Huyết Lang Báo Thù


Nghĩ tới đây, Thư Lăng Vy tức xì khói đầu.

Thấy quần áo của mình được gấp gọn trên đầu giường, cô mặc vào với tốc độ nhanh nhất, sau đó xông ra khỏi phòng ngủ, phi thẳng xuống lầu một.

Lúc này, Đông Phương Hạ đang xem bộ phim nào đó ở phòng khách, Dạ Ảnh thì quét dọn vệ sinh.

“Tên họ Bek, đồ cầm thú…”
Thấy Đông Phương Hạ lười biếng dựa vào ghế, Thư Lăng Vy nổi cơn thịnh nộ, giáng một cú đấm về phía Đông Phương Hạ.

Thấy cảnh ấy, Dạ Ảnh biết là Thư Lăng Vy hiểu lầm, bèn xông tới ngăn cản Thư Lăng Vy, bàn tay bóp chặt cần cổ trắng nõn của Thư Lăng Vy, tốc độ nhanh như tia chớp.

Thư Lăng Vy chỉ cảm thấy mọi thứ trước mắt tối sầm lại, sau đó bị người ta khống chế.

Trái tim cô đập hẫng một nhịp, dù thế nào thì cô cũng là cảnh sát hình sự quốc tế, võ nghệ không phải nói chơi, người bình thường tuyệt đối không thể chống cự được.

Cơn đau truyền tới từ cổ, Thư Lăng Vy quay mặt sang nhìn, thấy một cô gái đang bóp cổ mình thì càng thêm kinh hãi.


Sao cô gái này lại có võ nghệ khủng khiếp như thế? Cô hoàn toàn không nhìn rõ cô ta đã ra tay thế nào, đã khống chế mình ra sao.

Không có chiêu thức màu mè gì, tất cả chỉ diễn ra trong vòng một giây mà thôi.

“Chị làm gì đấy?”
Đông Phương Hạ khoanh tay trước ngực, liếc nhìn Thư Lăng Vy rồi hỏi bằng giọng rã rời.

“Tôi làm gì? Tôi đang muốn hỏi anh đây! Tôi qua anh đã làm gì tôi?”
Thấy Thư Lăng Vy bị đau, Đông Phương Hạ xua tay ý bảo Dạ Ảnh buông ra, sau đó cười gian nói: “Tôi làm gì chị á? Chị muốn tôi làm gì chị? Chị Lăng Vy!”
“Anh…”
“Tôi làm sao? Tôi còn chưa tính sổ với chị đâu! Tối qua chị nôn ra đầy người tôi, chị có biết bộ quần áo đó của tôi trị giá bao nhiêu tiền không? Bây giờ thì hay rồi… Chị nói xem định làm thế nào?”
Đông Phương Hạ cố nhịn cười.

Đối với anh, một bộ quần áo chẳng đáng là gì, cho dù đắt đến mấy thì anh cũng không để ý, quan trọng là anh muốn Thư Lăng Vy cảm thấy áy náy, sau đó rơi vào cái bẫy của anh.

Thấy Đông Phương Hạ không giống đang nói đùa, còn có dấu hiệu nổi giận, Dạ Ảnh hùa theo: “Cô này, vì sốt ruột cứu cô, cậu chủ nhà tôi đã đá cậu chủ của Hải Bang bị thương, dìu cô lên xe, cô còn nôn ra đầy người cậu ấy.

Chúng tôi không biết nhà cô ở đâu, cậu chủ đành đưa cô tới đây, bảo tôi chăm sóc cô”.

Nghe vậy, Thư Lăng Vy cố gắng nghĩ lại mỗi một chi tiết xảy ra tối qua.

Vừa rồi vì quá sốt sắng nên cô không kịp nghĩ những chuyện về sau, hóa ra là cô gái này thay quần áo cho mình.

Thế có nghĩa là cô hiểu lầm Bek Ji rồi.

Nghĩ tới chuyện ấy, Thư Lăng Vy cảm thấy mất tự nhiên.

Dạ Ảnh chỉ cho cô tới toilet vệ sinh cá nhân, xong xuôi mới tới ngồi xuống bên cạnh Đông Phương Hạ.

“Anh Bek, tôi thật sự xin lỗi về chuyện tối qua.


Tôi sẽ đền bộ quần áo ấy cho anh”.

“Chị gọi tôi là Bek Ji đi.

Chị Lăng Vy, vấn đề không phải là đền hay không đền, mấu chốt nó là bộ quần áo mà mẹ tôi đặt riêng cho tôi trong dịp sinh nhật hai mươi tuổi, có ý nghĩa lắm đấy”, nói xong câu đó, ngay cả Đông Phương Hạ cũng cảm thấy mình quá trơ tráo.

Nhìn thấy dáng vẻ khó chịu của Đông Phương Hạ, Thư Lăng Vy càng cảm thấy áy náy hơn: “Vậy thì… Anh đưa bộ quần áo đó cho tôi đi, tôi sẽ đưa nó tới giặt ở cửa hàng giặt quần áo lớn nhất Yên Kinh.

Anh yên tâm, sẽ không để lại vết bẩn nào đâu.”
“Thôi bỏ đi”, Đông Phương Hạ xua tay, nói: “Chi bằng thế này, chị nói ra lý do tối qua chị đi mượn rượu giải sầu đi, chúng ta sẽ không nợ nần gì nhau nữa.

Thấy sao?”
Thì ra đây mới là mục đích của Đông Phương Hạ.

Sau khi biết Thư Lăng Vy là vợ chưa cưới của mình, anh muốn biết đầu đuôi câu chuyện thế nào.

Thấy Đông Phương Hạ đưa ra điều kiện ấy, Thư Lăng Vy trầm ngâm giây lát, cảm thấy đó cũng chẳng phải bí mật gì lớn lao, đã thế còn là cô có lỗi với người ta nữa, bèn nói: “Không giấu gì anh, sáu năm trước tôi đã là vợ chưa cưới của người ta rồi, nhưng tôi còn chưa gặp mặt lần nào thì anh ta đã gặp chuyện bất trắc qua đời.

Tuy rằng nhà tôi không phải danh gia vọng tộc gì, nhưng một lời hứa của ông nội nặng tựa ngàn cân.

Ông nội của vị hôn phu nghĩ rằng cháu trai mình không còn trên đời nữa, vì hạnh phúc của chúng tôi nên đã có ý định hủy bỏ hôn ước”.

Thư Lăng Vy nói tiếp: “Trước kia tôi rất phản đối kiểu hôn nhân với mục đích chính trị như vậy, không muốn hạnh phúc của mình bị lấy ra làm thứ để người khác giao dịch, vậy nên tôi không đồng ý với mối hôn sự ấy.


Trong suốt sáu năm, hình ảnh người chồng chưa cưới ấy cứ khắc sâu trong tim tôi.

Hiện tại tôi đã hai mươi hai tuổi rồi, chưa một mối tình vắt vai, không thể thích bất cứ một người đàn ông nào khác.

Sáu năm thanh xuân của tôi cứ thế trôi đi, đợi đến khi ông nội của chồng chưa cưới nhắc tới chuyện hủy bỏ hôn ước thì tôi mới cảm thấy lòng mình hụt hẫng vô cùng.

Đến lúc đó, tôi mới hiểu rằng người chồng chưa cưới đã qua đời ấy đã bước vào trong tim tôi.

Thói quen thật sự là đáng sợ, tôi sợ phải đối mặt với người nhà của chồng chưa cưới, đáng ra phải mừng vì được hủy bỏ hôn ước, nhưng tôi lại không thể vui mừng nổi”.

Đông Phương Hạ lẳng lặng ngồi nghe, anh có thể hiểu được cảm giác của Thư Lăng Vy.

Cô gái xinh đẹp như hoa, lại còn mang theo sự chín chắn như Thư Lăng Vy, làm sao có thể tùy tiện trao trái tim mình cho người khác được, còn là một người chưa từng gặp mặt nữa.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận