Huyết Lang Báo Thù


Buổi chiều Đông Phương Hạ được biết bệnh tình của mẹ mình từ miệng Nam Cung Diệc Phi, anh vẫn luôn lo lắng, lần này trở về, anh mang theo không ít bảo bối, thêm hàng tồn ở chỗ Ngô Tuấn, đương nhiên là không ít! Nhưng muốn để anh tặng vật quý hiếm có, ngọc khấu, là tuyệt đối không thể.

Nếu không phải người thân của mình, Đông Phương Hạ cũng không hào phóng như vậy! Quan trọng là, một khi nhà Đông Phương có ngọc khấu, chắc chắn làm vững chắc hơn địa vị trong hai giới quân sự chính trị, khiến những lão già đó xem trọng nhà Đông Phương! Khi mình đối phó với nhà Tư Mã, nắm chắc thêm một phần.

Đông Phương Hạ quá hiểu tính khí của ông nội mình! Nếu không tiết lộ thân phận, để ông lão biết mình còn sống, mặc dù ông ấy có được ngọc khấu, ông ấy cũng sẽ không yên tâm nhận ngọc khấu.

Còn một điều, Đông Phương Hạ phải giải trừ tâm bệnh của mẹ, như vậy, anh mới yên tâm được.

Bây giờ, nhà họ Đông Phương đã có người trong hai giới quân sự chính trị, thì mình phát triển xã hội đen! Mình nắm chắc tiêu diệt được nhà Tư Mã, nhưng quyết sẽ không để họ chết dễ dàng, Đông Phương Hạ phải từ từ chơi chết họ.

Đúng rồi, còn giới kinh doanh, tuy nhà họ Bek đứng đầu thế giới, nhưng mình cũng phải làm ra chút thành tích, có nhà họ Bek làm hậu thuẫn, chắc không phải việc khó.


Quán bar Gone with the Wind cũng coi là nổi tiếng ở Yên Kinh! Tuy không tính là đại phát tài, nhưng việc kinh doanh rất tốt.

Trong văn phòng giám đốc tầng hai quán bar, Đông Phương Hạ cầm một xấp tài liệu, trước mặt anh, có hai thiếu nữ tuyệt sắc mười bảy mười tám tuổi và một người đàn ông.

“Cậu chủ, đây là tài liệu mà chúng tôi thu thập ba năm nay.

Trong đó bao gồm hai giới chính trị và thế giới ngầm, mời cậu xem!”, tuy giọng nói của cô gái tươi vui, nhưng có chút lạnh lùng.

Đông Phương Hạ ngước mắt nhìn ba người trong phòng, tuy ở đây là quán bar, nhưng hiệu quả cách âm rất tốt, ít nhất cũng không nghe thấy tiếng thét hò reo hưng phấn phía dưới.

“Đứng mệt lắm, ngồi xuống hết đi!”, Đông Phương Hạ rung đùi, nói nhỏ: “Dạ Ảnh, Dạ Phong, anh Hồ, mọi người vất vả rồi!”
“Cậu chủ nặng lời rồi!”
Ba người Dạ Ảnh, Dạ Phong, Hồ Ngạn Hạo khá kích động, có thể có được sự quan tâm và trọng dụng của Đông Phương Hạ, là điều mà họ không dám ảo tưởng trước đây.

Ba năm trước, Đông Phương Hạ đã bắt đầu liên tục sắp xếp người đến Yên Kinh, trải viên đá đầu tiên cho hành động sau này! Hồ Ngạn Hạo, ba năm trước đến Yên Kinh, cùng với ba mươi tử sĩ mà Đông Phương Hạ cho anh ta ban đầu, âm thầm kiểm soát mười mấy con phố ở Yên Kinh, với thực lực của họ, vốn không phải chỉ có chút thành tựu này, nhưng đây là mệnh lệnh của Đông Phương Hạ! Bảo họ dồn tâm tư vào một kế hoạch khác!
Dạ Ảnh và Dạ Phong cũng đến Yên Kinh sau Ngô Ngạn Hạo hai tháng, họ vốn có bốn chị em, Ảnh, Phong, Nguyệt, Vân, Dạ Ảnh và Dạ Phong ở đây, còn hai chị em còn lại vẫn ở Châu Úc.

Thân thủ của bốn chị em không phân cao thấp, mà mỗi người có một sở trường.

Đông Phương Hạ đợi ba người Dạ Ảnh ngồi xuống, rồi đích thân rót nước cho họ, mới cầm tài liệu xem cẩn thận! Đông Phương Hạ quan tâm cấp dưới như vậy, khiến đám Dạ Ảnh rất cảm động, bán mạng cho ông chủ như này, họ không oán trách một lời! Hơn nữa, năm đó nếu không phải Đông Phương Hạ cứu họ, họ cũng không có ngày hôm nay, trong lòng họ, Đông Phương Hạ giống như anh trai, giống anh em.


Lúc này, Tây Môn Kiếm đẩy cửa đi vào.

Anh ta thấy Đông Phương Hạ chuyên tâm như vậy, lặng lẽ ngồi xuống!
Từ tình báo và tài liệu mà đám Dạ Ảnh thu thập được, Đông Phương Hạ tìm hiểu được, xã hội đen Yên Kinh, Tào Bang là đầu rồng, không chỉ vậy, cả phía Bắc đều có thế lực của Tào Bang.

Tuy Hải Bang là bang lớn thứ hai có gan đối đầu với Tào Bang, nhưng hoàn toàn là tác dụng chỗ dựa của Hải Bang.

Hải Bang có chỗ dựa, Tào Bang cũng có! Chỗ dựa của Tào Bang chính là nhà họ Tư Mã.

Hai bang phái lớn có thể chung sống hòa bình, hoàn toàn chịu ràng buộc của bên trên.

Đương nhiên, đây cũng là bề ngoài, trong bóng tối, hai bên đều hận không thể hủy diệt đối phương.

Còn lại, cũng chỉ là bang phái nhỏ của Yên Kinh! Vì sinh tồn, Tào bang và Hải bang cũng không thể diệt toàn bộ bọn họ.


Đông Phương Hạ xem xong tài liệu đã là mười một giờ đêm.

Anh đứng lên từ từ đi đến cửa sổ, nhìn dòng xe qua lại bên ngoài qua cửa sổ, bắt đầu phân tích!
Dạ Ảnh thấy Đông Phương Hạ mãi trâm tư, liền lặng lẽ đi ra ngoài, làm một chút đồ điểm tâm mang vào.

Tây Môn Kiếm và Hồ Ngạn Hạo không có việc gì, hai người lại ba năm không gặp, bắt đầu uống rượu, chỉ có Dạ Phong, ngồi yên lặng ở đó.

Hồi lâu, khóe miệng Đông Phương Hạ nhếch lên nụ cười lạnh lùng, quay người đi đến!
Họ thấy Đông Phương Hạ nở nụ cười bất hảo, những người hiểu Đông Phương Hạ như đám người Tây Môn Kiếm liền hiểu ra, có người gặp tai họa rồi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận