Huyền Vũ Dạ Nguyệt

“Ngươi nói sao” nam nhân nửa đêm bị gọi dậy, khuôn mặt tuấn tú vốn nhập nhèm một chút sắc thái buồn ngủ, nay liền bị hai người quấy rầy làm cho tỉnh giấc, e rằng đêm nay hắn cũng đừng hòng ngủ lại được.

“Khi Tuyết cô nương đi tới, thuộc hạ đã phát hiện ra Tuyết cô nương tuyệt đối không phải là một nhân vật đơn giản” ẩn nấp trong bóng tối, nhưng đôi môi vẫn thao thao bất duyệt kể lại sự tình.

Hai người họ thừa cơ lẻn đi thành công khi thấy Huyền Vũ Dạ Tuyết đi tới, Dạ Nhất mặc dù bị bóp chẹt như con cá chết nhưng vẫn nhận ra được lúc Huyền Vũ Dạ Tuyết đi tới, hoàn toàn không ai phát hiện ra bước chân của nàng ta.

Người bị đánh thức đương nhiên là chủ nhân của họ – Hoàng Bá Thuần, khẽ nhăn mày, khàn giọng “Phái người đi điều tra Huyền Vũ Dạ Tuyết, còn riêng ngươi – Dạ Nhất nên về nghỉ ngơi đi”

“Ân” Dạ Nhất lập tức biến mất, còn Dạ Nhị được phân phó “Dạ Nhị, cho người theo dõi hành động của vào mấy ngày tới”

“Ân” Dạ Nhị gập người, chéo tay chấp trước bả vai, rồi phi thân ra đi, trong căn phòng to lớn chỉ còn lại bóng dáng của Hoàng Bá Thuần.

Nguyệt nhi thì hắn không cần phải nói, hắn rõ biết nàng là một kẻ giảo hoạt, quỷ quyệt thích trêu ghẹo kẻ khác, thích làm kẻ bình thường tưởng chừng vô hại, thật ra nàng kiến thức uyên bác, ứng xử lanh lẹ, là một tiểu yêu tinh ngàn năm, bất quá hắn rất thích cùng nàng ‘ngoạn’.

Còn Tuyết thì….hắn thực nghĩ không ra: mềm mại như thủy, nhu nhược như vân, yếu đuối chính là Huyền Vũ Dạ Tuyết, vừa nhìn vào khuôn mặt ngây thơ kia thì liền sinh cho kẻ khác hảo cảm, và muốn bảo vệ, thực nhìn không ra, nguyên lai nàng ta cũng là người ‘thâm tàng bất lộ’.

…….

Một bóng người ẩn náu trong bóng tối, nhẹ nhàng đi tới một khu rừng âm u, gạt bỏ hết đi các loại rêu một hang động liền xuất hiện trước mặt, dọc theo hành lang chật hẹp, ẩm ướt là những ngọn đuốc đang thấp sáng, dẫn lối cho bước chân của một người đi vào.

“Chủ nhân…khụ…khụ…chủ nhân đã tới, Vương bà bà tham kiến chủ nhân” Vương bà bà dù đang nằm trên gường bệnh nhưng vẫn ‘cúc cung tận tụy’, xuống gường hành lễ với vị‘chủ nhân’ bí ẩn của mình.

Đỡ lấy tay Vương bà bà, cho thấy ‘chủ nhân’ này đối xử với Vương bà bà cũng có vài phần tôn kính, thanh âm trầm thấp vang lên “Không cần đa lễ”

“Khải bẩm chủ nhân, tiểu nhân có chuyện cần bẩm báo” hắc y nữ thoát đi lớp áo dạ hành liền biến trở lại thành một tiểu cô nữ lanh lợi, khuôn mặt thanh tú.

Thân thể nho nhỏ được áo khoác đen bao bọc, ngay cả đầu của bị bịch kín, chỉ hiện lên đôi môi đỏ mọng, chứng tỏ ‘chủ nhân’ của là một nữ nhân mà còn là đại mỹ nhân

“Nói đi”

“Tuyết Liên thấy Huyền Vũ – tam tiểu thơ là một cao thủ dịch dung”

Thân ảnh màu đen có chút ngây dại, trầm giọng “Thật sự?”

Tuyết Liên gật đầu “Ân, nàng ta đeo một loại mặt nạ được xuất chế từ Phú Lãnh Sa Kỳ quốc, là một loại mặt nạ không thể tháo gỡ, nước dính cũng không bị lộ, chỉ cần có bột kim sa là có thể gột bỏ lớp mặt nạ kia, phải nhìn thật lâu mới có thể phát hiện ra” còn phải là cao thủ dịch dung trong ngành mới có thể thấy được.

Đôi môi đỏ mọng mím lại như có chút tính toán “Được rồi, lui ra đi”

Tuyết Liên có chút không tin nhìn ‘chủ nhân’, nhưng cũng thức thời, liền lui ra.

……..

Trời vừa tản sáng, ta liền thức dậy, muốn tới tàng thư viện tại ‘võ lâm’ một chuyến để xem thử có cách nào chữa trị cho tỷ tỷ ta, hai là thỉnh giáo vương trượng đại sư về độc dược trong thân thể tỷ tỷ, mặc dù ta học là độc dược, nhưng lục trong trí nhớ thế nào đi nữa, cũng không có, chắc chắn cả tam đại sư phụ của ta cũng không biết tới cái chất độc cùng luồn khí quái dị trong cơ thể tỷ tỷ ta.

Sau khi thỉnh an phụ mẫu, bỏ dở buổi ăn sáng, nhân lúc đại ca đang ‘bận rộn’ ta liền lẻn đi, gần sắp tới cửa, ta liền quẹo cua, bất chợt đụng phải một bức tường thịt “A”

Một bàn tay to lớn chộp lấy bóng dáng đảo đảo không yên của nàng, hỏi “Nghĩa muội, không sao chứ?”

Sau khi cố định lại, ta liền lắc đầu tỏ ý không sao, hắn liền trách mắng “Mới sáng sớm, muội làm gì như quỷ đói vội đi đầu thai”

“Phi, phi, phi, xúc miệng nói lại đi” thật là không đại cát, ta hướng tới hắn quát, hắn cười nhẹ, lộ ra vẻ ngây thơ vô số tội.

Vừa đi theo ta hắn vừa hỏi “Muội có đại sự gì ư?”

Khẽ liếc tới hắn “Huynh nói sao?” hắn liền phản bác “Nha, hai ba tháng trôi qua thôi không cần phải lạnh nhạt như vậy nha” giận cũng bớt giận rồi, sao lại tuyệt tình như vậy.

“Muội đang có đại sự, không rãnh cùng huynh ‘uống trà đàm đạo’” nói xong nàng liền tăng theo hai ba bước bộ, lúc sau, khẳng định bỏ rơi được Hoàng Bá Thuật rồi mới bình tâm suy nghĩ, đường lên thiếu lâm tự rất xa, nghĩ lại, nàng nên tới một chuyến thay vì đi về nhà bị chặn hỏi.

Vừa bước chân vào , nhanh chóng men theo con đường tới phòng mình, vừa mở cửa ra thì phòng mình vẫn sạch sẽ, bất chợt lòng nàng dâng lên một cảm giác thực cảm động tới ra mặt.

Đóng lại cửa phòng, nàng liền tìm lấy một tấm vải lớn đặt giữa bàn, thu xếp một số y phục được gọi là ‘đơn giản’ nhất trong số các y phục lộng lẫy kia.

Từ cửa sổ một bóng dáng nhẹ nhàng đi tới, vòng hai tay qua eo gọn gàng của nàng, nàng đang chú tâm thu dọn liền bị hành động này dọa tới tim muốn rớt ra ngoài “Ai đó”

“Hử” một luồn khí nóng thổi tới tai nàng, khiến bóng dáng nàng có chút mềm nhũn ra, bất giác trở nên vô lực trong vòng tay của nam nhân phía sau lưng mình.

Cắn răng, nàng liền châm biến kẻ sau lưng “Hoàng bá huynh, thật nhàn hạ nha”

Khẽ cười lên tiếng, Hoàng Bá Thuần liền xoay người nàng lại, đối diện với mình, rồi oán trách nàng “Như thế nào vừa rời xa ta hai ba ngày liền xưng hô xa lạ như vậy”

Nụ cười thực mỹ lệ vươn vấn trên khóe môi, đôi mắt tràn đầy tình ý khiến khuôn mặt nàng thấp thoáng ửng hồng, khẽ dựa vào người hắn, nàng nói “Thế nên xưng hô ra sao đây?”

“Ít ra cũng nên xưng hô là tướng công, hoặc là” nói tới đây Hoàng Bá Thuần không ngại miệng khẽ khom xuống vành tai nàng, buông ra lời nói ái muội “Một nụ hôn nồng nhiệt”

Từ đỉnh đầu nàng truyền tới một luồn điện, vừa thấy nổi da gà nhưng lại cảm thấy mãn nguyện, phồng môi ta nói “Không được, người ta đang bận đại sự”

Nghiêm túc thoát ly khỏi sự mị hoặc của hắn, vươn tay đẩy nhẹ hắn ra, ta liền hướng tới bàn cột lại hành trang của ta, Hoàng Bá Thuần không chịu ủy khuất, một lần dán tới người nàng như một nam châm cực đại! “Đại sự gì mà lại quan trọng hơn đại sự của chúng ta!”

Giọng hắn ba phần bá đạo, ba phần gia trưởng, ba phần nghiêm túc thì ta liền bật cười lên, chỉ vào ngực hắn “Xấu xa, đại sự của muội là lên thiếu lâm tự, chàng đừng cản trở muội a” nàng sẽ không bị nam sắc mị hoặc! (9 xác tỷ đã bị mị hoặc từ đời nào rồi)

Khẽ ấn nhẹ lên má e lệ của nàng, hắn hỏi thật vô tình “Là vì tỷ tỷ nàng”

Ta liền gật đầu, một tiếng động nhỏ vang lên, bất giác ta và hắn bốn mắt nhìn nhau, liền xông ra cửa sổ, truy theo hắc y nhân dám nghe lén hai người.

Đến một con hẻm vắng hắc y nhân kia liền mất dạng, khẽ nhăn mày, nàng lộ ra chút thất sắc.

“Đừng lo sợ, không sao đâu” Hoàng Bá Thuần theo sau, liền an ủi nàng, xoay người lại, nàng miễn cưỡng thở dài, lộ ra chút u sầu trên khuôn mặt “Thật không hiểu là ai đã nghe lén cuộc đối thoại của chúng ta”

Bất tri bất giác mặt nàng tràn đầy một mảnh phiếm hồng, Hoàng Bá Thuần không tự chủ bị nàng dẫn dụ liền muốn nhào tới tặng nàng một nụ hôn cuồng dã mang theo dục vọng nguyên thủy, nàng liền trở mặt khi đọc ra suy nghĩ của hắn, oán trách “Chàng thôi đi, giờ phút này chàng còn tâm trạng để đùa?” việc này còn nghiêm trọng hơn việc lên thiếu lâm tự đó!

Hoàng Bá Thuần liền hạ mi đẹp xuống, lộ ra chút hối tiếc, rồi tiếc nuối “Hảo, chiều theo nàng” liền dồn nén dục vọng cất giấu xuống bụng và nói tiếp “Thật ra nàng có từng đắc tội với?”

Liền lắc đầu “Không, đêm qua mới là đêm đầu tiên muội giáp mặt họ” chẳng lẽ là họ?

“Bệnh trạng tỷ tỷ của nàng không sao chứ!” nghe hắn hỏi, ta liền nhìn hắn rồi thở dài “Tỷ tỷ của muội bị độc tính công tâm, có lần muội bắt mạch thấy được trong thân thể tỷ tỷ có một luồn khí lạ” trong lúc này đáy mắt của Hoàng Bá Thuần lộ ra chút nghi hoặc.

Khẽ nựng má nàng, hắn lên giọng trấn an “Yên tâm đi, không cần phải quá lo lắng, còn ‘đại sự’ của nàng, hãy để người của ta ‘giải quyết’”

Nàng muốn phản bác thì bất ngờ giáp mặt với hai người, gặp tình huống này, người nàng như được gắn sẵn lò xo, tức tốc bật xa Hoàng Bá Thuần cả trăm mét, hành động này khiến cho Hoàng Bá Thuần vừa buồn cười, nhưng cũng thật đáng giận!

Như thế nào mà hắn lại đồng ý cho nàng cùng hắn yêu lén lút?

Đột nhiên hắn thấy thật hối hận, hai bóng dáng vừa lựa chọn xong son phấn liền giật bắn mình lên, tận mắt thấy một bóng dáng quen thuộc đang thừa cơ ‘chuồn’ thì liền bật lên tiếng nói “Nghĩa muội, thật trùng hợp”

Cả người nàng cứng đơ, bắt buộc phải đối diện với sự thật, càng lẩn tránh tức là càng bị dị nghị, mắt thấy gọi một người, nhưng hai người đều quay lại thì con mắt của Hoàng Bá Thuật muốn rớt ra.

Cười mỉa “Nguyên lai ‘đại sự’ của muội là thế này!” hắn tự trấn an trái tim mỏng manh của mình, mới có thể mở miệng nói chuyện.

Nàng không thua kém, cười giảo quyệt “Còn dám nói là không có hồng nhan chi kỷ, nay liền tính sao với người taaaaa” khúc cuối nàng cố tình kéo dài, mềm mại hỏi, như lão bà truy hỏi chuyện ‘ngoại tình’ của lão công.

Một làn mây đen ù ù xuất hiện trên đầu của ‘ai đó’, Hoàng Bá Thuật cười thật khổ tâm, nữ nhân kiều diễm ở kế bế liền lên tiếng minh oan “Ngô, vị tiểu thơ này, chẳng qua tiểu nữ chỉ tình cờ chạm mặt với Hoàng bá – nhị công tử, thật chất là không có tư tình nào khác”

Vẫn không lường trước được hiểm họa sau lưng, Huyền Vũ Dạ Nguyệt liền thản thở đáp lại “Phải không?” rồi liếc mắt trừng Hoàng Bá Thuật một cái, lộ rõ vẻ điêu ngoa, ai bảo hắn dám trêu ghẹo nàng, kẻ nào dám ‘cắn’ nàng, nàng đương nhiên hảo tâm tới cùng ‘cắn’ lại ha ba miếng mới hả dạ!

“Hảo, nghĩa muội, huynh sai, huynh quấy” hai tay giơ lên, hắn lập tức đầu hàng, hắn không muốn bị nàng ‘cắn’, phàm là những kẻ bị nàng ‘thù’ thì tất sẽ gặp đại họa, hắn mới không ngu đi đụng nàng.

Bất chợt hắn choàng tay qua vai nàng, thong dong nói “Đây là nghĩa muội kết bái của huynh – Huyền Vũ Dạ Nguyệt”

“Mộng Mộng cô nương, hữu lễ, thật có lỗi vì đã trêu đùa hai người” khẽ nhún xuống, nàng hướng tới đại mỹ nữ ‘Mộng Mộng’ tạ lỗi, dẫu sao Mộng Mộng là người nhân từ không nên trêu ghẹo, vả lại là do hắn khom mình trước nàng, đương nhiên nàng phải tỏ ra đại lượng, tạm thời bỏ qua cho hắn!

“Nga, thì ra là thế” Mộng Mộng liền tỉnh ra, che miệng cười nhẹ, chỉ có điều nàng không hiểu vì, nàng chưa từng giáp mặt với vị tiểu thơ này, sao lại biết tên của nàng? “Thứ lỗi cho tiểu nữ, xin hỏi Huyền Vũ tiểu thơ sao lại biết được danh xưng của tiểu nữ”

“Ách, cái này thì…. Mộng Mộng cô nương là , mặc cho rằng tiểu nữ là ‘tiểu thơ khuê các’ là một đại trạch nữ, nhưng ta cũng phải quen biết và nhận biết một đại mỹ nữ như – Mộng Mộng cô nương” đã phóng lao đành theo lao, vì tình cảnh hai người gặp nhau hết sức ly kỳ, nhưng nàng cũng không biết xấu hổ tự nâng cao bản thân của mình!

Nghe tới đây, Hoàng Bá Thuật ‘phì’ cười lên một tiếng, trào phúng lên một câu “Trạch nữ, hử, thế vì sao ‘đại trạch nữ’ lại có thể ung dung đi tung tăng giữa phố xá, mà còn với…”

“Thì sao?” cất lại vẻ mặt ‘đen’ như bao thanh thiên của mình, Hoàng Bá Thuần lộ ra vẻ bình thản, cắt ngang câu nói của Hoàng Bá Thuật, giọng nói nghe thực vô lực, nhưng lại khiến cho ba người sợ khiếp vía.

“Chẳng lẽ bằng hữu gặp nhau không thể cùng chào hỏi!” thấy tình huống không có vẻ lạc quan, nàng liền tiếng giải thích, bất giác nàng lại để ý ánh nhìn của hắn chĩa tới cái tay đang gác ở vai nàng, hiểu ý tứ của hắn, liền đẩy nhẹ tay của Hoàng Bá Thuật ra, nói “Nga, trời đã không còn sớm, vả lại tiểu nữ bận làm ‘đại sự’, cáo lui” 36 kế, tẩu là thượng sách, ở lại là hạ sách, thứ lỗi cho nghĩa muội này lực bất tòng tâm.

Mím chặt mọi không cho mình xông lên bóp chết cái nữ nhân trước mặt, Hoàng Bá Thuần chỉ có thể trơ mắt, để nàng chuồn ‘êm’, đến đây đôi mắt chim ưng vốn không mấy thân thiện, liền tăng thêm vào phần ác ý, kẻ không may làm mồi cho hắn chính là Hoàng Bá Thuật.

Hắn vô tình thì sẽ lạnh nhạt như băng, nhưng một khi đã có tình thì không cho bất kỳ người nào dám đụng chạm thân thể với nàng, vậy mà tận mắt chứng kiến họ choàng vai bá cổ với nhau, bình thường mà nói đây cũng không phải là chuyện to tát gì, nhưng nàng lại thích trêu ghẹo nam nhân làm cho kẻ khác hiểu lầm thì thật quá đáng.

Có lẽ hắn đang ‘giận cá chém thớt’ chăng, và cái thớt chớ trêu nhất chính là bạn – Hoàng Bá Thuật của chúng ta!

Khẽ nuốt một ngụm nước bọt, mỗi lần thấy ánh mắt này, là hắn đều phải xuống nước, nếu không ngày này năm sau chính là ngày giỗ của hắn! “Nga, đệ xin lỗi, vì đã hiểu lầm huynh cùng Nguyệt muội, nhưng là huynh….”

“Đi về” hắn nuốt hết cừu hận này, ai bảo hắn đã đồng ý làm tình lang trong bóng tối của nàng hắn chấp nhận! Nhưng hắn cũng không dễ dàng bỏ qua cho kẻ này, liền ác tâm chia rẻ đôi uyên ương.

“Ách…” Hoàng Bá Thuật á khẩu, nhưng lại bị quyền uy của Hoàng Bá Thuần khuất phục, hướng tới Mộng Mộng tỏ vẻ ủy khuất, thấy nàng gật đầu thông cảm thì Hoàng Bá Thuật liền theo sau đại ca của mình, lúc về còn quay lại lộ ra vẻ áy náy.

Ngắm nhìn bóng hình đi mất dạng, thì Mộng Mộng lộ vẻ u sầu, liền cất bước trở về nơi mình nên ở…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui