Huyết Biển Bức

Đêm chưa sâu, phía ngoài tĩnh viện của khách sạn Ngũ Phúc hoàn toàn không yên tĩnh, nhưng bên trong thì một tiếng động cũng không có, yên tĩnh tới mức đáng sợ.

Tĩnh viện đã được Thẩm Thăng Y thuê bao toàn bộ, ba người đội nón trúc cùng đi với y đương nhiên là Mai Ngọc Sương, Phương Duân và Tuyết Phi Bằng, họ hoàn toàn ăn mặc kiểu giang hồ. Sau đó Sở Lãng cũng vào tới.

Đèn đã thắp sáng, Sở Lãng tay cầm ngọn đèn đứng trước mặt Tuyết Phi Bằng, dáng vẻ giống như một thằng ngốc.

Y nhìn tới nhìn lui Tuyết Phi Bằng không dưới mười lần, sau đó trở thành như thế. Người nào cũng nhìn nhìn y, thậm chí Tuyết Phi Bằng cũng không phải ngoại lệ.

Cũng không biết qua bao lâu, Sở Lãng mới khôi phục vẻ bình thường, đặt ngọn đèn xuống, ngồi phệt xuống ghế.

“Ngươi nói rất nhiều điều bí mật giữa ta và Tuyết Phi Bằng, thanh âm cũng rất giống”. Sở Lãng cười gượng “Nhưng tướng mạo của ngươi thì không giống chút nào”.

Tuyết Phi Bằng thở dài nói “Nếu ta là giả mạo, cũng không thể nói tất cả mọi chuyện chi tiết như thế”.

“Cho nên ta không thể không thừa nhận ngươi chính là Tuyết Phi Bằng, là anh em tốt của ta”, Sở Lãng cũng thở dài, nhìn qua Thẩm Thăng Y “Thẩm đại ca, ngươi nói Tuyết Phi Bằng chúng ta gặp đêm trước...”.

“Thì là Tuyết Phi Bằng giả”.

Sở Lãng trầm ngâm nói “Chẳng trách lúc bấy giờ ta chỉ có cảm giác xa lạ, nhưng không nói ra được”.

Thẩm Thăng Y nói “Đối phương nhất định có một cao thủ dịch dung, có lẽ chính là Vô Diện”.

Tuyết Phi Bằng chen vào “Ta thấy cô ta đúng là một con yêu quái, đột nhiên có thể vuốt sạch mắt mũi”.

Thẩm Thăng Y nói “Đó nhất định là một cách thức che mắt, chẳng lẽ các ngươi tin rằng họ không phải là người sao?”.

Mọi người đều im lặng thừa nhận, Thẩm Thăng Y nói tiếp “Căn cứ vào lời các ngươi thì không còn nghi ngờ gì nữa, đây là dư nghiệt của Ma giáo, đang động đậy định trỗi dậy”.

Tuyết Phi Bằng chợt thở dài nói “Vậy thì chỉ e cha bọn ta cũng... cũng là thủ hạ của Thiên Ma...”.

Mai Ngọc Sương ai oán nói “Ta nói là đúng đấy, họ đều khá giống nhau”.

Phương Duân nói “Giống nhau chỗ nào?”.

Mai Ngọc Sương nói “Đều là người rất có tiền, không lo cơm áo, đều ẩn cư, rất ít ra ngoài”.

Tuyết Phi Bằng nói “Đều có một thân võ công, đều hoàn toàn không nổi tiếng trên giang hồ, còn nữa, đều nhận được lá cờ lệnh kia, thì cùng vội vàng lên đường tới một chỗ”.

Sở Lãng nói “Như thế đã đủ rồi”.

Tuyết Phi Bằng nói “Ngươi nói bọn ta nên làm thế nào?”.

Thẩm Thăng Y nói “Những chuyện này vốn không có quan hệ chút nào tới các ngươi, sở dĩ các ngươi bị mời tới, chỉ e là vì họ sợ cha các ngươi không phục tùng mệnh lệnh, nên chuẩn bị dùng các ngươi để uy hiếp họ”.

Sở Lãng nói “Ta cũng có ý như đại ca”.

Thẩm Thăng Y nói “Nếu biết các ngươi đã trốn ra, chỉ e cha các ngươi sẽ không phục tùng như thế nữa”.

Tuyết Phi Bằng hỏi “Nhưng họ là thủ hạ của những người kia mà?”.

Thẩm Thăng Y nói “Nếu họ nhất định rất phục tùng, thì căn bản những người kia đã không nhất định phải dụ các ngươi tới”.

Mai Ngọc Sương nói “Vậy hiện tại bọn ta phải làm sao, báo tin cho cha bọn ta à?”.

Thẩm Thăng Y nói “Đó hoàn toàn không phải là chuyện dễ dàng, nhưng trước khi cha các ngươi bắt đầu làm việc, nhất định sẽ đòi gặp mặt các ngươi trước”.

Mai Ngọc Sương nói “Chắc là như thế”.

Thẩm Thăng Y nói “Hiện tại chắc chắn bọn Thiên Ma đã bắt đầu tìm bắt các ngươi khắp nơi, chuyện đó chắc chắn không phải là dễ dàng”.

Mai Ngọc Sương nói “Có phải vì họ không đủ người không?”.

Thẩm Thăng Y nói “Ta thấy đúng là thế, căn cứ vào lời các ngươi chỉ có hai người là Vô Diện, Vô Châu đi dụ các ngươi, mà những người ta và Sở Lãng gặp trong vài hôm nay cũng chỉ có họ, còn nữa, là Tuyết Phi Bằng giả”.

Mai Ngọc Sương nói “Lúc bọn ta trốn ra, dọc đường đều không gặp người nào khác, toàn bộ trang viện, chỗ nào cũng im lặng như cõi chết”.

Thẩm Thăng Y nói “Nếu nhân thủ của họ đầy đủ thì đêm trước chỉ e ta muốn ly khai cũng không dễ dàng như thế đâu”.

Mai Ngọc Sương nói “Vậy thì làm sao? Chúng ta tấn công vào trang viện ấy à?”.

Thẩm Thăng Y nói “Vô ích, cho dù chúng ta tìm được bạn bè khác tới giúp đỡ, có đủ lực lượng phá hủy trang viện ấy, thì cũng phải nghĩ tới sự an toàn của cha các ngươi”.

Mai Ngọc Sương nói “Nhưng họ đều có một thân võ công, biết đâu còn có thể trong ứng ngoài hợp”.

Thẩm Thăng Y cười cười “Cô sơ suất bỏ qua về võ công của bọn Thiên Ma, nếu không phải họ có một thân võ công đáng sợ, một loại thế lực đáng sợ, thì cha các ngươi cũng không dễ dàng chịu vào khuôn phép đâu”.

Ba người bọn Mai Ngọc Sương đều trầm mặc hẳn.

Thẩm Thăng Y nói tiếp “Theo tình hình trước mắt mà nói, mọi người không nên vọng động, cứ nhìn cho rõ hành động của họ”.

Ánh mắt của y lướt qua mặt ba người “Mà chuyện đầu tiên chúng ta phải giải quyết chính là làm thế nào khôi phục khuôn mặt vốn có của mỗi người”.

Sở Lãng lập tức nói “Đó quả thật là chuyện nhất định phải giải quyết đầu tiên”.

Ba người bọn Tuyết Phi Bằng tuy không nói ra, nhưng ánh mắt của họ đã biểu lộ rõ ràng ý nguyện của ho.

Sở Lãng lập tức bước tới trước mặt Tuyết Phi Bằng, nói “Trước tiên ta cứ múc cho bọn ngươi một chậu nước đã”.

Tuyết Phi Bằng lắc đầu, nói “Vô ích thôi”.

Mai Ngọc Sương cũng nói “Ngày nào bọn ta cũng rửa mặt, nhưng đều không hề rơi xuống”.

Sở Lãng hai tay vỗ vào hai má Tuyết Phi Bằng, nói “Chẳng lẽ đây là dán vào”, hai hàng chân mày lập tức nhăn tít.

Tuyết Phi Bằng vội hỏi “Ngươi phát hiện ra chuyện gì?”.

Sở Lãng nói “Cẩn thận sờ soạng thì mặt ngươi quả thật có chỗ khác lạ, chỗ phía sau tai dày mòng khác nhau”.

Tuyết Phi Bằng ngẫm nghĩ, nói “Ngươi thử xem có thể lột xuống không?”.

Sở Lãng gật đầu một cái, hai tay nắm chặt hai gò má Tuyết Phi Bằng, dùng sức kéo một cái.

Tuyết Phi Bằng lập tức kêu lên một tiếng kỳ quái, Sở Lãng vội dừng lại, nói “Sao thế?”.

“Đau chết đi thôi, ngươi là muốn lột cả lớp da mặt thật của ta”, Tuyết Phi Bằng oán trách.

Thẩm Thăng Y bước qua, nói “Để ta xem”, rồi đưa tay nhấc ngọn đèn trên bàn lên.

Dưới ánh đèn sáng, khuôn mặt Tuyết Phi Bằng ánh lên ánh sáng màu tro xám, quả thật không giống sắc mặt của người bình thường.

Ngay cả sắc mặt người chết cũng không giống, Thẩm Thăng Y đưa tay ra sờ, chạm tay vào thấy ấm ấm, không khác gì nhiều so với người thường, chỉ là thiếu tính đàn hồi bình thường của da thịt.

Sở Lãng sốt ruột không chờ được, hỏi ngay “Thẩm đại ca, ngươi thấy thế nào?”.

Thẩm Thăng Y nói “Đây là thuật dịch dung hiếm thấy, trên mặt Phi Bằng dường như có thêm một lớp da, lớp da này mường tượng như dính làm một với lớp da vốn có”.

Tuyết Phi Bằng hoảng sợ hỏi “Vậy làm sao là tốt?”.

Thẩm Thăng Y nói “Nếu miễn cưỡng lột ra, chỉ e tổn hại tới lớp da vốn có”.

Tuyết Phi Bằng nói “Ta không quan tâm”.

Mai Ngọc Sương và Phương Duân thì ngớ mặt nhìn nhau, không nói tiếng nào, họ rốt lại là con gái nhỏ, đương nhiên rất coi trọng dung mạo của mình.

Thẩm Thăng Y nói “Rốt lại cũng sẽ có cách giải quyết thôi, có gấp cũng không phải trong một giờ nửa khắc”.

Tuyết Phi Bằng ấp úng nói “Nhưng đại ca có cách nào giải quyết không?”.

Thẩm Thăng Y nói “Hiện tại không có, về thuật dịch dung ta cũng là kẻ ngoài cửa”.

Tuyết Phi Bằng lại hỏi “Vậy thì...”, y lộ vẻ lòng dạ rối bời, phần sau câu nói không nói ra nữa.

Thẩm Thăng Y nói “Ta có một số bạn bè nghiên cứu rất sâu về thuật dịch dung, nhưng đáng tiếc là họ đều ở quá xa”.

Sở Lãng nói “Họ không thể tới thì chúng ta có thể đi, vẫn hơn là ngồi ngẩn ra ở đây”.

Thẩm Thăng Y nói “Sợ nhất là chúng ta vất vả đi lại mà họ đều bó tay không có cách nào”.

Sở Lãng nói “Ta cho rằng chỉ cần là thuật dịch dung thì đều không khác nhau nhiều, không có vụ nào không giải quyết được”.

Thẩm Thăng Y lắc đầu nói “Chuyện này cũng như dược vật, mỗi vị đều có phối phương riêng biệt, giải quyết không được là giải quyết không được”.

“Vậy ý của đại ca là...”.

“Cởi nhạc phải tay người buộc nhạc!”, Thẩm Thăng Y nói “Dù sao chúng ta vẫn không thể không rời đi, cứ ngồi đây mà nghĩ cách được”.

Bao nhiêu ánh mắt ở đó đều dán vào y, Thẩm Thăng Y lại nhìn họ một cái, nói “Mọi người cứ về trước nghỉ ngơi một lúc, để ta suy nghĩ”.

Mọi người thấy dáng vẻ y như thế, cũng không dám nói gì nhiều, vội vã lùi ra.

Thẩm Thăng Y đưa mắt nhìn theo họ, ngồi xuống một cái ghế bên cạnh, lập tức rơi vào cõi trầm tư, lúc ấy tiếng trống canh đã vang tới, sắp đến canh hai.

* * * * *

Mù rất dày, núi non trong hơi mù mờ mịt mường tượng như hoàn toàn không tồn tại, bọn Thẩm Thăng Y cũng có cảm giác ấy.

Họ là đi xe ngựa tới, sau một ngày một đêm mới tới nơi này.

Xe ngựa dừng lại ngoài ba dặm, chưng quanh nơi này căn bản không có đường đi, chỉ có rừng cây, Thẩm Thăng Y cho xe ngựa trở về, mới dắt bốn người bọn Tuyết Phi Bằng, Sở Lãng, Mai Ngọc Sương, Phương Duân tiến vào rừng cây.

Xuyên qua một khoảnh rừng cây, họ lại tìm ra đường đi, con đường này hoàn toàn không rộng rãi, cũng không biết từ đâu tới, cũng không biết thông về đâu.

Thẩm Thăng Y đi từ phía đông qua phía tây, đi ra ba dặm, con đường vẫn kéo dài chưa hết, nhưng y rốt lại đã dừng bước.

Tuyết Phi Bằng sốt ruột không đợi được, hỏi ngay “Tới rồi à?”.

Thẩm Thăng Y nói “Chưa, nhưng chúng ta nên nghỉ ngơi một chút”.

Tuyết Phi Bằng nói “Bọn ta vẫn có thể đi được nữa”.

Thẩm Thăng Y lắc đầu, nói “Vị lão nhân này không thích nhìn thấy những người dáng vẻ nhếch nhác”, rồi lập tức ngồi xuống một tảng đá cạnh đường.

Tuyết Phi Bằng “Ủa” một tiếng, không ngồi xuống.

Lúc ấy Mai Ngọc Sương chợt chen vào nói “Thẩm đại ca, vị lão nhân gia này quả thật có thể bản lai diện mục của bọn ta à?”.

Thẩm Thăng Y nói “Y khoe khoang là thiên hạ đệ nhất về thuật dịch dung, chắc cũng phải có mấy chiêu”. Y ngừng lại một lúc rồi nói tiếp “Theo tình hình trước mắt mà nói, thì cách nào chúng ta cũng phải thử một lần”.

Mai Ngọc Sương gật đầu nói “Làm đại ca vất vả”.

Thẩm Thăng Y còn chưa nói tiếp, Sở Lãng đã ứng tiếng “Đại ca hiệp nghĩa vô song, mọi người đều biết, đã quản chuyện này, thì chúng ta không cần nói những lời khách khí”.

Mai Ngọc Sương hướng qua Thẩm Thăng Y nghiêng người một cái, nói “Nói chuyện không đúng chỗ, xin đại ca đừng trách”.

Thẩm Thăng Y cười nói “Đó lại là lời khách khí rồi”.

Mai Ngọc Sương cúi đầu xuống, Phương Duân cười nói tiếp “Cứ như ta là hay nhất, lời khách khí nào cũng không nói ra”.

Tướng mạo của nàng và Mai Ngọc Sương hoàn toàn như nhau, dưới ánh nắng nhảy nhót phát ra một loại ánh sáng trắng bệch khiến người ta rùng mình, may mà giọng nói của nàng lại động lòng người như thế, thánh thót như thế.

Sở Lãng chợt nói “Phải rồi, suốt đường đi đại ca vẫn chưa nói tới cao tính đại danh của vị lão nhân gia kia”.

Thẩm Thăng Y nói “Đó là vì y căn bản không có tên họ”.

Mọi người đều sửng sốt.

Thẩm Thăng Y nói “Mười năm trước có người gọi y là Vô Danh công tử, cũng có người gọi y là Vô Danh cư sĩ, còn như y vốn tên gì thì chỉ có y biết rõ”.

Phương Duân cười nói “Vô Diện, Vô Châu, lại còn thêm một người Vô Danh, biết đâu sắp tới lại có Vô Thủ Vô Cước gì đó”.

Thẩm Thăng Y cười ngất nói “Cô yên tâm, Vô Danh này không có chút quan hệ nào với những người ấy đâu”.

Phương Duân nói “Vậy tại sao y lại là Vô Danh?”.

Thẩm Thăng Y nói “Chuyện đó phải chính y mới có thể giải thích rõ ràng được”.

Phương Duân nói “Ngươi là bạn tốt của y, chẳng lẽ cũng không rõ sao?”.

Thẩm Thăng Y nói “Bọn ta thật ra cũng không phải bạn thân, đã ba năm rồi ta chưa gặp y”.

Phương Duân hỏi “Trước đây các ngươi quen nhau thế nào?”.

Thẩm Thăng Y nói “Chuyện đó dài lắm, có điều, tuy y hành động quái dị, nhưng làm người quả thật rất không kém”.

Phương Duân nói “Đại ca nói như thế, thì bọn ta yên tâm rồi”.

Câu nói vừa dứt, một tràng tiếng tiêu đột nhiên xé không gian bay tới.

Tiếng tiêu thê lương, dội lại trong rừng núi, nghe như xa xôi, lại mường tượng như chỉ trong gang tấc.

Mọi người vô cùng kinh ngạc, Thẩm Thăng Y thì không có phản ứng gì, thần thái vẫn rất tự nhiên.

Tiếng tiêu chưa dứt, trên đường núi bên kia xuất hiện một người áo trắng.

Người áo trắng ấy bước đi rất tiêu sái, thổi một ngọn tiêu, ngồi xuống một tảng đá, nhưng lại quay lưng về phía bọn Thẩm Thăng Y.

Sở Lãng nhịn không được, nói “Người kia có vẻ kỳ quái nhỉ”.

“Ta cũng không biết”, Tuyết Phi Bằng lắc đầu.

Phương Duân nói tiếp “Một thư sinh du sơn ngoạn thủy, cùng đi tới đây, thổi một khúc tiêu thì có gì kỳ quái đâu”.

Sở Lãng nói “Nhưng chỗ này không phải là nơi mà kẻ thư sinh tới được”.

Phương Duân nói “Bọn thư sinh đều ngốc nghếch, nơi nào mà không tới được”.

Sở Lãng nói “Cô không phải là người giang hồ, làm sao biết được chuyện trên giang hồ”.

Phương Duân nói “Thư sinh kia cũng chưa chắc là người giang hồ”.

Sở Lãng nói “Ta lại cho rằng nhất định đúng như thế”.

Mai Ngọc Sương lúc ấy chợt nói chen vào “Tại sao các ngươi không nghe xem Thẩm đại ca nói gì”.

Ánh mắt của mọi người lập tức chuyển qua mặt Thẩm Thăng Y.

Thẩm Thăng Y mỉm cười, nói “Ta cho rằng mọi người không ngại gì cứ ngồi xuống đây, yên lặng xem thay đổi”. Mọi người nhìn nhau một cái, đều yên lặng ngồi xuống, trên mặt đều lộ vẻ nghi cảm.

Họ đều nhìn thấy ánh mắt của Thẩm Thăng Y có vẻ khác lạ.

* * * * *

Tiếng tiêu rốt lại đã dừng, thân hình người áo trắng đột nhiên vọt lên, lăng không lật người một cái rơi xuống trước mặt mọi người.

Lúc ấy mọi người mới nhìn thấy rõ dung mạo của y, đều cùng giật nảy mình.

Người áo trắng ấy dung mạo hoàn toàn giống hệt Thẩm Thăng Y, chỉ có trang phục là khác.

Y thân hình vừa rơi xuống, tay phải vung một cái, ngọn tiêu lập tức điểm vào Mi tâm Thẩm Thăng Y.

Thẩm Thăng Y nghiêng người tránh qua, đạp theo Thất Tinh bộ pháp, lại liên tiếp tránh mấy đòn công kích của người áo trắng.

Sở Lãng đao đã tuốt khỏi vỏ, quát lớn một tiếng, lập tức một đao chém mau ra, người áo trắng cười nhạt một tiếng, ngọn tiêu trầm xuống một cái, keng một tiếng đập vào thanh đao, hất tung thanh đao ra, kế đó vung ngọn tiêu đâm hờ liên tiếp tấn công Sở Lãng ba chiêu.

Sở Lãng chỉ đỡ được một chiêu, hai chiêu khác không đón đỡ nổi, vội lui mau hai bước, người áo trắng chiêu thứ tư đánh ra, rạch vào mạch môn tay phải cầm đao của Sở Lãng.

Sở Lãng thu đao không kịp, vội buông đao ra.

Keng một tiếng, thanh đao bị ngọn tiêu hất lên không, người áo trắng quờ tay chụp lấy lại một đao chém tới Sở Lãng.

Bọn Mai Ngọc Sương cả kinh, nhưng đã không kịp cản trở, Thẩm Thăng Y tuy đứng ở bên cạnh, nhưng nãy giờ không hề cản trở.

Mọi người cũng vì có Thẩm Thăng Y ở bên cạnh, nên căn bản không nghĩ tới việc tiếp cứu.

Sở Lãng tránh không khỏi đao ấy, hoảng sợ la lên thất thanh.

Keng một tiếng, thanh đao đã cắm vào vỏ đao bên hông Sở Lãng, không nghiêng cũng không lệch.

Ánh mắt sắc bén như thế, ra tay mau lẹ như thế, phán đoán chuẩn xác như thế, quả thật ghê người.

Sở Lãng rốt lại cũng phát hiện ra là chuyện gì, đứng ngẩn ra tại chỗ.

Người áo trắng lập tức ngửa đầu cười lớn, tung người một cái lướt lên một cây đại thụ bên cạnh, lại lộn người một cái rơi xuống.

Thẩm Thăng Y nhìn thấy y rơi xuống, mới nói “Ngươi đùa giỡn đủ chưa?”.

Người áo trắng hô hô cười rộ, nói “Đủ rồi”.

Sở Lãng đã định thần, ngẩn ra nhìn người áo trắng, tay sờ sờ chuôi đao bên hông.

Tuyết Phi Bằng cũng nhịn không được, nói “Đại ca, vị này rốt lại là...”.

Người áo trắng cười nói “Ta là anh em oan nghiệt với y, tên Thăng Sam”.

Tuyết Phi Bằng nghệch mặt ra, Mai Ngọc Sương tâm tư tinh tế, lập tức nói “Đại ca đây có phải là người mà ngươi nói là Vô Danh...”.

Người áo trắng ngắt lời hỏi “Lão đệ, ngươi có thêm một đám em trai em gái này từ lúc nào thế?”.

Thẩm Thăng Y nói “Đó là chuyện gần đây”.

Người áo trắng cười một tiếng, nói “Ta thấy đây không phải là phúc khí của ngươi đâu”.

“Sao lại không phải? Ngươi từng thấy người nào một lúc mà có thêm bấy nhiêu em trai em gái không?”.

Người áo trắng thân hình vừa nhích động, đã tới trước mặt Sở Lãng “Trong bốn đứa em trai em gái của ngươi, chỉ có người này còn khá, chứ ba người kia thì phiền phức lắm”.

Thẩm Thăng Y thong thả đứng lên, nói “Ta lại không thấy thế”.

Người áo trắng đột nhiên sa sầm mặt, nói “Ngươi là tới tìm ta”.

“Không phải tìm ngươi, thì tới đây làm gì?”.

“Ngươi là chuẩn bị đem sự phiền phức này tới cho ta à?”. Người áo trắng khuôn mặt càng sa sầm.

Thẩm Thăng Y nói “Theo như ngươi nói thì như thế này cũng tính là phiền phức sao?”.

Người áo trắng hừ một tiếng, y và Thẩm Thăng Y tướng mạo giống hệt nhau, chỉ có hiện tại thiếu mất phần tiêu sái của Thẩm Thăng Y.

Bốn người bọn Sở Lãng nhìn thấy rất rõ, đều có một cảm giác ngụy dị không sao nói được.

Một người đột nhiên biến thành hai người, nếu là người bình thường, chỉ e rằng đã cho đó là yêu pháp, tháo chạy trối chết.

Tuyết Phi Bằng nhịn không được, nói “Đại ca, vị bằng hữu này của ngươi đã không cao hứng như thế, thì thôi đi cũng được”.

Thẩm Thăng Y nhìn Tuyết Phi Bằng một cái, cười mắng người áo trắng “Bấy nhiêu tuổi đầu rồi, mà còn chọc ghẹo trẻ con, hù dọa họ à?”.

Người áo trắng thân hình lại nhích động, lướt tới cạnh Tuyết Phi Bằng, nắm ngực áo Tuyết Phi Bằng, cười hỏi “Quả thật mật ngươi nhỏ như thế à?”.

Tuyết Phi Bằng nhất thời cũng không biết làm sao là tốt.

Người áo trắng cười nói tiếp “Vậy thì để ta giúp ngươi lớn mật hơn, được không?”.

Tuyết Phi Bằng mờ mịt không biết làm sao, Phương Duân đứng bên cạnh, lấy can đảm hỏi “Mật mà cũng thay được à?”.

“Cái gì mà không được?”. Người áo trắng nói rất khẳng định.

Phương Duân không tự chủ được, hỏi tiếp “Thay đổi thế nào?”.

“Trước hết là mổ bụng y ra...”, người áo trắng trong tay phải chợt có thêm một ngọn đao bằng bạc “Kế đó móc mật y ra, sau đó chọn một người lớn mật hơn, lấy mật người ấy thay vào”.

Phương Duân nghe thấy, liên tiếp rùng mình hai cái, Tuyết Phi Bằng đang định vùng vẫy, người áo trắng đã buông y ra, thân hình lại lướt tới cạnh Thẩm Thăng Y, nói “Thằng tiểu tử ngươi lớn mật lắm, đổi cho y là được”.

Thẩm Thăng Y hô hô cười rộ, nói “Nếu quả thật ngươi có bản lãnh như thế thì đừng nói ngươi muốn thay mật cho ta, cho dù bộ óc của ta, ngươi cũng chỉ cần lấy thôi”.

Người áo trắng lập tức nhìn qua bốn người bọn Sở Lãng, nói “Đó không phải là ta nói, các ngươi đều nghe thấy nhé, đều phải làm chứng cho ta đấy”.

Bốn người chỉ im lặng lắng nghe, người áo trắng chợt giẫm chân một cái, quay lại chửi Thẩm Thăng Y “Thế nào cũng có một lần ta sẽ lấy hết ngũ quan tứ chi, lục phủ ngũ tạng của ngươi thay cho người khác, để toàn thân ngươi biến thành của người khác”.

Thẩm Thăng Y cười nói “Ta với ngươi dường như không có thù oán gì, tại sao ngươi lại căm hận ta như thế?”.

Người áo trắng tức giận nói “Ngươi quên rồi à? Lần trước ta muốn đấu rượu với ngươi, đã hẹn rõ ràng, đến lúc ấy ngươi lại không cáo từ bỏ đi, cuống cuồng tháo chạy”.

“Đó là vì ta biết căn bản không phải là đối thủ của ngươi, cho dù ngươi đang có bệnh trong người, cũng có thể cho ta thua một trận thành hồ đồ”.

Người áo trắng nhảy dựng lên, nói “Ngươi nói lúc bấy giờ ta có bệnh trong người, uống không hơn được ngươi, loại người như ta mà mắc bệnh à?”.

Thẩm Thăng Y nói “Đừng nhảy dựng lên nữa, nếu không bộ râu bạc dưới cằm cũng sẽ nhảy lên đấy”.

Mọi người nghe thấy, cẩn thận nhìn kỹ, quả nhiên phát hiện ra dưới cằm người áo trắng lộ ra một bộ râu trắng.

Người áo trắng cả giận, nói “Ngươi lại thấy rõ cả chuyện kín của ta à?”, rồi lật tay lột tấm da mặt xuống.

Đó chỉ là một tấm mặt nạ tinh xảo, phía sau là một mặt già nua, kế đó y cũng kéo bộ tóc xuống.

Dưới bộ tóc đen là một mái tóc bạc, lơ thơ thưa thớt, bộ râu của y cũng đã đổi thành màu trắng, tuổi tác xem ra quả thật đã không phải trẻ.

Sau biến cố này, so với lúc này thì quả thật là hoàn toàn hai người.

Thẩm Thăng Y cười nói “Ngươi vốn phải cạo hết bộ râu bạc đi, như thế mới không lộ ra chỗ sơ hở”.

Ông già áo trắng hăng hắc cười nhạt.

Thẩm Thăng Y lại nói “Còn nữa, trước mặt ta ngươi nên dịch dung thành người khác, vì ta không có một người anh em nào, cũng hoàn toàn không tin rằng trong thiên hạ lại có hai người giống nhau như thế”.

Ông già trơ mặt ra “Kể như là ngươi giáo huấn ta đi”.

“Không dám...”, Thẩm Thăng Y nói “Phải rồi, mới rồi là ngươi chế ra một cái mặt nạ giống ta à?”.

Ông già nói “Không phải chuyện của ngươi”.

Thẩm Thăng Y chợt nói “Cũng được”.

Ông già ngẩn ra, nói “Không được, thằng tiểu tử này có ý định cướp cái mặt nạ của ta rồi”.

Thẩm Thăng Y cười nói “Cho dù hiện tại ngươi có giữ lại cũng vô dụng, sao không tặng cho người bạn già của ta?”.

Ông già ngẩn ra ở đó, Thẩm Thăng Y nói tiếp “Nhưng ta thì dùng tốt hơn ngươi”.

Ông già lập tức hỏi “Dùng làm gì? Cứ nói ra nghe xem, nếu ta thấy vừa ý thì mới thương lượng được”.

Thẩm Thăng Y nói “Ngươi vẫn còn nôn nóng như thế à?”, ngừng lại một lúc rồi nói tiếp “Ngươi là biết bọn ta tới đây”.

“Các ngươi vừa tiến vào rừng cây là ta đã nhìn thấy, ta vốn ra ngoài tản bộ giải sầu, hiện tại các ngươi tới đây, báo hại ta phải vội vàng trở về, thay đổi quần áo mặt nạ”.

Thẩm Thăng Y nói “Ngươi vốn có thể không cần phải phiền phức như thế”.

Ông già nói “Chẳng lẽ ngươi không biết đó là một lạc thú sao?”.

Thẩm Thăng Y nói “Đáng tiếc là họ đều không biết, nếu không thì lại càng thú vị hơn”, ngừng lại một lúc rồi nói tiếp “Ngươi căn bản là ra ngoài đi dạo, lần này tới đây, tâm tình rốt lại đã rất khoan khoái”.

Ông già sa sầm mặt nói “Lòng người ở ngoài đều hiểm ác, ngươi nhân lúc ta ra ngoài có ý làm hại ta”.

Thẩm Thăng Y cười gượng, ông già lập tức đưa cái mặt nạ cho Thẩm Thăng Y, nói “Cái này tặng cho ngươi”.

Thẩm Thăng Y vừa đón lấy cái mặt nạ vừa nói “Không phải là dùng da người chế ra chứ?”.

Ông già cười quái dị nói “Không phải là da người mà là da heo, ta mang vào thì anh tuấn tiêu sái, chứ ngươi mang vào thì rất giống một con heo đực”.

Thẩm Thăng Y cười nói “Ta vốn đã có một bộ mặt như thế, cần gì mang cái này vào?”.

Ông già một câu tỉnh ngộ “Vậy ngươi lấy để làm gì?”.

Thẩm Thăng Y nói “Lúc nào ngươi ngồi xuống, sẽ nói kỹ hơn có được không?”.

Ông già thở dài nói “Làm bạn với ngươi quả thật gần chết, lúc nào cũng phải lo lắng bị ngươi hãm hại”.

Thẩm Thăng Y cười lớn nói “Chẳng lẽ hiện ngươi lại không vẫn sống rất khỏe mạnh sao?”.

Ông già nói “Vui sướng tới mức gần chết”.

Thẩm Thăng Y lập tức quay qua Phương Duân, Mai Ngọc Sương, Tuyết Phi Bằng, nói “Sao các ngươi còn chưa đa tạ vị Vô Danh đại sư này?”.

Bọn Tuyết Phi Bằng cũng là người thông minh, lập tức hiểu ý, bước lên bái tạ, ông già thấy tình hình như thế bèn tung người vọt lên, nhưng lập tức bị Thẩm Thăng Y giữ lại, cứng đờ ra nhận một lạy.

Ông già tức tối thở phì phì trợn mắt nhìn Thẩm Thăng Y nói “Không có chuyện gì thì không thấy ngươi tới tìm ta, cứ tới tìm là lại đem phiền phức tới cho ta”.

Thẩm Thăng Y nói “Vậy thì lần sau ta tới tìm ngươi sẽ nhớ kỹ là không những không mang phiền phức tới cho ngươi, mà còn đem cái hay tới cho ngươi là được”.

Ông già nói “Còn có lần sau nữa à?”, kế đó hừ lạnh một tiếng “Sau lần này ta sẽ dời nhà, dời xa được bao nhiêu thì dời xa bấy nhiêu”.

Thẩm Thăng Y cười nói “Có cần ta giúp một tay không?”.

Ông già sửng sốt, Thẩm Thăng Y nói tiếp “Ngươi có một cái nhà lớn như thế, một người làm sao dời được”.

Ông già tức tối tới mức nhảy bật lên, chửi lớn “Ngươi là thấy rõ ta dời nhà không được à, mà nói những câu chọc giận ta?”.

Thẩm Thăng Y luôn miệng nói “Không dám”.

Ông già tức giận cười, nói “Tức giận mà chết được thì lại tốt, đỡ được bao nhiêu phiền phức”, tròng mắt y trợn trắng, dáng vẻ như lúc nào cũng có thể ngã vật xuống ngất đi.

Thẩm Thăng Y vội nói “Bọn trẻ, còn không mau bước lên đỡ vị lão tiên sinh này à?”.

Sở Lãng tính tình hào sảng, bước lên trước nhất đưa tay đỡ Vô Danh lão nhân.

Ông già hé mắt nhìn trộm Sở Lãng, nói “Thằng nhỏ giỏi, còn có ngươi khá nhất, đáng tiếc mặt của ngươi lại không có chỗ nào bất ổn”.

Trong câu nói bọn Tuyết Phi Bằng cũng bước lên, dìu Vô Danh lão nhân đi về phía trước.

* * * * *

Chỗ tận cùng con đường nhỏ đột nhiên sáng bừng, là một khoảnh đất bằng phẳng rộng rãi, bốn phía đầy cây cối, hoa thơm chim hót.

Ở giữa khoảnh đất bằng có một trang viện không lớn không nhỏ, tường vách lại hoàn toàn bằng thân cây ken thành, mái nhà cũng thế, trong sự khéo léo mang một chút phong thái thời cổ thê lương.

Trước cửa có một hào nước trong, bên cạnh có mấy con hạc, nhìn thấy người tới, không hề tránh né, chỉ chăm chú nhìn xuống bóng mình dưới nước.

Trên hào nước trong có một chiếc cầu gỗ tinh xảo, người bước lên cầu đi qua, bóng soi xuống nước, gió nhẹ khẽ thổi, tâm thần khoan khoái.

Thẩm Thăng Y bước lên cầu, chợt hỏi “Một mình ngươi xây dựng tòa trang viện này mất bao nhiêu năm?”.

Vô Danh lão nhân hừ lạnh một tiếng “Mười năm... Đây là lần thứ hai ngươi hỏi, là muốn ta nói với đám em trai em gái của ngươi là ta không thể bỏ được tòa trang viện này chứ gì?”.

Thẩm Thăng Y không trả lời, quay qua nói với bọn Sở Lãng “Bắt đầu từ bây giờ, bọn trẻ các ngươi phải cẩn thận, bất cứ vật gì ở đây cũng là kiệt tác của người bạn này của ta khéo léo chế ra, không được làm hỏng đấy”.

Mọi người đều gật đầu, Vô Danh lão nhân nói “Họ Thẩm kia, ngươi nói nhiều như thế, nhưng chỉ có câu ấy là giống lời nói của con người thôi”.

Thẩm Thăng Y nói “Lão huynh ngươi vất vả mười năm mới dựng lên được tòa trang viện này, sao ta lại không bảo mọi người cẩn thận chứ”.

Câu ấy vừa dứt, ông già đã mở cánh cổng lớn tinh xảo ra, nhìn vào bên trong là một khu viện nhỏ theo phong cách Giang Nam phú quý, mỗi tảng đá mỗi gốc cây rõ ràng đều đã trải qua lựa chọn cẩn thận.

Vào trong nữa là đại sảnh, mang đầy phong vị thời cổ, mấy bức thư họa treo trên tường đều là tác phẩm của danh nhân.

Toàn bộ bàn ghế đều dùng gốc liễu chạm trổ làm thành, thoang thoảng mùi hương gỗ, toàn bộ đại sảnh đều mang màu sắc cây gỗ tự nhiên.

Vô Danh lão nhân vừa bước vào đại sảnh, thân hình lập tức bật lên, lăng không lộn nhào hai cái, sau đó rơi xuống một cái ghế gỗ đối diện với bức vách.

Y lập tức vỗ tay cười lớn nói “Vào cửa thì là khách, nào, trước hết cứ để chủ nhân ta kính các ngươi vài chén”.

Thẩm Thăng Y ung dung ngồi xuống bên cạnh, bọn Sở Lãng cũng chỉ đành ngồi xuống, ông già nhìn thấy rất rõ, lại lật người lộn một cái, lấy trong cái tủ cạnh vách bên phải ra mấy cái chén gỗ, lướt quanh đại sảnh một vòng, đặt trước mặt mỗi người một cái.

Khinh công của y cao cường cũng vượt khỏi sự dự liệu của mọi người.

Thân hình y vừa dừng lại đã triển khai, lại lướt một vòng, lại lấy ra hai hồ rượu trong cái tủ khác bên cạnh.

Y dùng cả hai tay rót đầy năm chén rượu, sau đó trở về chỗ ngồi của mình, tự rót cho mình một chén, hai tay kế đó lật một cái, quát lớn một tiếng “Đi!”, hồ rượu rời tay bay ra, ào một tiếng bay vào tủ gỗ hai bên.

Hai cái hồ rượu không nghiêng không lệch, vừa khéo rơi đúng chỗ cũ, Vô Danh lão nhân không hề nhìn thêm một cái, nâng chén lên ngước nhìn mọi người, nói một tiếng “Uống!”.

Thẩm Thăng Y ứng tiếng uống một hơi cạn chén, Sở Lãng, Tuyết Phi Bằng, Phương Duân cũng làm theo uống cạn, Mai Ngọc Sương lại nhấm nhẳng “Nhưng ta không biết uống rượu”.

Ông già nhấc cái chén lên, nói “Không biết cũng phải biết”.

Thẩm Thăng Y vội nói “Rượu này không cay đâu”.

Ông già lại nói “Không uống là không nể mặt lão già ta, khuôn mặt của cô cũng không cần thay đổi nữa”.

Y nói rất thẳng thắn, Mai Ngọc Sương không biết làm sao chỉ đành uống rượu. Ông già lúc ấy sắc mặt mới tươi lên, cười lớn nói “Như thế mới là trẻ con ngoan”, rồi đặt chén rượu xuống, đột nhiên khẽ đếm “Một, hai, ba.... Ngã!”.

Chữ ngã vừa buông ra, hai người đã ngã xuống ghế, một là Tuyết Phi Bằng, một là Phương Duân, Sở Lãng nhìn thấy cả kinh, Mai Ngọc Sương cũng lập tức biến sắc.

Ông già lập tức chỉ vào Mai Ngọc Sương, lại quát một tiếng “Ngã!”.

Lúc ấy Mai Ngọc Sương đã ngã xuống, Sở Lãng vội nhìn Thẩm Thăng Y, nói “Đại ca...”.

Thẩm Thăng Y không thay đổi sắc mặt, nói “Ngươi và ta thì hoàn toàn không ngã đâu”.

Sở Lãng nói “Tại sao?”.

Thẩm Thăng Y nói “Vì mặt ta và ngươi đều không có vấn đề, y không cần động thủ”.

Ồng già ứng tiếng cười, chửi “Thằng tiểu tử thối tha nhà ngươi tại sao không sợ sẽ ngã?”.

Thẩm Thăng Y nói “Ngươi liên tiếp cầm hai hồ rượu, ta đã biết là chuyện gì rồi”.

Ông già nói “Lẽ ra phải cho cả rượu và thuốc vào một hồ trước, cho cả ngươi cũng ngã luôn”.

Thẩm Thăng Y nói “Thế chẳng lẽ ngươi cũng ngã lăn ra à?”.

Ông già hừ một tiếng, nói “Đừng có ngẩn ra ở đó, mau giúp ta đưa họ vào hậu đường đi”.

* * * * *

Hậu đường lại bố trí kiểu khác, toàn bộ đều làm bằng đá, giữa phòng là một cái đỉnh đá lớn.

Một cái ống dài dài bằng trúc dẫn nước từ ngoài núi vào cạnh cửa sổ thạch thất, ông già lại lấy một cái ống trúc khác nối vào, rót đầy nước vào cái đỉnh đá, sau đó nổi lửa lên.

Ngoài cái đỉnh đá lớn còn có mấy cái đỉnh đá nhỏ, ông già lấy ra bảy cái, lại lấy ra mấy cái bình ngọc.

Mỗi cái bình ngọc đều chứa bột phấn màu sắc khác nhau, ông già chia ra rắc vào bảy cái đỉnh đá.

Xem ra y hoàn toàn không gấp rút, động tác rất khoan thai, nhưng thần thái thì vô cùng cẩn thận.

Thẩm Thăng Y và Sở Lãng đứng một bên nhìn thấy, muốn giúp một tay nhưng không biết làm thế nào, chỉ đứng ngẩn ra ở đó.

Nước trong đỉnh đá rốt lại đã sôi, trong thạch thất hơi nước mờ mịt, ông già lại lấy ra một cái gáo đá, múc từng gáo từng gáo đổ vào bảy cái đỉnh đá nhỏ.

Tiếng xèo xèo vang lên, hơi mù đủ màu từ trong đỉnh bốc lên, mùi vị cũng khác nhau.

Sở Lãng bất giác hắng giọng, Thẩm Thăng Y trước sau vẫn nhịn, đến lúc ông già dừng tay mới hỏi “Ngươi làm gì thế?”.

“Lột bỏ giúp họ những vật trên mặt”, ông già vừa nói vừa kéo một cái hộc đá trong tường ra, lấy ra một thanh đao ngọc, một cái kéo bạc, thêm một cái hộp gấm.

“Ai bảo người họ gặp là một cao thủ dịch dung?”.

“Vậy thì sao?”, Sở Lãng nhịn không được, hỏi ngay.

Ồng già nói “Không có gì, chỉ là những dược vật ấy được chế luyện đặc biệt, cơ hồ dính chặt làm một với da thịt của họ”.

“Ngươi nhận ra là dược vật gì à?”, Sở Lãng lại hỏi.

Ông già cười nhạt nói “Nếu không nhận ra, họ Thẩm cũng không đưa họ tới đây”.

Sở Lãng vội im bặt, ông già lại nói tiếp “Thuật dịch dung cũng như y thuật, chỗ khác nhau là lui tới chỉ có mấy mươi loại dược vật, y thuật thì nhiều tới mức hàng trăm hàng ngàn loại”.

“Mấy mươi loại dược vật, làm sao phân biệt được?”, Sở Lãng lại hỏi một câu.

“Loại người ngu xuẩn như ngươi đương nhiên không phân biệt được đâu”.

Sở Lãng lại im bặt, Thẩm Thăng Y cười nói “Người trẻ tuổi không hiểu việc, lão nhân gia ngươi cần gì phải nổi giận như thế”.

“Đã không hiểu việc thì bớt lải nhải đi, đứng im bên cạnh mà nhìn thủ đoạn của lão nhân gia ta”.

Nước trong chiếc đỉnh đá vẫn không ngừng sôi lên, hơi mù nhiều màu trong số đỉnh đá nhỏ bên cạnh cũng dần dần loãng ra.

Thẩm Thăng Y chờ một lúc, lại hỏi “Lão nhân gia người còn chờ gì nữa?”.

Ông già nói “Chờ nước thuốc nguội đi, chứ bây giờ tưới vào sẽ làm hỏng hết da của họ”.

Thẩm Thăng Y “Ủa” một tiếng, nói “Ngươi một mình chết dí ở đây, thu xếp cuộc sống có khó không”.

Ông già lạnh lùng nói “Nếu khó thu xếp thì hiện tại ta đã không còn ở đây, cho ngươi vồ trượt”.

Thẩm Thăng Y nói “Mài kiếm mười năm, nhất định sẽ rất sắc bén, nếu khổ tâm nghiên cứu thuật dịch dung gần ba mươi năm thì không ai bằng được”.

Ông già ngạc nhiên nhìn Thẩm Thăng Y, nói “Câu ấy là ngươi nói đấy nhé”.

“Ủa”, Thẩm Thăng Y cũng ngạc nhiên.

“Một người khiêm tốn như ngươi, tại sao lại nói câu ấy?”, ông già cười nhạt nói “Không phải ngươi cũng nói Ngoài trời có trời, trên người có người sao?”.

Thẩm Thăng Y ngớ ra rồi cười ngất, nói “Vậy ngươi cảm thấy công lực của người dịch dung cho họ ra sao?”.

“Hoàn toàn không kém ta” ông già chợt lộ vẻ chán nản “Ta quả thật không nghĩ ra người nào mà có bản lãnh như thế”.

Thẩm Thăng Y nói “Nghe nói dịch dung cũng có chia ra môn phái”.

“Đương nhiên, như họ Thượng Quan ở Giang Đông, họ Mộ Dung ở Hoài Bắc, họ Tư Mã ở Quan Trung, đều nhờ dịch dung mà nổi tiếng”.

“Có thể từ dược vật họ dùng mà nhận ra không?”.

“Có thể”, ông già trầm ngâm nói “Cũng như võ công các môn các phái”.

“Vậy ngươi thấy người dịch dung cho họ rốt lại thuộc môn phái nào?”.

“Không nhận ra”, ông già có vẻ bực tức “Cho nên ta mới bực bội như thế, chẳng lẽ ngươi hoàn toàn không thấy sao?”.

Thẩm Thăng Y khẽ thở dài, nói “Võ không có người thứ nhất, không ngờ thuật dịch dung cũng thế, không phải trước kia lão nhân gia người từng nói cái gì cũng có thể nhận ra sao?”.

“Nhưng không nhận ra một điểm”.

“Có phải là một cách thức mới, thành tựu mới mà ba nhà Mộ Dung, Thượng Quan, Tư Mã vừa sáng chế ra không?”.

“Không phải, về mặt này thuật dịch dung cũng như võ công, cũng như tức là có đường lối có thể nhìn ra, người đã quen với một phương thức thì rất ít thay đổi, vì thế ảnh hưởng hoàn toàn không lớn”.

Thẩm Thăng Y chỉ lắng nghe.

“Họ Tư Mã thì bắt đầu từ mũi, họ Thượng Quan thì bắt đầu từ gò má, còn họ Mộ Dung từ trên xuống dưới”.

“Còn họ hiện tại thì sao?”.

“Hoàn toàn không có đường lối nào có thể nhìn ra, cũng như ta vậy”.

Thẩm Thăng Y nhìn chằm chằm vào ông già, cười gượng nói “Ngay lão nhân gia người mà cũng không nhận ra, thì người khác không cần phải nói”.

Ông già hỏi tiếp “Rốt lại là chuyện gì vậy?”, vừa nói vừa mở cái hộp gấm, trong hộp cài một hàng mười hai mũi kim vàng ngắn dài khác nhau, lót bằng đoạn hồng, chớp chớp ánh vàng.

Thẩm Thăng Y nói “Không sợ làm phiền ngươi à?”.

“Không sợ”. Ông già đặt cái hộp lên chiếc bàn đá bên cạnh, nói “Còn lâu lắm ta mới động thủ”.

Y lập tức thắp một nén hương, Thẩm Thăng Y lúc ấy bắt đầu kể lại tao ngộ của họ, dùng lời lẽ ngắn gọn nhất, kể lại rõ ràng toàn bộ câu chuyện từ đầu đến cuối.

Ông già rất chăm chú lắng nghe, hai hàng chân mày rốt lại nhăn tít, nhưng vẫn chờ đến lúc Thẩm Thăng Y dứt lời mới lên tiếng “Ngươi là nói họ gặp Vô Diện và Vô Châu trong Thiên Ma giáo à?”.

Thẩm Thăng Y nói “Võ công của hai người ấy có thể xếp vào loại nhất lưu”.

“Vậy Thiên Ma mà Tuyết Phi Bằng đã gặp thì sao?”.

“Chưa từng để lộ một chiêu nửa thức, còn như cao cường tới đâu thì không rõ”.

“Các ngươi chưa giao thủ à?”.

“Cũng chưa gặp mặt, nếu không chỉ e ta không còn sống tới bây giờ”. Thẩm Thăng Y thở dài một tiếng “Trên giang hồ đồn đại, võ công của Thiên Ma xuất thần nhập hóa, trước nay đánh đâu thắng đó”.

“Đó chỉ là truyền thuyết thôi, chứ nếu là sự thật thì tại sao Thiên Ma giáo lại tan rã, mất tích trên giang hồ như thế”.

“Nghe nói lần ấy chín đại môn phái vây đánh Thiên Ma giáo, là lấy mấy người đánh một người, dưới sự tổn thất nặng nề mà thủ thắng”.

“Đúng là như thế”, sắc mặt ông già chợt trở thành sa sầm “Trận đánh ấy thê thảm khốc liệt tới mức bất cứ lời lẽ nào cũng không thể hình dung được”.

Thẩm Thăng Y trầm ngâm, nói “Nghe lời lẽ của ngươi, thì lúc ấy ngươi cũng có mặt ở đó”.

“Ờ”, ông già hoàn toàn không nói thêm gì nữa.

Thẩm Thăng Y cũng không hỏi nhiều, nói qua chuyện khác “Còn phải chờ bao lâu?”.

Ông già nói “Nén hương này tàn thì không còn bao lâu nữa”.

Sở Lãng bên cạnh bước qua, nói “Học vấn về thuật dịch dung, quả thật không đơn giản”.

“Bất cứ học vấn nào cũng không đơn giản”, ông già nói “Ngươi càng học thì càng thấy phức tạp”.

Sở Lãng nói “Đáng tiếc là ta tâm khí quá hấp tấp, rất không nhẫn nại, nếu không ta cũng muốn theo lão nhân gia người học tập môn này”.

Ông già hăng hắc cười nói “Loại đồ đệ như ngươi đương nhiên lão phu không thu nhận, cho dù ngươi nhẫn nại hơn cũng vô ích”.

Sở Lãng nói “Tại sao lại thế?”.

“Tay ngươi thô quá”, ông già nói “Không có một đôi bàn tay khéo léo không được”.

Y chợt chìa hai bàn tay ra.

Hai bàn tay ấy nhẹ nhàng mềm mại, như không có xương, ông già chập hai tay lại, mười ngón tay lại có thể quặt về phía sau, lại lật một cái, bẻ tới chỗ mà người thường không bẻ tới được.

Thẩm Thăng Y chợt cười một tiếng, nói “Hai bàn tay thế này ngoài sự thuận tiện cho việc dịch dung còn rất thuận tiện cho một việc khác”.

“Ngươi nói nghe xem”, ông già hỏi ngay.

“Ăn trộm”, Thẩm Thăng Y cười nói “Có hai bàn tay linh hoạt thế này thì ống khóa nào mà mở không được”.

Ông già chỉ nhìn Thẩm Thăng Y, hồi lâu mới nói “Giá lúc nào ngươi cũng bị người ta đánh ngã, thay đổi dung mạo thì hay quá”.

Thẩm Thăng Y nói “Ngươi yên tâm, cho dù ta tới bước ấy cũng không tới tìm ngươi đâu”.

Ông già cười hung dữ nói “Nếu ngươi tới đây, ta cũng không khỏi phải động đao giúp ngươi, cải tạo ngươi lần nữa”.

Thẩm Thăng Y nói “Cho dù ngươi không nói ta cũng biết ngươi muốn thay đổi ta thành thế nào rồi”.

Ông già nói “Thành thế nào ngươi nói thử xem”.

“Đương nhiên xấu xí được bao nhiêu thì làm cho xấu xí bấy nhiêu”.

“Sai rồi”, ông già cười nói “Ta sẽ biến ngươi thành một đứa con gái nhỏ...”, ngừng lại một lúc mới nói tiếp “Thật đẹp...”.

Thẩm Thăng Y ngẩn ra, Sở Lãng lại cười nói “Đại ca anh tuấn tiêu sái mà lại biến thành con gái nhỏ, cũng nhất định là một cô gái nhỏ rất đẹp rất đẹp”.

Ông già hô hô cười rộ, Thẩm Thăng Y thì cười không nổi, Sở Lãng lại cảm thấy trơ trẽn, cũng ngẩn ra ở đó.

Ông già lập tức ném cái kéo vào cái đỉnh đá lớn.

Lửa chưa tắt, nước trong cái đỉnh đá vẫn đang sôi, cái kéo chìm xuống đáy đỉnh không một tiếng động.

Sở Lãng ngạc nhiên nói “Làm như thế để làm gì?”.

Ông già nói “Ta là sợ cái kéo này không sạch sẽ, cho vào nước sôi thì cho dù không cẩn thận, nếu làm trầy xước da mặt họ, cũng không sợ có ảnh hưởng gì”.

Sở Lãng như hiểu như không hiểu, im lặng lắng nghe, Thẩm Thăng Y cũng không nói chen vào, ánh mắt chuyển qua nén hương.

Nén hương đã cháy quá nửa.

* * * * *

Nén hương rốt lại đã cháy hết, ông già lấy ra một cái kẹp dài, gắp cái kéo dưới đáy đỉnh ra.

Sau đó y bước tới cạnh Tuyết Phi Bằng, hai tay bưng khuôn mặt Tuyết Phi Bằng lên, ngắm nghía kỹ lưỡng.

Qua một lúc y mới lấy mấy tấm the trắng ra, nhúng vào mấy cái đỉnh nhỏ, rồi lấy ra.

Sau đó y rịt lên mặt Tuyết Phi Bằng, có tấm có mùi chua, có tấm có mùi thơm.

Mỗi khi rịt một tấm the trắng lên mặt Tuyết Phi Bằng ông già lại vỗ vỗ, khi tấm cuối cùng nhấc lên, khuôn mặt Tuyết Phi Bằng đã biến thành nhăn nhúm không bằng phẳng, giống như một cái bánh màn thầu vừa hấp.

Ông già rốt lại lấy một mũi kim vàng, đâm vào da mặt Tuyết Phi Bằng, từ một góc mặt của y khều lên, rồi lấy kéo cắt ra.

Sau một hồi khiến người ta phải nghiến răng thành tiếng, da mặt Tuyết Phi Bằng đã bị y cắt ra.

Phía dưới còn có lớp da mặt khác, khuôn mặt vốn có của Tuyết Phi Bằng rốt lại đã lộ ra.

Ông già tay cắt không ngừng, tiếng động kỳ lạ vang lên, toàn bộ mảnh da trên mặt Tuyết Phi Bằng rốt lại đã tan nát thành từng mảnh từng mảnh dưới lưỡi kéo.

Chỗ tóc mai thì ông già dùng kim khều lên, lại dùng kẹp lột ra.

Động tác của y vô cùng mau lẹ, vả lại còn vô cùng khéo léo, sau mười mấy động tác, khuôn mặt của Tuyết Phi Bằng vẫn rất lành lặn, không trầy xước chỗ nào.

Thẩm Thăng Y, Sở Lãng đứng cạnh nhìn, trợn mắt há miệng, Thẩm Thăng Y tuy là bạn cố tri với ông già, nhưng chưa từng nhìn thấy ông già căng thẳng như thế, lột bỏ từng lớp da trên mặt người ta.

Y đương nhiên hiểu rõ đây không phải là một việc dễ dàng, đã là đỉnh cao của thuật dịch dung.

Sở Lãng càng lại là lần đầu tiên nhìn thấy, y cơ hồ tưởng rằng mình đang nằm mơ, nghi ngờ không biết những điều nhìn thấy có phải là sự thật không.

Ông già sau cùng vứt một mảnh da mặt xuống, lập tức quay đầu lại gọi lớn “Lấy mấy tấm the trắng kia ra, cẩn thận lau chùi cho y, lấy thêm một tấm the khô nhúng vào nước sôi, chờ cho nguội thì lau mặt cho y, lau cho thật sạch đấy”.

Thẩm Thăng Y lập tức bước lên, Sở Lãng cũng vội vàng giúp một tay.

Ông già quay qua Mai Ngọc Sương và Phương Duân ra tay, đã có kinh nghiệm một lần, động tác của y càng thuần thục càng mau lẹ.

Không quá thời gian uống một chén trà, ông già đã hoàn thành công việc của y, lột hết da mặt của hai người Mai Ngọc Sương ra.

Thẩm Thăng Y và Sở Lãng hai người cũng bận rộn hẳn lên.

Ông già lại tung người nhảy lên một chiếc giường gỗ cạnh đó ngồi xuống, thả lỏng tay chân, miệng thở hồng hộc, mường tượng bất cứ lúc nào cũng có thể ngã vật ra ngất đi.

Mồ hôi trên trán y ứa ra, nếu không phải quá căng thẳng, thì với việc làm của y mới rồi, quả thật cũng không hao phí tinh thần như thế.

Hai người Thẩm Thăng Y Sở Lãng lại lần lượt lau mặt cho bọn ba người Tuyết Phi Bằng, sắc mặt ba người xem ra vẫn trắng bệch.

Ông già chợt kêu lên “Được rồi, lau lần nữa đi, phải lau sạch khuôn mặt vốn có của họ”.

Thẩm Thăng Y vội dừng tay nói “Thế này là được rồi phải không?”.

Ông già nói “Bây giờ chuyện còn phải làm là gọi họ tỉnh dậy, chuyện đó thì không gì đơn giản bằng”.

Kế đó y lấy một cái bình ngọc trên giá, đổ ra ba viên thuốc, nói “Mới rồi họ là uống Lạc Phách thang, bây giờ cho uónig Hoàn Hồn đan”.

Y lập tức chia ra nhét ba viên thuốc vào miệng ba người bọn Tuyết Phi Bằng rồi đẩy một cái, òng ọc một tiếng, đã lọt vào cổ họng.

Sở Lãng nhìn thấy trợn tròn mắt, chợt hỏi “Bao lâu họ sẽ tỉnh lại?”.

Ông già nói “Không đầy một trăm”.

Sở Lãng bất giác đếm thầm, quả nhiên chưa tới một trăm, ba người bọn Tuyết Phi Bằng đã từ từ tỉnh lại, mở mắt ra nhìn, đã biết phát sinh chuyện gì, trước sau đều ngồi dậy.

Ông già cười lớn, nói “Được rồi, tỉnh dậy cả rồi, đi soi gương đã”, rồi vỗ tay một cái, một góc vách đá có một tấm thạch bản nâng lên, phía sau khảm một tấm gương đồng lớn.

Tấm gương đồng ấy mài nhẵn bóng, Tuyết Phi Bằng tới trước gương soi, vui mừng kêu lên, quay đầu thì nhìn thấy hai thiếu nữ lạ mặt trước nay chưa từng gặp.

Một người trong đó cười phì ra, nói “Té ra ngươi là như thế này”.

Tuyết Phi Bằng kêu lên “Cô là Phương Duân”.

Dung mạo tuy thay đổi nhưng thanh âm không thay đổi nên y vẫn nhận ra được.

Phương Duân hai tay ôm má, nghiêng qua nghiêng lại soi soi trước gương, lại phì cười một tiếng, tiếng nói giọng cười còn mang mấy phần trẻ con.

Mai Ngọc Sương rõ ràng trầm tĩnh hơn, tới trước gương soi một cái, chỉ cười một tiếng, Phương Duân lập tức quay lại, kéo tay Mai Ngọc Sương nói “Thư thư, té ra ngươi đẹp như thế”.

Mai Ngọc Sương hai má ửng hồng, cười nói “Ngươi cũng đẹp lắm mà”.

“Không phải đâu”, Phương Duân nhìn Thẩm Thăng Y nói “Thẩm đại ca, ngươi nói ta nói đúng không? Ngươi nói đi”.

Thẩm Thăng Y chỉ cười khẽ một tiếng, không nói gì.

Tuyết Phi Bằng bên cạnh lẩm bẩm “Đúng là trẻ con, hỏi như thế thì bảo Thẩm đại ca trả lời thế nào?”.

Phương Duân lập tức quay lại nói “Xem ngươi kìa, khí độ ngang tàng kìa, cho dù có bộ mặt người lớn nhưng nhìn lại chỉ thấy giống một đứa trẻ con”.

Tuyết Phi Bằng hừ lạnh một tiếng, không nhìn Phương Duân nữa, Phương Duân lại không bỏ qua cho y, nói “Trẻ con rốt lại là trẻ con, nói không lại người ta, bèn hầm hầm hừ hừ”, rồi làm ra vẻ mặt nhát ma.

Tuyết Phi Bằng cười gượng một tiếng, bước tới cạnh Sở Lãng, Phương Duân lúc ấy mới xoay qua tấm gương đồng chớp chớp mắt mấy cái.

Xem ra nàng vô cùng vui vẻ, trong ba người thì Mai Ngọc Sương hiểu việc nhất, lập tức hướng về phía Vô Danh lão nhân, nghiêng người nói “Đa tạ ơn đức tái sinh của lão tiền bối”.

Ông già ngẩn ra, kế đó cười lớn, nói “Con nhỏ ngoan”.

Phương Duân, Tuyết Phi Bằng lúc ấy mới sực nghĩ ra, vội vàng hướng về ông già vái một vái, ông già lại quay người bước ra ngoài, nói “Mọi người ra ngoài ăn chút gì đi”.

Phương Duân vội bước tới cạnh Thẩm Thăng Y, hạ giọng nói “Vị lão nhân gia này có phải rất tức giận trách bọn ta không có quy củ không?”.

Thẩm Thăng Y lắc đầu cười một tiếng, nói “Đừng để bụng”.

Câu nói chưa dứt, ngoài cánh cửa đá đã vang lên tiếng ông già vỗ tay gọi “Ra đây mau, ra đây mau”.

Mọi người bước ra, ông già đã thu xếp mấy mâm trái cây, Thẩm Thăng Y ánh mắt quét qua, nói “Không có cái gì khác à?”.

“Còn cái gì nữa?”, ông già hỏi lại.

“Bây giờ đã gần trưa rồi, ta cho rằng cũng phải ăn no một bữa”, Thẩm Thăng Y cười cười hỏi “Hàng ngày ngươi ăn những trái cây này à?”.

“Thỉnh thoảng cả rau cũng ăn”, ông già quay lại nói “Nếu các ngươi không ăn trái cây, có thể ăn cái khác”.

Sở Lãng nói “Ở đâu?”.

“Trong núi trong rừng, thú chạy chim bay chỗ nào cũng có, dù sao các ngươi cũng còn nhiều thời gian, thân thủ lại cao cường, cái gì mà không săn được, cho lão già ta ăn ngon một bữa đi”.

Sở Lãng nói “Chuyện ấy dễ, để ta đi”, kế hỏi Tuyết Phi Bằng “Lão đệ, ngươi thế nào?”.

“Đương nhiên cũng đi chứ”. Tuyết Phi Bằng ào một tiếng nhảy bật lên, quay qua hỏi Phương Duân “Cô thế nào?”.

Phương Duân trợn mắt, lớn tiếng nói “Chẳng lẽ ta lại sợ chắc, đi!”.

Tuyết Phi Bằng lập tức lao đi, Phương Duân đuổi sát theo sau y, Sở Lãng cũng vội vàng đuổi theo.

Thẩm Thăng Y nhìn theo họ lắc đầu, nói “Đều là trẻ con”.

Mai Ngọc Sương nói “Đại ca, ta cũng đi một chuyến”.

Thẩm Thăng Y lại lắc đầu “Ba người bọn họ cũng đủ rồi”.

Ông già nói tiếp “Cho dù ngươi muốn đi lão nhân gia ta cũng không cho”.

“Tại sao thế?”. Mai Ngọc Sương kinh ngạc.

Ông già cười nói “Chỉ vì ngươi là người duy nhất có thể nhẫn nại nghe lão già ta nói chuyện”.

Mai Ngọc Sương nói “Đang muốn thỉnh giáo tiền bối”.

Ông già nói “Không phải ngươi có hứng thú với thuật dịch dung sao?”.

Mai Ngọc Sương nói “Đúng thế”, rồi hỏi “Chỉ không biết lão tiền bối có chịu thu nhận ta làm đồ đệ không”.

Ông già lại cười lớn nói “Thú quá thú quá, rất là thú vị”.

Thẩm Thăng Y nói ngay “Ngọc Sương con người thông minh, tính cũng cẩn thận, chính là người lý tưởng để học thuật dịch dung”.

Ông già làu bàu “Không cần ngươi nói, ngươi cho rằng lão nhân gia ta không nhận ra chắc”.

Thẩm Thăng Y lập tức nói với Mai Ngọc Sương “Ngọc Sương, nếu cô có ý ấy, thì đừng do dự nữa”.

Mai Ngọc Sương lập tức quỳ xuống nói “Đa tạ lão tiền bối thành toàn”.

Thẩm Thăng Y đính chính “Còn gọi là lão tiền bối à?”.

Mai Ngọc Sương lập tức đổi gọi “Sư phụ ở trên, xin nhận ba lạy của đồ đệ”.

Ông già trợn mắt nhìn Thẩm Thăng Y một cái nhưng không cản trở Mai Ngọc Sương, nhận ba lạy của Mai Ngọc Sương rồi nói “Đứng lên đi, đứng lên đi”.

Mai Ngọc Sương đứng lên, ông già lập tức chửi Thẩm Thăng Y “Ta đã sớm nói thằng tiểu tử nhà ngươi chuyên hại người, bây giờ ngươi vui lắm đấy, bắt đầu từ bây giờ lão nhân gia ta không còn ngày nào được rảnh rỗi rồi”.

Thẩm Thăng Y cười cười, nói “Ta chờ bấy nhiêu năm, khó mà được cơ hội như vừa rồi, nếu không nắm chắc cơ hội để hại ngươi, thì há không phải đối xử quá tệ với mình sao?”.

Ông già trợn mắt, sau cùng đều cười phá lên.

Thẩm Thăng Y nói tiếp “Sau này bốn đứa nhỏ này đều lưu lại chỗ ngươi, Ngọc Sương học thuật dịch dung, ba người còn lại ngươi cho rằng người nào có thể truyền thụ môn nào thì không ngại gì cứ truyền thụ cho họ”.

Ông già nhảy dựng dậy, kêu lên “Ngươi muốn ta khuynh gia bại sản à?”.

Thẩm Thăng Y cười nói “Ngươi một thân bản lãnh, không tìm mấy người truyền nhân thì há lại không xử tệ với mình sao?”. Từ vẻ mặt tươi cười của y mà nhìn, thì tựa hồ y đã sớm sắp xếp ổn thỏa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui