Khi quân tiếp viện của Tào Bang tới gần, Đông Phương Hạ và những người khác mới phát hiện ra, ít nhất một phần ba số người mà Tào Nghị Hùng điều chuyển tới đều bị thương! Xem ra ông ta đã rơi vào thế nhất định phải tiêu diệt bản thân rồi, ngay cả loại quân thương tật này cũng phái ra trận!
Hai trăm người bị thương, sáu trăm người còn lại cũng đủ gây áp lực cho nhóm người Đông Phương Hạ!
Hàng trăm ánh mắt hung tợn nhìn chòng chọc vào mấy người họ! Đông Phương Hạ khí phách vang dội không chút sợ hãi, vặn cây loan đao Ngâm Long, nói với Tây Môn Kiếm và Bạch Vỹ:
"Bảo vệ Vũ Trạch thật tốt, tôi yểm hộ phía sau, các anh đi trước đi”.
“Không được, cậu chủ! Chúng tôi yểm hộ, cậu cõng anh Trương rời đi trước!”, Tây Môn Kiếm và Bạch Vỹ làm sao có thể ném Đông Phương Hạ ở lại đây, tuyệt đối không có khả năng.
!
Trương Vũ Trạch giãy khỏi lưng Đông Phương Hạ, nghẹn ngào nói: “Các anh đừng lo cho tôi nữa! Huyết Lang, Trương Vũ Trạch tôi cả đời sẽ không quên đại ân đại đức của cậu, không có tôi làm gánh nặng, các cậu liền có thể xông ra ngoài".
“Ha ha ha… các người ai cũng đừng mơ có thể rời đi! Huyết Lang, nơi đây tối nay sẽ là mồ chôn của mày… giết!”
Đường chủ Tào Bang phất bàn tay thô to, vài trăm huynh đệ Tào Bang liền giương đao tràn về phía nhóm người Đông Phương Hạ.
Lý do đường chủ Tào Bang không cho Đông Phương Hạ có cơ hội nói chuyện là vì hắn ta muốn nắm bắt thời gian để giết chết anh, bởi hắn lo lắng người của Lang Quân bên kia sau khi nhận được tin tức sẽ bất chấp tất cả mà lao tới tiếp viện.
Mặc dù sẽ mất hai tiếng đồng hồ nhưng Huyết Lang Lang Quân quá mạnh, không thể để sự việc ngoài ý muốn nào xảy ra nữa.
Thấy vậy Đông Phương Hạ lớn tiếng nói: “Tây Môn Kiếm nghe lệnh, tôi chính thức ra lệnh cho anh với danh nghĩa Lang Hồn, bảo vệ Trương Vũ Trạch rời khỏi đây ngay!”, chưa kịp dứt lời, anh đã lao lên với khí thế như nuốt chửng vạn vật, như một tia chớp đón lấy người Tào Bang đang xông tới.
“A… a… hự….”
Tốc độ của Đông Phương Hạ quá nhanh, nhanh tới mức khiến người ta phải ớn lạnh! Người của Tào Bang chỉ cảm giác có một đạo tàn ảnh lướt qua, một giây tiếp theo quân tiên phong phía trước đã ngã xuống hai mươi mấy người! Có người bị một cao cắt đứt cuống họng, có kẻ lại bị chém thành tám mảnh, cũng có một số đang sống rành rành mà bị chấn động đến tử vong, loại thủ đoạn này đúng là tàn nhẫn!
Thấy Đông Phương Hạ bất khả chiến bại tại địch doanh, chém giết bốn phương! Tây Môn Kiếm muốn tiến lên giúp đỡ, nhưng lại không dám bước lên lấy một bước bởi cậu chủ đã truyền đạt xuống với cái tên 'Lang Hồn' này! Giống như sự việc lần này Tây Môn Kiếm có thể vi phạm mệnh lệnh của Đông Phương Hạ, nhưng lại không dám kháng lệnh của Lang Hồn! Bởi...!
Một phát lôi Trương Vũ Trạch lên lưng mình, tay nắm trường kiếm! Liếc cậu chủ nhà mình một cái, gầm lên với Bạch Vỹ: “Đi…”
Bạch Vỹ vừa muốn lao lên giúp đỡ Đông Phương Hạ một tay, lại bỗng nhiên nghe thấy tiếng gầm này của Tây Môn Kiếm, lập tức dừng lại bước chân, nhìn chằm chằm Tây Môn Kiếm với ánh mắt khó hiểu: “Tây Môn, Huyết Lang là Huyết Lang của chúng ta, càng là cậu chủ của anh! Hiện tại cậu ấy đang ở trong tình thế nguy hiểm, còn là vì chúng ta nữa! Chúng ta làm sao có thể như vậy… muốn đi thì anh đi đi, tôi không đi! Tôi phải cứu Huyết Lang”.
“Bạch Vỹ, anh nghe đây! Từ khoảnh khắc anh bắt đầu trở thành ‘cánh tay phải’ của Huyết Lang kia, anh cũng đã được tính là một nửa người của Lang Hồn! Cậu chủ đã hạ lệnh, đừng nói nhảm nữa, chấp hành đi!"
Biểu cảm của Tây Môn Kiếm vô cùng nghiêm túc! Không hề cho Bạch Vỹ cơ hội tra hỏi liền dẫn theo hai huynh đệ tử sĩ xông ra ngoài.
Bạch Vỹ hiểu rất rõ tình cảm của Tây Môn Kiếm đối với Đông Phương Hạ, nhưng Tây Môn Kiếm làm sao có thể không màng tới sự an toàn của Huyết Lang đây! Ngược lại còn thi hành chỉ thị, trong trường hợp này cho dù chống lại mệnh lệnh cũng không thể để Huyết Lang bị kẻ địch vây công trên diện rộng như vậy!
Bạch Vỹ nghĩ không thông! Đột nhiên, một ánh sáng xẹt qua, anh ta lập tức đưa mắt nhìn sang, lại thấy đó chính là tia sáng khi Tây Môn Kiếm thi triển kiếm pháp phát ra! Từng trận gió lạnh ập tới, khiến lòng người kinh hãi! Nhìn Huyết Lang bên kia, sát khí càng lạnh lẽo hơn.
Nếu nói Huyết Lang có thể có loại sát khí này, Bạch Vỹ cũng không ngạc nhiên chút nào, nhưng Tây Môn Kiếm làm sao cũng có loại sát khí này đây! Kiếm pháp của anh ta quả là tuyệt diệu, trên lưng cõng theo Trương Vũ Trạch đang bị thương nặng, còn có thể đánh giết kẻ địch tới kêu cha gọi mẹ! Đây...!
Khi mấy người Đông Phương Hạ đang chém giết người của Tào Bang thì Dạ Phong ở Lang Quân bên kia đã nhận được tin từ đội tình báo, nói rằng phía đông Tào Bang có dấu hiệu di chuyển nhân số với quy mô lớn! Cậu chủ bây giờ không có ở đây, nếu Tào Nghị Hùng bất ngờ đánh úp, đúng là như rắn mất đầu! Vừa định đến tổng bộ tìm Dạ Ảnh, lại đột nhiên nhận được điện thoại của cô, nói rằng huynh đệ Thiên Lang Đường truyền tin tới, cậu chủ và mấy người Tây Môn Kiếm đang bị bao vây trên địa bàn của Tào Bang, không có cách nào thoát thân! Tình thế tương đối cấp bách.
“Quán bar Gone with the Wind!”, Dạ Ảnh và Hồ Ngạn Hạo phát ra một loạt mệnh lệnh! Các đường chủ, phó đường chủ, phân đường chủ cùng các huynh đệ tinh anh của Lang Quân đều đã nhận được tin báo Huyết Lang đang bị Tào Bang bao vây tấn công!