, hằng năm một lần”, Huyền Vũ Dạ Mạc vừa nói vừa hành động đưa ngón chỏ của mình ra, hai mắt nàng như đèn pha đi tới “Thế đại ca có dẫn muội đi?”

“Muội nói sao?” mặt hắn tự dương tự đắc hỏi lại, nàng liền ôm lấy hắn, hô lên “Hoan hô, đại ca là nhất”

“Điều này là đương nhiên”, Huyền Vũ Dạ Mạc xoa xoa đầu của nàng một cách sủng nịnh, dù rằng phụ mẫu chỉ lo yêu thương nhị muội, nhưng không sao kẻ làm đại ca này sẽ thương muội luôn phần của phụ mẫu.

Ở trong lòng của đại ca rất ấm áp, rất thân thuộc và mãn nguyện, yên tâm đi, muội nhất định sẽ không làm xằng làm bậy nữa, muội quyết tu tâm dưỡng tánh, sau khi bái biệt với đại ca, ta lăn qua lăn lại không ngủ được.

Còn ba bốn ngày nữa là đến hội hoa đăng, không biết có phải là treo tất cả lồng đèn lên các dãy phố, phố người đông đúc đi qua đi lại để hưởng bầu không khí vui vẻ giống như trong tivi không nhỉ?

Mỗi ngày cứ nhắm mắt lại là ta liền nhớ tới hội hoa đăng đến độ cười hí hửng, thế là ta lại bị đại ca trêu ghẹo rằng ta ‘mộng xuân’, khiến cho cả nhà đều cười ta, hắn thật xấu mà. (>//


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui