Huyền Vũ Dạ Nguyệt

Tây Bắc

Một lớp tuyết mỏng phiếm trên mái ngói, người dân đi lại trên đường đều phủ lên người một lớp áo ấm dày. Bởi vì cái lạnh luôn ngự trị tại nơi này, nóng ẩm không bao giờ được phép đặt chân đây.

Một cỗ xe ngựa di chuyển trên đường, thùng xe so với những cỗ xe ngựa khác to hơn.

Sự hiện diện của chiếc xe ngựa này khiến cho những bá tánh đi dưới đều phải chú ý và ngưỡng mộ, xe ngựa dừng chân tại một tửu lâu rộng lớn, vừa bước xuống, hai nam nhân đã khiến cho kẻ khác phải ngoáy đầu lại nhìn và trầm trồ khen.

Nam nhân đi trước trầm lặng gia trưởng, kẻ đi sau không hề thua kém, bạc môi hé lộ, nhìn áo bào sang trọng của họ, cũng đủ biết gia thế họ không hề đơn giản.

Thấy khách quý thì lão bản chạy ra như tên lửa, xoa xoa tay, hớn hở tiếp đón “Khách quan cho hỏi dùng cơm hay ở trọ”

“Ở trọ, ba phòng” thanh âm khàn khàn trầm thấp bậc lên, nghe rất có nam tính vị khiến cho các nữ nhân tại tửu lâu dừng lại hành động dùng cơm, lộ ra khuôn mặt hoài xuân.

Ai cũng khẽ cảm thán, khuôn mặt đã là tại họa, thân hình lại càng là tai họa, nay ngay cả giọng nói cũng tràn ngập tai họa, ân, hắn là đồ hại dân hại nước.

“Ân, thỉnh hai đại công tử lên lầu” xoa xoa bàn tay lão bản nở lên nụ cười phước hậu đón chào, kẻ đi sau khéo nhắc “Nhớ giúp ta cho ngựa ăn”

“Ân” xoa xoa tay, lão bản cung kính đáp.

“Woa, lâu lắm rồi mới thấy được đại suất ca như hai nam nhân kia” một nữ lưu bên hông đeo trường kiếm lộ rõ mình là giang hồ nữ tử, nên mới cả gan không khách khí bình luận nam nhân ở trước mặt bàn dân thiên hạ.

“Nha, thật là nhìn tới tim lão nương cũng đập thình thịch đây nè” chống nạnh hai tay lên thắt lưng, nữ nhân bên cạnh cũng lộ ra vẻ phóng đãng không hơn kém gì cô nương trước mặt.

……

Nếu so bì vào năm, sáu năm trước thì vùng này chỉ là nơi địa phương chim cũng không thể sinh sản, nay liền mọc lên rất nhiều tửu quán, hay là nhiều món ăn lạ thu hấp thực khách.

Một bát canh nóng hay một bình rượu nóng cũng đủ xoa dịu đi cái lạnh nơi này, lồng đèn được treo đầy khắp nơi, thắp sáng cả dãy phố, xung quanh thật náo nhiệt người qua lại.

“Đặt đi đặt đi, đặt xong thì bỏ tay ra” một cái nữ nhân chân gác lên bàn, tay cầm một chén kêu ‘leng keng, leng kheng’, hô to mời gọi những kẻ hám cờ bạc tới chung vui.

Bày bàn chưa bao lâu, liền thu hấp được rất nhiều ánh mắt của kẻ hám bạc, họ không tiếc thân mình chen vào góp vui góp vui.

Thanh âm đỏng đảnh trong trẻo cứ vang lên “Một, hai, ba, tiểu”

“Ồh…” một số người thua liền than lên, tay kia bận rộn hốt bạc, một tay tiếp tục lắc hột xí ngầu trong chén xem ra cái nữ nhân này thu lợi được không ít bạc đi.

“Mại dô, mại dô, cơ hội phát tài đây”

“Xem ra ở đây cũng náo nhiệt không kém đi” cười nhạt, nam nhân vừa hớp ngụm rượu, mắt chăm chú không rời nhìn quang cảnh náo nhiệt ở đối diện mà bình luận.

Nam nhân kế bên thì lại im lặng như một tảng băng sống. Tiếng ồn ào huyên náo càng xách động nhiều người lui tới chung vui.

“Cái tiện nhân này dám ăn gian” cuối cùng cũng xảy ra tranh chấp, nữ nhân cường ngạnh hai tay chống nạnh, điêu ngoa nói “Tiện nam này, ngươi dám vu oan lão nương”

Thanh âm đỏng đảnh trong trẻo nhưng hết sức chua ngoa, khiến kẻ nghe cũng phải nhăn mày vì thanh âm tục tĩu đã đành mà còn rít lên.

“Tiện nữ, ngươi nói gì” nam nhân không chịu thua, liền đập tay xuống bàn “Rầm”

“Lão tử ngươi, dám tới đây phá lão nương, hảo, lão nương không phát uy ngươi liền cho lão nương dễ ăn hiếp” xoắn tay áo lên, nữ nhân lộ rõ bản tánh hung hăng ngang tàn của mình.

“Thế thì phải xem tiện nữ nhà ngươi phải làm sao xử rồi” cười mỉa, nam nhân lùi lại hai ba bước liền xuất hiện không ít đại hán to lớn, người thì lộ rõ khuôn mặt lưu manh kẻ thì lộ rõ bản chất dâm tà.

Mặc cho nữ nhân trước mặt dung nhan tầm thường, nhưng thân thể đẩy đà, hai ống tay áo xoắn lộ rõ da thịt nõng nà khiến cho nhiều nam nhân háo sắc nhìn đắm đuối.

Tất cả mọi người hoảng sợ đều bỏ chạy, còn nữ nhân một tay gom bạc hòng tháo chạy thì bị các đại hán ngăn cản, nữ nhân cười e lệ khiến cho một đại hán phân tâm, nhân lúc này liền thưởng một cú vào hạ phúc của hắn “Á” rống lên, nàng ta không ngại đẩy nam nhân ra rồi tháo chạy, làm mặt quỷ “Lêu lêu”

Hành động này khiến cho mọi người liền cười thầm, thế là trong chốc lát cảnh rượt bắt giữa mèo và chuột xảy ra khiến cho mọi người cười no bụng.

Đại hán cao to cũng bị sức nữ nhân nhỏ nhắn mảnh khảng đánh gục, nàng ta thì chui qua bàn này tới bàn khác, còn họ thì đụng hết bàn này tới bàn khác, thê lương hơn nữa là họ to lớn không chui lọt những lỗ ‘chó’ mà nàng ta chui qua, nàng ta thì còn khoái trí ôm đồ cười hì hụt, đại hán thì ảo não thở hì hụt.

Bất giác nữ nhân đụng phải một bước tường thịt liền ngã lăn quay ra đất “Ai ui” khẽ xoa xoa tiểu thí thí của mình, nàng ta ngước mắt lên nhìn nam nhân cao to lộ rõ hung tàn trước mặt.

“Lần này thì nàng ta chết chắc” lúc này tại trà quán đối diện một khách nhân thong dong bình luận, khách nhân đối diện đáp “Hắn có phải Trương Qùy của Sòng Tân Lợi?”

“Ân, hắn bá đạo ngang ngược đã đành, còn rất hung hăng nữa, những kẻ lọt vào tay hắn chỉ có con đường là – tử!”

Khách nhân khẽ rùng mình nhìn sang bên kia, nữ nhân đã bị hắn tóm lên “Tiện nữ, còn muốn chạy nữa không?”

Cười nịnh nót ra mặt, khẽ xoa xoa vạt áo của nam nhân như rất biết điều “Ân, tiểu nữ thật không dám a”

Nam nhân cười phóng túng một ven kéo theo tiếng cười phóng dãng của các đại hán, nữ nhân nhắm ngay yếu điểm liền hung hăng cắn một miếng trên bả vai của nam nhân “A” hắn la như heo bị thiến liền thả nữ nhân ra.

Nữ nhân gượng dậy liền hung hăng thử một đạp vào tiểu đệ đệ của Trương Qùy “Á” chưa hết cơn đau này nối tiếp cơn đau kia, khiến Trương Qùy khụy chân xuống đất, chật vật một ven.

Các đại hán liền truy đuổi cái nữ nhân không biết điều kia, sau một hồi náo loạn, nữ nhân đã biến mất các đại hán không khỏi bàn hoàng, vội đi tìm từng nơi, có ai mà biết nữ nhân đang bò dưới bàn của các thực khách bên này chứ.

Thấy chân mình hơi nhột nhột thì nam nhân vội nhìn xuống bàn dưới, nữ nhân liền lộ mặt ra, bốn mắt nhìn nhau trong chốc lát, bất giác các đại hán đi ngang qua, nữ nhân hoảng sợ khẽ giơ tay lên miệng “Suỵt” rồi chấp tay khẩn cầu cái suất nam nhân này rộng lượng hải hà, đại từ đại bi ra tay cứu giúp

Khuôn mặt tuy rằng tầm thường nhưng lại hết sức khôi hài, bất giác suất nam nở lên nụ cười tuấn mỹ, khiến tim nữ nhân liền đập thình thịch một trận “Đại ca, có việc gì sao?” nghe được giọng tò mò của tiểu đệ, nam nhân thu hồi lại nụ cười, bình thản thưởng trà.

Hoàng Bá Thuật liền xụ mày cau có, bất giác các đại hán liền chú ý tới mảnh vải quen thuộc dưới chân bàn, liền khoanh tay, uy nghiêm đứng trước mặt của họ, bấy giờ Trương Qùy được dìu tới, vội rống “Lôi tiện nhân ra, chém chết nó”

Bất chợt Trương Qùy thất sắc khi diện kiến hai khuôn mặt tuấn duật kia “Ách, nhị đại Hoàng Bá công tử” họ…họ…họ…làm sao mà ở đây?

“Ý tứ của Trương công tử, tại hạ không hiểu lắm” bạc môi hé lộ, thanh âm dễ nghe nhưng tràn đầy uy hiếp, Trương Qùy thất sắc “Nhưng là cái cái cái….cái này…”

“Hửm” Hoàng Bá Thuần lên giọng, Trương Qùy vội lắc đầu, dù không cam tâm nhưng cũng rộng lượng nói “Rút” trước khi ra đi không quên quay đầu lại nhưng rồi lại sợ hãi vắt giò lên cổ mà chạy.

Bởi vì mấy năm nay, ở kinh thành ai mà không biết Hoàng Bá Thuần là kẻ tàn độc, sử dụng hết mọi thủ đoạn trong thương trường, khiến một số người phải tán gia bại sản, thấy các thê thiếp chết trước mặt, hắn cũng không thất sắc, miễn là kẻ nào đụng tới hắn, cũng đều không hảo sống.

Hảo hán không chịu thiệt trước mắt, đương nhiên Trương Qùy phải co giò lên cổ mà chạy.

Thu hồi lại ánh nhìn, thì liền liếc sang cái nam nhân đối diện. Hoàng Bá Thuật không tự chủ liền cúi thấp đầu, tự mình ăn chính mình, bất giác hai tròng mắt của Hoàng Bá Thuật muốn rớt ra khi thấy cái đầu xinh xắn hé lộ dần dần chui ra.

Ôm quyền hành lễ, khuôn mặt nhỏ nhắn hé lộ nụ cười tươi rói “Ân, thật đa tạ hai vị đại gia đã ra tay cứu vớt” nói xong liền nhìn rưng rưng vào bàn thức ăn “Muốn ăn?”

Nghe Hoàng Bá Thuần khai khẩu, nữ nhân không biết thẹn vội gật gật đầu “Mời”

“Thế thì tiểu nữ không khách sáo, đa tạ Hoàng bá công tử” nghe Trương Qùy gọi, nên tiểu nữ nhân cũng bắt chước theo, nhưng tiếc thay, chưa kịp đụng tới bàn thức ăn thì….

“Phốc” hớp trà trong miệng liền bắn ra như thác đổ xuống sông, lập tức liền nhận được hai ánh nhìn ‘hung thần dạ quỷ’.

“Không muốn tiếp đãi ta thì thôi cũng không cần phải độc chiếm” khẽ phồng môi, nữ nhân tiếc nuối số thức ăn trên bàn bị nước miếng của Hoàng Bá Thuật phun tới thực bẩn.

“Ngô, ý của ta không phải thế” Hoàng Bá Thuật vội phản bác, sở dĩ hắn hành động hồ đồ như vậy là vì đại ca của hắn thôi, giúp đỡ tiểu nữ nhân này đã đành mà còn hảo tâm mời nữ nhân này ‘ăn’?Chẳng phải đại ca hắn không thích gần nữ lưu con gái nhà lành sao? Nhớ lại nụ cười khi nãy thì hắn thực sợ đại ca lại động tâm rồi.

Cứ tưởng 6 năm nay, đại ca chỉ yêu mến mỗi Nguyệt muội, nào ngờ, nào ngờ lại…

“Tiểu tiểu điểu, tiện nô nhà ngươi chết đi đâu rồi” bất giác một thiếu phụ mập mạp, khuôn mặt lộ rõ hung tàn vừa đi vừa rống lên cứ sợ cả thiên hạ chưa biết tới ‘tiện nô’ trong lời nói của bà ta.

“Đứng lại” ánh nhìn ngoan độc liền dừng lại trên người của một bóng dáng đang lén lút chạy, bóng dáng đó liền dừng lại cước bộ “Tiểu bất điểm này dám trốn đi chơi?” bóng dáng mập mạp liền vươn tay tóm nhanh bóng dáng mảnh khảng của nữ nhân.

“Ách, mụ mụ a, ta nào có” khẽ phản bác lại, nàng cười tới phong tình vạn chủng nhưng cũng không có tác dụng liền bị mụ mụ hăng hăng lôi đi, trước khi đi xa tiểu nữ nhân không quên hướng tới họ nói “Hoàng bá ân công có duyên sẽ gặp lại” rồi vẩy vẩy tay với hai người bất giác lại bị mụ mụ hung hăng nhéo một cái thật mạnh vào tai.

Hành động hai người hết sức khôi hài, khiến cho Hoàng Bá Thuật không khách khí cười vang một trận.

Sau khi tiểu cô nương rời đi, tất cả đều trở lại bình thường, không khí xung quanh liền bị sự ảm đạm bao trùm lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui