Huyết Hận Phi Ưng

Hoàng hôn đang dần buông xuống trên Vĩnh Lạc trấn.

Ngồi bên cửa sổ một tửu lâu một chàng thiếu niên đang nhìn ra khung cảnh náo nhiệt bên ngoài. Những người ngoài kia vui vẻ, hạnh phúc quá khiến cho chàng trai dâng lên một niềm u uất, sầu thảm.

Đang mãi thả hồn cho những suy nghĩ vẩn vơ, bỗng đôi mắt chàng nhíu lại nhìn chằm chằm vào một cánh chim đang bay xa dần rồi chàng thốt lên “Hồng điêu! Đúng là hồng điêu rồi. Vậy là Vân muội cũng đang có mặt ở Vĩnh Lạc trấn”. Nét mặt chàng trai vụt tươi tỉnh, hắn vội lao xuống đường nhằm theo hướng chim bay mà đuổi theo.

Dòng người qua lại chen lấn khiến bước chân hắn chậm hẳn, hắn bèn dùng khinh công mượn vai của mọi người đạp thẳng lên mái nhà rồi theo những mái nhà mấp mô đó mà chạy nhưng không kịp nữa rồi, hồng điêu đã bay xa mang theo bao hy vọng của chàng trai.

Chàng trai đó không ai khác chính là Vân Minh Thiên.

Từ ngày chàng rời Vân gia trang đến nay đã hơn ba tháng, vượt qua bao suối sâu, núi cao và rừng thẳm đến đâu hắn cũng dò la tin tức về Phong Di Lăng nhưng xem ra chẳng ai biết tung tích của hắn.

Hi vọng duy nhất của hắn là Tiểu Vân, biết đâu nàng ta lại chẳng có chút tin tức gì đó thì giờ cũng đã tan theo mây khói.

Minh Thiên thất vọng vô cùng nhưng dù sao thì hắn cũng đã nhìn thấy hồng điêu chứng tỏ rằng Tiểu Vân cũng đang có mặt trên giang hồ và biết đâu hắn sẽ có cơ hội gặp.

Trời tối hẳn, một đêm không trăng không sao bốn bề chìm trong bóng tối, Minh Thiên đành quay trở lại Vĩnh Lạc trấn.

Quang cảnh nơi đây khác hẳn, đèn đuốc sáng rực rỡ tựa như có hàng vạn tinh tú sa cả xuống đây!

Suốt dọc hai dãy phố nhà nhà treo đèn kết hoa, mọi người đổ ra đường mong tìm được ý trung nhân cho mình.

Minh Thiên như lạc lõng giữa dòng người đông đúc, hắn cố chen ra ngoài nhưng không được. Cùng lúc đó những bông pháo hoa đủ màu sắc được bắn lên trời, mọi người cùng vỗ tay tán thưởng, tiếp theo đó những sợi chỉ hồng được tung lên mọi người tranh nhau nắm lấy một đầu sợi chỉ rồi tìm xem ai là người ở đầu bên kia.

Tuy cũng có những trường hợp cười ra nước mắt như mới năm ngoái đây trong trấn có một đôi oan gia đều thuộc dạng ê sắc ế, chị thì bán thịt heo còn anh bán quan tài, hễ mỗi lần gặp mặt nhau là cả trấn được một phen rửa tai, ôi thôi cứ phải nói là bao nhiêu ngôn ngữ chợ búa, đường phố đều được lôi ra để mạt sát nhau.

Thế rồi cũng trong một đêm như đêm nay chẳng may hai người lại đụng đầu nhau nhưng có khác là trên tay họ cầm chung một sợi tơ hồng. Bà con trong trấn vui mừng khôn xiết vì từ nay họ sẽ có cuộc sống bình yên, mà cũng đúng là bình yên thật bởi hai người giờ đã thành phu thê lại còn sinh được một đứa con trai bụ bẫm nữa.

Còn có trường hợp hai gã thanh niên cùng bắt chung một sợi chỉ thế là đánh nhau ỳ xèo hết cả lên. Nhưng nói chung cũng nhờ lễ hội này mà nhiều đôi nam thanh nữ tú đã nên vợ nên chồng.

Minh Thiên nhìn cảnh tượng xung quanh mà lòng chợt nhớ đến tiểu Phụng Hoàng, giá như giờ này nàng có mặt ở đây chắc nàng sẽ vui lắm. Minh Thiên gượng cười một cách chua chát, thù chưa báo xong liệu hắn có nên nghĩ tới tư tình nam nữ không? Không! Chàng phải giữ cho trái tim lạnh lùng và cái đầu quyết đoán thì may ra mới có thể đối phó được với một Vạn độc tà nhân đầy mưu mô hiểm độc.

Minh Thiên lê từng bước khó nhọc ra khỏi đám đông, hắn trở lại khách điếm nghỉ ngơi sau một ngày mệt mỏi.

Nhưng hắn nào có chợp mắt được. Chỉ trong vòng mấy tháng mà có biết bao chuyện xảy ra làm thay đổi hẳn con người chàng. Chàng không còn là thiếu gia nhà họ Vân hay cười hay nói nữa mà trở thành con người lạnh lùng vô cảm với mọi việc. Thêm nữa hắn đã biết uống rượu, uống nhiều là đằng khác, uống đến hắn không biết say là gì.

“Chủ quán… Mang thêm rượu ra đây. Ta muốn uống… Uống cho thật say… Say…”

“Khách quan, mong khách quan thông cảm quán chúng tôi hết rượu rồi…” “Nốc như hũ chìm ấy!” Chủ quán lẩm bẩm.

“Cái gì? Một tửu quán lớn như thế này mà lại hết rượu à? Hay ngươi nghĩ bổn công tử không có tiền trả chút tửu! Mau mang thêm rượu ra đây! Nếu không… Ta đốt quán để coi ngươi có còn rượu để bán không?”

“Khách quan, xin bớt giận, tiểu nhân mang, mang ngay!”

“Vị huynh đài này chắc có chuyện buồn nên mới mượn rượu giải sầu?” Một thiếu niên lạ mặt lên tiếng. “Người xưa chẳng phải có câu “Trừu đao đoạn thủy, thủy cánh lưu. Cửu bôi tiêu sầu, sầu càng sầu.” đó sao. Tiểu đệ mạo muội khuyên huynh không nên lạm dụng rượu, như vậy há chẳng phải làm mất đi ý vị của rượu sao?”

“Huynh đài nói rất đúng. Thật ra thì ta đâu có biết uống rượu chứ. Ta chỉ muốn quên đi những chuyện không hay mà thôi.”

“Hoa gian nhất hồ tửu

Độc chước vô tương thân

Cử bôi du minh nguyệt

Đối ảnh thành tam nhân…”(1)

Thiếu niên lạ mặt ngâm nga, nhìn tướng y nho nhã, tuấn tú có lẽ là một tú tài, hơn nữa thơ của y cũng khá hay rất hợp với tâm trạng Minh Thiên lúc này.

“Huynh có phiền không nếu tiểu đệ ngồi cùng?” Y hỏi.

“Chớ khách khí, mời ngồi!”

Minh Thiên niềm nở. Từ trước tới giờ sống ở Vân gia trang tuy có rất nhiều huynh đệ nhưng Minh Thiên chưa hề có một người bạn thực sự để chia sẻ tâm sự, hôm nay gặp vị tú tài này Minh Thiên cảm thấy như gặp được cố nhân vậy.

Tú tài nói:

“Xin cho tiểu đệ được biết cao danh quý tánh của huynh đài?”

“Tại hạ họ Vân…” Minh Thiên đột ngột ngừng lại, giang hồ hiểm ác lòng người khó lường có lẽ tốt hơn hết là chàng không nên nói tên thật để tránh phiền phức "Tự Vân Long. Còn huynh?”

“ Tiểu đệ là Tiêu Thiên Hà. Vân huynh, huynh có chuyện gì mà sầu não vậy, có thể cho tiểu đệ biết may ra có thể giúp được huynh.”

“Đa tạ ý tốt của Tiêu huynh, chuyện của tại hạ huynh đài là không giúp gì được đâu.”

Minh Thiên thở dài.

“Xử thế nhược đại mộng

Hồ vi lao kỳ sinh

Sở dĩ chung nhật túy

Đồi nhiên ngọa tiền doanh

Giác lai miện đình tiền

Nhất điểu hoa gian minh

Tá vấn thử hà nhật?

Xuân Phong ngữ lưu oanh

Cảm chi dục thán tức

Đối chi hoàn tự khuynh

Hảo ca đãi minh nguyệt

Khúc tận dĩ vong tình.”(2)

“Đúng là tú tài mọt sách lúc nào cũng thơ văn lai láng trong đầu chỉ chờ có cơ hội là xổ ra.” Minh Thiên lẩm bẩm.

“Vân huynh à, huynh có thấy hôm nay rất đẹp không? Trời đất bao la, trăng thu sáng vằng vặc, cảnh gió mát trăng thanh như thế này quả thật hiếm gặp…”

Minh Thiên nhìn ra ngoài trời, hắn thấy từ lúc gặp tên tú tài này có vẻ gì đó không bình thường nhưng không có ý kiến vì sợ hắn phật ý, lúc này hắn không thể nhịn được nữa vội lên tiếng:

“Hả? Tiêu huynh à, thực ra tại hạ đã nhìn ngắm bầu trời từ lâu nhưng đâu thấy có trăng, ngay cả sao cũng không có nữa, hoàn toàn tối đen. Hay là nhãn quang của tại hạ có vấn đề?"

“Không phải là nhãn quang của huynh có vấn đề mà là tâm của huynh có vấn đề. Nhìn cảnh đẹp không thể nhìn bằng mắt thường mà phải nhìn bằng tâm, tâm có tịnh thì nhìn đâu cũng thấy đẹp. Như đêm nay đối với mọi người thì có thể bình thường nhưng đối với đệ thì là tiên cảnh chốn nhân gian.”

Giờ thì Minh Thiên nhận ra tên tú tài này không hề điên chút nào mà hắn đã tu luyện được đến cảnh giới cao nhất, tâm hắn bây bình lặng như ao nước mùa thu, tuyệt nhiên không gợn chút sóng. Hắn ước gì mình cũng làm được như thế để không bị hỉ nộ ái ố ở đời làm phiền muộn.

“Tiêu huynh, tại hạ thật khâm phục huynh, xin mời huynh một chén.”

“Mời! Chôn giấu nỗi đau trong lòng chi bằng tìm một tri kỉ để chia sẻ, tiểu đệ tuy không dám mong làm tri kỉ với Vân huynh nhưng nếu huynh có chuyện gì cần tiểu đệ giúp thì nhất định không từ nan, dù cho có phải lên núi đao xuống vạc dầu tiểu đệ cũng sẽ dốc hết sức để giúp Vân huynh.”

Minh Thiên mỉm cười nghĩ “Tú tài vẫn đúng là tú tài, toàn nói những câu hoa mĩ.”

“Vân huynh cười gì a?” Thiên Hà nhìn chàng ngạc nhiên.

“À không, chỉ là… Ta…”

“Ôi trời ơi, nhị đường chủ sao người còn ở đây, mau lên mọi người đang đợi, sắp đến giờ rồi…” Một lão hắc tử ở ngoài chạy vào hớt hải gọi.

“Tiêu huynh, hắn là ai vậy? ”

“Đệ phải đi có chút việc, huynh cứ ở đây xong việc đệ sẽ quay lại, chúng ta có thể uống tiếp.”

“Hà huynh a!…”

“Không gặp không về!”

Thiên Hà chạy vội đi, trông y có vẻ vội vã dường như có chuyện gì đó rất quan trọng, thậm chí còn bỏ quên đồ nữa.

“Tên tú tài này hậu đậu hết chỗ nói.”

Minh Thiên lắc đầu hắn cầm bọc đồ lên xem không may có một vật rơi ra ngoài. Minh Thiên vội nhặt lên, thì ra đó là một tấm lệnh bài trên có khắc hình một con rồng đen vô cùng tinh xảo, trông sống động như thật, mặt sau còn khắc mấy chữ: Hắc Long hội!

“Hắc Long hội? Hắc Long hội? Phải rồi lúc trước gia gia đã từng nhắc đến. Hắc Long hội là một trong những bang phái lớn mạnh nhất, so với tứ đại môn phái Thiếu Lâm, Võ Đang, Nga Mi, Cái bang thì uy thế của Hắc Long hội chẳng thua kém gì, hơn nữa so với các môn phái khác số lượng các đệ tử vô cùng đông đảo. Ngoài tổng đường chính còn chia làm bảy đường nhỏ, mỗi đường có mười tám lộ, mỗi lộ có ba mươi hai phân đà đặt rải rác khắp nơi. Tấm lệnh bài này tượng trưng cho người có địa vị cao trong Hội. Nếu vậy thì Tiêu huynh không phải là tú tài. Thật đúng là anh hùng xuất thiếu niên, Tiêu huynh tuy còn nhỏ tuổi mà đã có địa vị cao như vậy ở Hắc Long hội, còn ta ngay cả một Vân gia trang bé nhỏ cũng còn không bảo vệ nổi…”

Càng nghĩ Minh Thiên càng đau khổ trong lòng tưởng chừng như muốn chết đi được. Rồi hắn thiếp đi lúc nào không hay, chắc là cả ngày đi đường vất vả lại phải đuổi theo hồng điêu, cộng thêm uống quá nhiều rượu…

Không thể ngờ thân thế của Tiêu Thiên Hà lại “ghê gớm” như vậy. Nếu không phải là người của Hắc Long hội chắc chẳng ai nghĩ rằng một thư sinh nho nhã như chàng lại có vai vế lớn như thế trong một bang phái danh tiếng nhất nhì trong giới võ lâm.

Tiêu Thiên Hà từ nhỏ đã là một cô nhi được vợ chồng Hội chủ đưa về nuôi. Vợ chồng Tiêu Bất Phàm còn có hai người con nữa là Tiêu Ân Tuấn và Tiêu Ngọc.

Bình thường bản tính Thiên Hà thông minh, nhanh nhẹn, học đâu nhớ đó nên Hội chủ rất mực yêu quý. Hắn hay ngao du khắp nơi kết thân với nhiều người, bái nhiều vị tiền bối làm thầy và nhờ vào sự tình cờ mà học được Nhiếp ảnh đại pháp, một loại võ công kì quái thất truyền trong giang hồ mà trở thành cao thủ bậc nhất trong Hắc Long hội, tương lai có thể vượt xa nghĩa phụ hắn.

Nhưng lạ là võ công thì giỏi như thế nhưng hắn chỉ thích làm thơ, vẽ tranh, đánh cờ, gãy đàn sống cuộc đời tiêu diêu tự tại, chính vì lý do đó mà huynh đệ trong giang hồ mới tặng cho hắn một chữ Tiếu với ý nghĩa cười nhạo nhân thế.

Mười tám tuổi được sự tín nhiệm của các huynh đệ cũng như các vị đương gia hắn trở thành Đường chủ Thần Kiếm đường, nghĩa phụ hắn còn đem con gái yêu hứa gả cho hắn. Quả thật nhiều người phải ghen tỵ với hắn!

Hôm nay hắn xuất hiện ở Vĩnh Lạc trấn làm đại diện cho Hắc Long hội mang lân đi dự thi, mấy trăm lượng bạc tiền thưởng đối với Hắc Long hội đâu có là cái gì, cốt yếu họ muốn phô trương thanh thế cũng như võ công nhằm mở rộng ảnh hưởng trên giang hồ.

Không ngờ nhờ đó mà hắn quen với Vân Minh Thiên, người có nhiều duyên nợ với hắn sau này. Không biết đây là duyên tốt hay là xấu nữa? Chuyện đời vô cùng khó đoán, phúc họa không biết đâu mà lần, như chuyện Tái ông mất ngựa vậy, trong phúc luôn tiềm ẩn họa ngược lại trong họa luôn có phúc. Đành phải chờ xem nhân duyên giữa hai người thôi!

Dịch

(1) Trong đám hoa với một bình rượu

Uống một mình không có ai làm bạn

Nâng ly mời với trăng sáng

Cùng với bóng nữa là thành ba người

(2) Ở cõi đời như trong giấc mộng lớn

Tại sao mà phải làm mệt nhọc cuộc sống

Bởi vậy suốt ngày say sưa

Nằm uể oải trước hiên

Lúc tỉnh dậy nhìn ra trước sân

Một con chim đang hót trong đám hoa

Xin hỏi hôm nay là ngày nào

Mà chim oanh trò chuyện trong gió xuân

Cảm xúc trước cảnh ấy, muốn thở than

Hướng về đó, thôi thì lại tự rót rượu

Hát vang chờ đợi trăng sáng

Hát xong thì đã quên hết tình


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui