Huyền Vũ Dạ Nguyệt

Khi trời sáng dần, cả hai mới bước chân trở về, khi thấy bóng dáng nàng, mọi người đều nhốn nháo lao ra.

“Chủ nhân, người không sao chứ?” Tố Lạc Hiểu kiểm tra thân thể Liễu Thiên Nguyệt từ đầu tới cuối chân mới có thể thở phào nhẹ nhõm “Thật phải cúng trả lễ”

Cười nhẹ “Ta không sao!” rồi tất cả ánh mắt lại chĩa sang nam nhân phía sau ta, ta từ tốn nói “Đêm qua bị tập kích, rất may Thuần tiểu đệ đã cứu ta”

Mới đi hết nửa đêm nay liền thay đổi xưng hô, càng khiến cho người ta nghi ngờ.

“Ta rất mệt mỏi, muốn mục dục canh y” đánh tan đi mối nghi ngờ của năm người tại hiện trường, ta nói.

Bất giác Tố Lạc Quyên liền thanh tỉnh “Ân, để Quyên nhi đi chuẩn bị”

Xoay lại cười nhẹ với hắn “Ngươi cũng nên đi nghĩ đi”

Hoàng Bá Thuần chỉ cười đáp lại, tự nghĩ: Thuần tiểu đệ? Qủa thật chỉ có Đồng Lão mới dám gọi hắn như thế, mặc dù tự cho mình là thông minh, nhưng khi trò chuyện với Đồng Lão, hắn cũng bị xoay như chong chóng.

Xe ngựa lại bắt đầu lên đường, đi tới đâu Liễu Thiên Nguyệt cũng bị người ngoài để ý cùng dị nghị, vì phục trang cực dị hợm đã đành mà còn được hai đại hán cùng hai tuyệt thế tiểu mỹ nhân hầu hạ.

“Cứu mạng, cứu mạng” trong toa xe, Liễu Thiên Nguyệt chỉ thờ ơ liếc mắt tới Tố Lạc Hiểu, nàng tích tốc hiểu ra vấn đề, chui ra khỏi toa xe.

“Điêu dân to gan, dám cả gan ở dưới trướng của Tuyết Sơn làm bậy” khi chạy tới thì Tố Lạc Hiểu thấy một cảnh man rợn, hai thiếu nữ bị hai kẻ cuồng đồ giở trò thú tính, rất may là nàng tới kịp, nếu không nàng thật sự không dám nghĩ tới việc tiếp theo.


“Người của Tuyết Sơn” tên đen đúa giật bắn cả mình, nớ lỏng hành vi cầm thú của mình, tên kế bên quát “Vậy mà cũng tin, xem nàng ta đi, tay chân nhỏ nhắn, thân hình thon gọn, lại có khuôn mặt đẹp như tiên nhân, rất hợp với khẩu vị của ta”

Chính hành vi chem chém miệng này của hắn khiến cho Tố Lạc Hiểu nổi giận, tuy rằng nàng có thân phận là tỳ nữ, nhưng là ‘thiếp thân’ của Đồng Lão, ít nhiều gì cũng một thân tuyệt nghệ, vậy mà bị đám hạ lưu này phỉ báng.

“Chịu chết đi”

Từ vạt áo lộ ra hai lưỡi dao to lớn, đây chính là vũ khí độc môn của Tố Lạc Hiểu, cũng chính là vật chí mạng.

“Á” chưa đầy ba chiêu, hai tên hạ đẳng đã gục xuống đất

“Á” một tiếng hét tràn đầy kinh hách vang lên, chim chóc trong rừng cũng xà cánh bay đi, do bị tiếng hét to lớn này dọa cho một trận.

Người vừa hét lên, vạt áo đã bị xé ra một nửa, lộ ra áo yếm thêu hoa mẫu đơn, còn cô nương nhỏ tuổi bên cạnh thì bị xé nát cả áo yếm, lộ ra xuân quang, có thể thấy họ là một tiểu thơ và nha hoàn.

“Các ngươi không sao chứ” nhìn cảnh vật trước mặt làm cho Tố Lạc Hiểu không khỏi thương tiếc.

Cả hai người cùng lắc đầu “Ô…ô…ô…đa tạ vị ân nhân này đã ra tay tương trợ” nước mắt giọt ngắn giọt dài.

Nhìn xung quanh chỉ thấy một chiếc xe ngựa siêu vẹo, cùng tên mã phu đã bị giết chết, than nhẹ “Vị tiểu thơ này, xin hỏi hai người dự tính ra sao”

“Vốn là chúng ta muốn tới kinh thành thăm lão gia nhà tiện nô, nào ngờ trên đường lại gặp bất hạnh, rất may mắn gặp vị đại ân nhân này” nha hoàn thút thít khóc, đặt lên người Tố Lạc Hiểu một sự khẩn cầu vô hình.

“Kinh thành” đảo mắt, “Ân, chúng tiểu nữ là người của phủ Đô Thống, tiểu nữ là lệnh thiên kim của ngài ấy”

“Phủ Đô Thống” khiêu mi lên, Tố Lạc Hiểu đỡ hai nàng đứng lên, rời hướng về phía xe ngựa của chủ nhân.

Hai cỗ xe ngựa to lớn đậu ngay ven đường, vừa thấy Tố Lạc Hiểu thì Tố Lạc Quyên hỏi “Tỷ, người không sao chứ”

“Chỉ là bọn hạ đẳng nhân vật, không đáng lo” lúc này Tố Lạc Quyên mới để ý ở phía sau tỷ tỷ mình còn có hai người lạ mặt “Họ là…”

Vừa thấy Tố Lạc Quyên hỏi tới, hai người họ đồng thời ngước đầu lên, rồi tròn mắt ra, vì rất ít song bào thai lại giống nhau như đúc, cho nên họ có chút kinh ngạc.

“Đưa cho họ chút ít quần áo, ta có chuyện muốn thưa với chủ nhân” Tố Lạc Hiểu dặn dò kỹ càng, rồi đi vào toa xe.

“Chủ nhân đâu?” vừa vào toa xe đã thấy ‘vườn không nhà trống’ thì Tố Lạc Hiểu sửng sốt.


Tố Lạc Quyên bất đắc dĩ chỉ chỉ vào cỗ xe ngựa phía trước.

Trong toa xe, vừa nghe Tố Lạc Hiểu nhắc tới mình thì Liễu Thiên Nguyệt nhô đầu ra “Ta ở đây”

“Chủ nhân!” chủ nhân là nữ nhi lại tùy tiện chui vào chỗ của nam nhân? Tuy rằng đang giả trang, nhưng thân phận vẫn là cô nương xuân xanh, sao có thể hồ đồ như vậy? Tố Lạc Hiểu bất đắc dĩ than nhẹ.

Bỏ qua sắc mặt khó coi của Tố Lạc Hiểu, Liễu Thiên Nguyệt để ý tới hai bóng dáng xa lạ bên kia thì hỏi “Các người là….”

Tố Lạc Hiểu thở mạnh, rồi đi tới nói nhỏ vào tai của nàng, có câu: chuyện xấu không nên nói to, huống hồ nhìn dáng vẻ của họ cũng đủ biết, họ là con nhà quan.

“Được rồi, tùy ý ngươi” rồi chui rúc đầu vào trong toa xe.

“Tiếp”

Vì trên đường đi quá tẻ nhạt, nên nàng đã nảy ra ý rủ hai người này cùng chơi cờ, nhưng họ lại không biết chơi.

Nên hiện giờ nàng đang giảng giải cho họ cách chơi bài bích để tiêu khiển thời gian.

Mới đầu Hoàng Bá Thuần không hề muốn đụng vào thứ đồ Tây Dương này, vì cảm thấy nhảm nhí! Nhưng hồi lâu lại thay đổi ý định, khi nhìn hai người chơi đến thật cao hứng thì trong lòng lại nảy sinh một loại cảm giác lạ kỳ, đó chính là ghen tỵ.

Liền cởi bỏ hết mọi quy củ do chính mình tạo ra, cùng gia nhập với họ, lát sau vì thiếu một tay chơi nên nàng đã lôi kéo Tố Lạc Quyên vào cuộc.

Vì chuyện khi nãy, nên không kịp vào trấn, đêm nay chỉ có thể tá túc tại khu rừng hoang sơ này.

Mỗi người đều được phân phó một công việc, lát sau, một ngọn lửa được nhóm lên, tất cả mọi người liền quay quần bên đống lửa.


Bấy giờ hai chủ tớ nhà họ Lương mới thấy rõ mặt của hai vị đại nam nhân đối diện, vì là tiểu thơ con nhà nòi, nên từ nhỏ luôn bị nhốt trong khuê phòng, ít tiếp xúc với bên ngoài.

Thấy tiểu thơ nhà mình nhìn chăm chăm vào hai người kia thì Tô Tâm khẽ nói nhỏ “Tiểu thơ…”

Bị lời nói của Tô Tâm giục tỉnh, Lương Chiêu Nghi cụp mi xuống, tỏ ra xấu hổ vì đã luống cuống.

Ngồi kế bên Hoàng Bá Thuật, Liễu Thiên Nguyệt thúc nhẹ vào hông hắn, rồi ghé sát vào tai hắn “Xem ra các ngươi cũng đào hoa đi” đi tới đâu cũng có người liếc mắt đưa tình, vậy ra chỉ cần hai người họ đi diễu hành giữa phố đông, chắc sẽ gom được một mẻ giai nhân về nhà.

Cười như không cười “Nếu như Tần huynh chịu gỡ bỏ đi vật quái gở trên mặt, thì ắt hẳn cũng không thua kém đi”

Hai người vốn dĩ im hơi lặng tiếng với nhau, nhưng nhờ cuộc vui chơi khi nãy, mà cả hai nhanh chóng kết thân.

Nghe được lời nói giễu cợt của Hoàng Bá Thuật thì Liễu Thiên Nguyệt ném cho hắn cái nhìn đương nhiên “Điều đó bổn công tử đã biết, nếu không nhờ bổn công tử làm nền, hai ngươi nghĩ có thể qua mặt được bổn công tử hay sao?”

Trên trán mọi người đều hiện sẵn ba vạch màu đen khi nghe được lời nói phi thường cao ngạo và không biết thế nào gọi là ‘xấu hổ’.

Bất chợt Hoàng Bá Thuật cười lên, nhìn biểu hiện trên khuôn mặt cùng lời nói của Liễu Thiên Nguyệt có chút rất quen…, nhưng rồi hắn giật bắn mình, miệng há to không khép lại được.

Vừa mới giật đi cánh gà trên tay Lưu Phong xoay qua thì nhìn thấy miệng hắn há to, nàng rất có hảo tâm, liền thuận tay nhét mông gà vào miệng hắn “Hết đói?”

Ba vạch màu đen lại xuất hiện trên trán, Hoàng Bá Thuật rút mông gà ra khỏi miệng, rồi ánh mắt di dời đi chỗ khác, đáy mắt hiện lên tia muộn phiền.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận