Tiều Hồ cảm nhận rõ ràng sự coi thường từ ba hắc y nhân nọ với hắn. Hắn tức giận văng tục một câu:
“Chết tiệt! Dám coi thường ta?! Con mẹ nó chết hết đi!”
“Băng Hàn Vũ!” Dứt lời một lốc xoáy kết tinh từ hệ nguyên tố băng liền xuất hiện trên không trung, giáng thẳng xuống mặt đất, đứng trụ vững trãi, xung quanh tỏa ra hàn khí lạnh thấu xương.
Một kẻ hắc y nhân hừ lạnh:
“Chỉ là một Thú Vương nho nhỏ mà cũng dám lớn tiếng với bọn ta! Không biết tự lượng sức.”
Rồi hắn quay người lại, hai tay nhanh chóng thực hiện một loạt kết ấn. Nguyên tố hỏa xung quanh bắt đầu dao động, liên tục di chuyển tập trung vào bàn tay hắn. Sau vài giây hoàn thành, hắn vung tay, quát lớn:
“Hỏa Toàn Vũ! Đi!”
Tức khắc mặt đất rung chuyển, bụi bay mù mịt chắn ngang tầm nhìn của tất cả mọi người. Chỉ thấy từ trong không khí, huyền lực nguyên tố hỏa dần ngưng tụ thành một cơn lốc xoáy bằng lửa khổng lồ, so với Băng Hàn Vũ của Tiểu Hồ thì lớn hơn hẳn.
Mộ Dung Như Ly trong lòng thầm hô không ổn. Nàng đem Tiểu Diễm giao lại cho Hoa Dật Vũ, còn bản thân thì nhanh như tên bắn phi thân về phía Tiểu Hồ.
Hai cơn lốc va chạm với nhau tạo ra một trận chấn động dữ dội, mặt đất như muốn nứt ra. Nhưng chưa đầy một khắc, lốc xoáy của Tiểu Hồ đã biến mất trước, phần huyền lực còn sót lại của lốc xoáy lửa vẫn hướng phía hắn lao tới.
Tiểu Hồ toàn bộ huyền lực đều đặt vào một chiêu vừa rồi, hắn hiện tại ngay cả sức để đứng vững cũng không còn. Hắn mở to hai mắt tuyệt vọng. Chợt một đạo bóng dáng bạch y xuất hiện trước mặt hắn. Mộ Dung Như Ly kéo môi:
“Thế nào? Định chịu chết sao?”
Tiểu Hồ hoảng hốt, sợ hãi quát lớn:
“Chủ nhân, nguy hiểm, người mau tránh ra!” Mặc dù biết cái này không thể làm khó nàng song hắn vẫn không dám mạo hiểm để nàng rơi vào tình thế nguy cấp.
Mộ Dung Như Ly trong lòng chảy qua một dòng nước ấm. Tên này thật là... Rồi nàng quay đầu, mỉm cười:
“Ta không sao. Đừng nói nhiều, ngươi chỉ cần ở đó nhìn thôi.”
.....
Nhìn cơn lốc xoáy lửa dữ tợn đang ầm ầm tiến đến, Mộ Dung Như Ly nhắm mắt, hai bàn tay trắng nõn bắt đầu thực hiện một loạt động tác phức tạp. Một nguồn huyền lực nhẹ nhàng, chậm rãi tụ lại trong lòng bàn tay nàng, phát ra cảm giác dễ chịu. Nàng phất tay, nhướn mày hô lớn:
“Thủy Thuẫn Chi thuật, sóng thần!”
Ngay lập tức một dòng nước nhỏ xuất hiện rồi dần dần dâng lên, tạo thành một cơn sóng thần khổng lồ phạm vi rộng chắn trước mặt nàng. Mộ Dung Như Ly nhón chân nhảy lên đỉnh sóng, lúc này trông nàng tựa tiên tử uy nghiêm.
Hai chiêu thức va chạm với nhau, Hỏa Toàn Vũ của hắc y nhân nọ rơi vào thế hạ phong, lập tức bị nguyên tố thủy của nàng dập tắt. Mộ Dung Như Ly cười lạnh, nhảy xuống phía Hoa Dật Vũ. Ba kẻ hắc y nhân còn lại thấy nàng làm vậy thì khinh bỉ:
“Hừ, đúng là không biết tự lượng sức mình! Trứng mà cũng đòi chọi đá sao?! Mơ tưởng!”
Mộ Dung Như Ly cười rạng rỡ, mở quạt phe phẩy trước mặt:
“Ta vốn muốn từ từ chơi đùa với các ngươi một chút song các ngươi lại không biết điều, hễ mở miệng ra lại là một câu "không biết tự lượng sức", khiến cho hứng thú ban đầu của ta đều theo gió bay đi mất rồi.”
“Hiện tại... Ta muốn các người phải chết! Phong ca, ngươi mau qua đây giúp ta đánh kẻ xấu!” Nói rồi còn làm điệu bộ sợ hãi.
__________________________________________