Huyền Vu Tần Nhĩ


Hồng Hồ Tử lại nhìn sang mục nhận xét của giáo viên hướng dẫn, ở đó cuối cùng ông cũng phát hiện ra một chút thông tin mình muốn tìm.
Trong mục nhận xét của giáo viên hướng dẫn chỉ có một câu: “Dị năng hệ Âm của học sinh này có tác dụng thôi miên nhất định, nếu được bồi dưỡng đúng cách thì có thể phát huy tác dụng hỗ trợ rất tốt.”
Hồng Hồ Tử khó hiểu, trước đó khi xem hồ sơ sao ông lại bỏ sót một câu quan trọng như vậy nhỉ?
May mà bây giờ ông đã chú ý tới.
Chỉ riêng năng lực này đã có thể bù đắp được những khuyết điểm về tính cách của chàng trai rồi.
Hồng Hồ Tử vừa nghĩ cách lợi dụng năng lực này của Tần Nhĩ, vừa suy nghĩ xem nên sắp xếp nhiệm vụ đầu tiên cho cậu như thế nào.
Ông phải thăm dò Tần Nhĩ trước, xem năng lực làm việc thực tế của cậu thế nào, quan trọng nhất là có phù hợp với bộ phận của ông hay không.
Tần Nhĩ đã sớm xem xong hai phần tài liệu, cậu không phải dùng mắt để xem, mà là dùng thần thức, tốc độ đương nhiên nhanh hơn.
Sau khi xem xong, cậu cũng không nhắc nhở Hồng Hồ Tử, mà cứ ngồi ngây người ra đó.
Đương nhiên, tư thế ngồi của cậu rất ngay ngắn, còn cầm điện thoại cúi đầu ra vẻ chăm chú đọc, người ngoài nhìn vào tuyệt đối không biết lúc này cậu đã tiến vào trạng thái nhập định.

Hồng Hồ Tử nhanh chóng nghĩ xong sắp xếp công việc gì cho Tần Nhĩ, nhiệm vụ đầu tiên chủ yếu là để kiểm tra nên không cần thiết phải sắp xếp nhiệm vụ quá khó.
Tần Nhĩ đúng lúc ngẩng đầu lên.
“Xem xong rồi à? Xem ra tốc độ đọc của cậu rất nhanh, không tệ.” Hồng Hồ Tử không hề keo kiệt lời khen ngợi với người mới, nếu có thể ông cũng không muốn làm một cấp trên hà khắc.
Tần Nhĩ cho biết cậu đã ký tên vào cả hai phần tài liệu.
Sau khi xác nhận, Hồng Hồ Tử để lại thông tin sinh trắc học của mình, một báo cáo mới được tạo ra.
Đây là một cuộc phỏng vấn hai chiều.
Tần Nhĩ cũng có quyền từ chối nhưng sau khi từ chối gia nhập bộ phận tình báo, cậu sẽ bị bộ phận tình báo điều tra lại từ đầu đến chân, và trong thời gian đó, cậu sẽ bị điều đến bộ phận ít quan trọng, đồng thời luôn bị người khác giám sát.
Hồng Hồ Tử cũng có quyền từ chối.

Nếu ông cho rằng Tần Nhĩ không phù hợp với bên này, ông sẽ điều cậu đến nơi khác với danh nghĩa làm nhiệm vụ.
“Tít” một tiếng, trên điện thoại của Tần Nhĩ xuất hiện thêm một phần mềm có biểu tượng đầu chó.
Tần Nhĩ mơ hồ cảm nhận được điều gì đó.
Hoá ra phải đến lúc này, cậu mới coi như chính thức nhận việc, vinh dự trở thành nhân viên chính thức của bộ phận tình báo phe người hiện đại.
Tốt lắm, cuối cùng cũng không cần phải tiêu tiền nữa, còn có thể dùng “kiến thức chuyên môn” của mình để kiếm chút tiền tiêu vặt.
Ai bảo cậu không có mệnh phú quý mà lại có vận hao tài.

Chỉ có làm công việc chính đáng, có thu nhập chính đáng, mới có thể tránh được hao tài còn có thể tích lũy được một chút tài sản.
Nói một cách đơn giản, cậu chỉ có bám lấy cái "bát cơm sắt" trong mắt người khác thì mới có cơm ăn.


Không có công việc ổn định, cho dù đi làm thuê cũng chẳng ai muốn nhận, nếu dựa vào kiến thức chuyên môn để kinh doanh nhỏ lẻ thì chắc chắn kiếm được bao nhiêu sẽ mất hết bấy nhiêu.
Tần Nhĩ mở phần mềm đầu chó, một giao diện trò chơi hiện ra.
Hồng Hồ Tử trực tiếp giải thích cách sử dụng phần mềm này cho cậu, thoạt nhìn đây đúng là một phần mềm trò chơi, cũng đúng là một trong những trò chơi nhỏ đang thịnh hành trên thị trường, nhưng bên trong lại chứa một phần mềm liên lạc bí mật.
“Tần Nhĩ, chào mừng cậu gia nhập.” Hồng Hồ Tử ngậm điếu thuốc, đưa tay ra.
Tần Nhĩ chỉ có thể đứng dậy nắm lấy tay vị lãnh đạo trực tiếp của mình.
Lòng bàn tay Hồng Hồ Tử ẩm ướt, toàn là mồ hôi.
Tần Nhĩ suýt nữa thì tái phát bệnh nghề nghiệp, muốn lật tay Hồng Hồ Tử lên xem chỉ tay, tiện thể xem luôn tình trạng sức khỏe của ông.
May mà cậu đã kìm nén được.
Bây giờ cậu là Tần • Đặc công • Dị năng giả hệ Âm • Nhĩ, không phải là nhà nghiên cứu huyền học Tần Nhĩ.
Có lẽ vì giờ phút này Tần Nhĩ đã thực sự trở thành cấp dưới của mình, nụ cười của Hồng Hồ Tử dành cho cậu cũng chân thành hơn, lời nói cũng tự nhiên hơn.
“Vì tính chất đặc thù của công việc ở bộ phận nên chúng ta sẽ được trả lương vào ngày mùng một hàng tháng, sau này lương của cậu sẽ được tự động chuyển vào tài khoản mà cậu đang sử dụng.

Tiền thưởng thì căn cứ vào thành tích công việc, ba tháng phát một lần.”
Vừa nói đến lương là lương tới liền.

Hồng Hồ Tử vừa dứt lời, Tần Nhĩ đã nhận được thông báo chuyển khoản.
Nhìn thấy số tiền được chuyển, Tần Nhĩ suýt chút nữa thì cầm điện thoại lên hôn một cái.
Thật là không dễ dàng gì, cậu đến thế giới này một tháng rồi, cuối cùng thì tài khoản của cậu cũng không còn ở trong tình trạng chỉ ra không vào nữa.
Hai ngàn tám, không ít.

Theo mức thu nhập bình quân hiện tại của thế giới này, số tiền này ít nhất có thể đảm bảo cho cậu ấm no cả tháng, thậm chí còn có thể dư ra chút đỉnh.
Hu hu, cuối cùng thì cậu cũng không cần phải đếm từng đồng trong tài khoản để mua thức ăn nữa, một tháng nay...!chỉ có trời mới biết là đã có ngày nào cậu được ăn no đâu!




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận