Huyền Vũ Dạ Nguyệt

Sau khi ‘đại thần’ ra đi, thì hắn liền vóc chăn lên, khẽ hỏi hoa mắc cỡ bên trong “Nàng không sao chứ?”

Hoa mắc cỡ ngại ngùng đáp “Chàng bảo sao?”, hắn liền hảo tâm tặng nàng một nụ cười giết người không đền mạng “Nàng sẽ không sao!” rồi bình thản đáp.

Trừng mắt nhìn lấy ‘kẻ gây họa’, phồng môi “Nhưng là người ta có sao đó!”

“Chẳng lẽ tới nước này nàng không muốn quang minh chính đại?”

Cụp mi xuống, nàng lộ rõ vẻ thê lương “Nhưng là họ không tha thứ cho muội đâu, chàng có hiểu không?” hiểu ra ý hắn, nhưng nàng vẫn không thể làm được.

Cúi người hôn đi nước mắt trân bảo của nàng, hắn hỏi “Vậy nàng muốn ta phải làm sao?” mặc dù hắn hơi đau lòng, nhưng chỉ cần nàng muốn, cái gì hắn cũng có thể làm vì nàng.

Trong mông lung, nàng mơ hồ hướng tới hắn “Hay là muội giả chết”

Nhăn mày “Nàng nỡ sao?”, ta cười thật chua chát “Nhưng là muội không muốn họ biết muội là kẻ phản phúc” nghĩ tới cảnh đó, ta thật sự không biết phải ứng xử ra sao.

“Không cho nàng nói như vậy, chúng ta là nguyện ý, không ai sai quấy” ôm lấy thân thể nàng, hắn ngăn cản nàng tự dày xéo bản thân.

“Nhưng là….” bạc môi khẽ ấn lên đôi môi của nàng, hôn lên trán nàng một cách nhu tình, mắt kiên định “Không nhưng nhị gì cả, như nàng đã quyết, không được nghĩ bậy”

Dứt lời liền kêu nha hoàn pha nước cho nàng mục dục canh y, rồi tự mình vệ sinh thân thể.

Ngồi trước gương, hắn tận tình giúp nàng chảy tóc, từng mớ tóc đen nhánh mềm mại sượt nhẹ qua cây lược nhỏ trong tay, từ sau lừng, hắn ôm chặt lấy nàng “Nàng là đẹp nhất”

Nhéo má hắn “Chàng thật khéo nịnh”

“Thế nữ vương có thưởng?” chớp chớp mắt, hắn hướng tới nàng khẩn cầu.

“Qủy háo sắc!” đẩy hắn ra, nàng liền vươn tay muốn bớ tóc thì hắn lại giành việc với nàng “Tuy rằng tiểu tướng công đang thời gian thực tập nhưng mà sau này nhất định sẽ thạo” hắn nói không một chút ái ngại.

Khẽ cười lên “Chính chàng tự hứa đó” một cây trâm xuyên qua đỉnh đầu, có vài sợi tóc lưa thưa rơi xuống càng khiến cho nàng xinh đẹp thêm vài phần, hôn nhẹ lên má nàng “Đương nhiên” hắn tự tin khẳng định.

“Chàng đi đi, quỷ xấu xa” khẽ thúc nhẹ vào lồng ngực hắn không nên để người kia đợi lâu, hắn cười cợt nhả “Nàng thật biết điều”

“Chàng đừng nghĩ bậy” ái ngại, nàng liền đập nhẹ lên bờ vai của hắn, hắn cười đến nhu tình “Gì chứ, dẫu sao sau này cũng là phụ thân thứ hai của nàng”

“Ai nói sẽ lấy huynh” mơ hồ nàng cãi bướng, hắn liền trừng mắt với nàng, bá đạo nói “Không gả cho ta thì nàng gả cho ai?”

À há, hắn dám uy hiếp nàng.

Giơ tay lên, hắn liền đầu hàng vì nhận ra nàng đang sinh khí, liền xuống nước “Hảo, từ từ gả cho ta cũng được, không nên sinh khí” bắt đầu dỗ dàng thiên hạ bé nhỏ đang ‘giận dỗi’.

“Người ta còn lâu mới mỏ nhọn như chàng” đẩy hắn ra, chu môi, nàng lộ ra sự nhõng nhẽo

“Hảo” cười lên tiếng, hắn phục nàng, rồi nói “Chờ huynh”

Cửa phòng vừa đóng lại thì nụ cười trên môi lập tức biến mất, nàng biết, nàng đã đi quá xa rồi không thể quay trở lại nữa…., thật xin lỗi!

Bước ra tới đại sảnh, thì Hoàng Bá Thuần liền nhận được ánh mắt tràn ngập phẫn nộ của một người, hắn ôn tồn bước qua, ‘ngó lơ’ cái lò hỏa khí kia.

Thanh thản, khoan khoái, hạ mông ngồi xuống ghế, nhàn nhã cầm tách trà, hớp một miếng trà nóng, càng lộ ra sắc thái sáng lạn, khuôn mặt dào dạt tình xuân.

‘Nhất gia chi chủ’ nhìn tới mắt cũng muốn rớt ra, rồi lên tiếng “Con có biết con quấy?” nếu ông không lên tiếng, chắc chắc xú tiểu tử này sẽ xem ông là người dư!

Cuối cùng cũng lên tiếng rồi sao? Cười nhạt đáp trả “Phụ thân, con sai quấy nơi nào?”

Hoàng Bá Thủ Thiêm lộ ra vẻ gia trưởng của mình, hướng tới Hoàng Bá Thuần giáo huấn “Chơi đùa nữ tử nhà lành, nay lại tùy hứng đem nữ nhân qua đêm, có gọi là quấy?”

Cho dù ở ngoài Hoàng Bá Thuần có phong hoa tuyết nguyệt thế nào thì Hoàng Bá Thủ Thiêm – ông cũng không trách nửa lời.

Uổng phí tuổi thanh xuân ba năm của một nữ tử đã đành ông xem như mắt nhắm mắt mở với những lời dị nghị bàn tán của người ngoài, ông tin tưởng con trai của mình sẽ có quyết định đúng đắn, nhưng lần nay vừa ‘tan’, liền ‘hợp’ mà với hoa nữ tử. (Tức là gái …. tự hiểu)

“Nàng không phải là người như phụ thân nghĩ” Hoàng Bá Thuần lộ ra ánh mắt kiên quyết, giọng nói kiên định.

Cười khinh bỉ ra mặt “Không phải như phụ thân nghĩ sao? Hừ, một nữ hài nhà lành có thể qua đêm ở nhà nam nhân thì kẻ có mắt đều biết rõ”

“Im miệng!” bạo long bắt đầu phun hỏa, hắn đứng phắt lên biểu lộ mình ‘giận’ cỡ nào, ngoảnh mặt làm ngơ, Hoàng Bá Thuật không quan tâm đến loại hoa hoa nam nhân kia, nếu là bình thường thì Hoàng Bá Thuật – hắn sẽ ‘sợ hãi’ nhưng mà lần này thì đừng hòng, hắn căm ghét cái đại nam nhân cuồng ngạo tự cho rằng mình đúng.

“Nàng có bao trong sạch mình hài nhi hiểu rõ, không cần các người phải bận tâm” Hoàng Bá Thuần cắn răng nuốt đi cảm giác muốn giết người, rồi cùng lý luận.

Cười thật lạnh, Hoàng Bá Thuật không ngại miệng nói “Hoa nữ tử có mấy ai trong sạch, chỉ có đại ca mới thích gần gũi”

Cười đến mị hoặc nhân tâm “Ân, hoa nữ tử không mấy ai trong sạch, vậy Mộng Mộng cô nương thì…”

“Câm miệng” Hoàng Bá Thuật tức giận đứng phắt lên, cả hai vốn ‘dĩ hòa di quý’ liền biến thành ‘không đội trời chung’.

Tận mắt thấy hai đứa con mình ‘cắn xé’ nhau vì nữ nhân, thì Hoàng Bá Thủ Thiêm liền nổi trận lôi đình “Cãi đủ chưa!”

Thu hồi lại ý tưởng thưởng cho tên đệ đệ vài cú đạp thật mạnh thì Hoàng Bá Thuần hướng tới phụ thân thành tâm, nói “Kiếp này hài tử đành phụ Tuyết, nhưng hài tử sẽ không để bất kể dám ‘đặt điều xằng bậy’ sau lưng của Nhiêu nhi” rồi liếc mắt nhìn Hoàng Bá Thuật một cái.

“Nhiêu nhi?” hai mắt Hoàng Bá Thuật như sáng ra mà nhại lại câu của đại ca hắn, trong có vẻ không tin “Chẳng phải nàng ta đã….” vì lúc này đại ca đã dùng bóng dáng xích lõa che đi người phía sau, nên hắn thật nhìn không dung nhan người bên trong.

Ngó lơ Hoàng Bá Thuật, Hoàng Bá Thuần quỳ xuống khẩn cầu “Nàng đã là nữ nhân của hài nhi, mong phụ thân hãy chấp nhận tình ý của hài nhi” hắn chỉ biết, kiếp này, hắn chỉ có thể yêu mỗi nàng.

“Nếu có thể hài nhi thật muốn đem nàng cùng hài nhi trộn chung lẫn nhau, hài nhi là thật tâm yêu nàng”

Hoàng Bá Thuật tròn xoe mắt, miệng cứng đơ, chân không vững, liền ngồi xập xuống ghế, có ai nói cho hắn biết đây là ác mộng? Đây tuyệt đối không phải là đại ca ‘tự cao tự đại’ của hắn cũng tuyệt không phải là phong lưu công tử Hoàng Bá Thuần.

Hoàng Bá Thủ Thiêm cũng không khác gì Hoàng Bá Thuật là mấy, nhưng chợt ngẫm lại, ông liền nhận ra nguyên lai Hoàng Bá Thuần cũng không khác gì ông lúc xưa thì ông liền bậc cười lên “Khẳng định chứ?” vì bản tính của con ông, ông tự hiểu rõ.

Gật đầu, Hoàng Bá Thuần không suy nghĩ đáp “Ân, đã khẳng định!”

“Hảo, đứng lên” đứng khỏi ghế ‘nhất gia chi chủ’ Hoàng Bá Thủ Thiêm tận tâm đỡ Hoàng Bá Thuần lên bất giác ông lại cứng đơ cả người, nói “Đây…đây…là…”

Cười thật mị tình “Phụ thân, hài nhi xin cáo lui” rồi xoay đi như không muốn nói thêm, thật chất hắn muốn mau chóng đi gặp nữ nhân mà hắn yêu, cách xa nàng mới đôi chút, hắn liền sinh ra nhớ nhung.

“Phụ thân” xác định Hoàng Bá Thuần đã đi xa, Hoàng Bá Thuật hướng tới Hoàng Bá Thủ Thiêm khẽ gọi, như muốn ông cho hắn một lời giải thích.

Ông chỉ cười mà không đáp, Hoàng Bá Thuật liền hỏi “Khi nãy chuyện gì đã thúc đẩy phụ thân khẳng định rằng đại ca là thật lòng chứ?”

Dù sớm biết đại ca hắn không khỏi si tình với Nhiêu Nhiêu, nhưng cũng không ngờ Nhiêu Nhiêu nữ tử lại to gan dâng lên tận cửa, dám làm điều ‘bại họa gia phong’ tại Hoàng Bá phủ.

Nhưng là phụ thân hắn đã nghiêm cấm, cho dù nam nhân có hơi đa tình một chút cũng không sao, chỉ là tuyệt không được mang nữ nhân về phủ, trừ phi là ‘con dâu’.

Chẳng lẽ phụ thân thật hào phóng tới độ nhận một hoa nữ tử làm ‘con dâu’ chứ? Không phải phụ thân rất hài lòng với Tuyết hay sao?

Đáng lý phụ thân nên phản đối mới phải, như thế nào lại đồng ý ‘ngầm’, chẳng lẽ thế giới thật sự đại biến rồi sao?

“Tương truyền tổ tiên của chúng ta là một nam nhân rất đa tình để lại mối họa phong lưu, cuối cùng gặp được một nữ nhân mình yêu liền bị nghi kỵ, để tỏ rõ lòng mình và khóa chặt trái tim của nữ nhân, tổ tiên chúng ta vượt qua muôn trùng gian nan để lấy được loại tình dược quý hiếm, cùng pha trộn vào ngọc thạch tạo nên đôi ban chỉ ‘Tình Thiên Bạch Ngọc Lưu Ly’ để chứng tỏ hai người họ có cùng một lời thề ‘tim liền tim’, nếu là nam nhân trao cho nữ nhân thì tức khắc trái tim của nam nhân sẽ không tự giác trao cho nữ nhân kia, nếu là nữ nhân thì ngược lại”

“Nhưng là có liên quan…” Hoàng Bá Thuật muốn phản bác thì hắn liền ngậm miệng lại, đảo liên đôi mắt, nhớ lại khi nãy đại ca hắn cầm tách trà….., cả người hắn như chìm sâu vào đáy hồ….

“Vẫn là con chưa trưởng thành” khẽ xoa xoa đầu của Hoàng Bá Thuật, Hoàng Bá Thủ Thiêm cười thật phúc hậu rồi đi ngang qua Hoàng Bá Thuật.

Thật hy vọng đây là lần đầu xin lỗi cũng như là lần cuối giáp mặt với Huyền Vũ Tuấn Quyết……..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui