Huyết Lang Báo Thù


Nghĩ đến đây, Đông Phương Hạ lập tức bảo Hồ Ngạn Hạo đưa áo giáp sợi vàng mà Bek Er bảo Tiểu Lâm mang về từ Châu Úc cho Trương Vũ Trạch mặc, hai người vội vàng đi đến dãy Sơn Thủy ở vùng ngoại ô phía Bắc.

Lần này, Đông Phương Hạ lái chiếc Rolls-Royce, phát huy toàn bộ kỹ năng lái xe của anh! Trên đường đi, vượt lên xe khác, vượt đèn đỏ là điều không thể tránh khỏi, trên đường phố xe cộ như nêm, Đông Phương Hạ còn phóng khoáng trình diễn kỹ thuật lái xe với độ khó cao, khiến những lái xe khác phải đổ mồ hôi lạnh, nếu không phải nhìn thấy biển số xe bá đạo của chiếc Rolls-Royce đó, đoán chừng sớm đã có người chửi ầm lên, cảnh sát giao thông cũng sẽ chặn lại rồi.

Biết được em gái của Đông Phương Hạ cũng bị bắt cóc, Trương Vũ Trạch càng thêm kinh ngạc! Thân phận của Huyết Lang vẫn còn đó, mặc dù những việc này là tranh chấp trong thế giới ngầm, nhưng nếu bắt cóc Đông Phương Mịch Ngâm, nhà họ Đông Phương chắc chắn sẽ ra mặt, Đông Phương Hùng là tư lệnh của quân khu Yên kinh, kẻ dám động đến con gái của ông ấy, chỉ có đường chết!
Mặc dù Đông Phương Hạ lo lắng, nhưng anh không hoảng loạn! Mình còn chưa đến, đám người đó hẳn là sẽ không làm hại em gái Đông Phương Mịch Ngâm của mình! Vết thương trên người Trương Vũ Trạch vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, điều này ảnh hưởng khá nhiều đến sức mạnh của anh ta, xem ra, đám người đó đã tính toán cẩn thận rồi!
“Vũ Trạch, vết thương của anh e rằng khó mà động thủ được! Đến đó, coi tình hình mà làm, mục đích của chúng ta là phải cứu được Tiểu Hàm và Mịch Ngâm, những việc khác Tây Môn Kiếm và những người khác sẽ xử lý, một khi cứu được Tiểu Hàm và Mịch Ngâm, anh bảo vệ hai người họ rời đi, dưới núi sẽ có người tiếp ứng các anh, lần này tôi nhất định sẽ ngũ mã phanh thây đám xúc sinh này”.


“Huyết Lang, sự an toàn của Tiểu Hàm nhờ cả vào cậu!” !
“Tiểu Hàm cũng là em gái của tôi, cứu em ấy là trách nhiệm của tôi! Nhớ kỹ lời tôi nói, bất kể xảy ra chuyện gì, nhất định phải suy xét đến sự an toàn của các em ấy”.

Trương Vũ Trạch hoàn toàn bị Đông Phương Hạ cảm phục! “Bất kể xảy ra chuyện gì, đều phải suy xét đến sự an toàn của các em ấy”, ý nghĩa của câu nói này quá lớn lao, chính là cho dù tối nay Huyết Lang có chết ở đó, cũng phải cứu hai em gái, đảm bảo sự an toàn cho bọn họ.

Gần đến vùng ngoại ô phía Bắc, ở đây dân cư thưa thớt! Trời từ từ tối dần, đỗ Rolls-Royce ở một bên, Đông Phương Hạ và Trương Vũ Trạch đi lên núi, nhưng chưa đi được mấy bước, Đông Phương Hạ nhận được tin nhắn của Dạ Ảnh!
“Cậu chủ, “thỏ” đã rời hang, bám theo cả đoạn đường, nhưng lại mất dấu ở vùng ngoại ô phía Bắc! Không rõ tăm tích”.

Nhìn thấy tin nhắn này của Dạ Ảnh, trong lòng Đông Phương Hạ có một dự cảm không hay, Dạ Ảnh nhận lệnh theo dõi Văn Quân, sau khi Văn Quân rời khỏi cục an ninh quốc phòng sao lại đến vùng ngoại ô phía Bắc, lại còn vào lúc này.

Khả năng theo dõi của Dạ Ảnh như nào mình biết, mục tiêu muốn thoát khỏi cô ấy không phải là việc dễ dàng, mà Văn Quân…lẽ nào cô ta thật sự là…
Ngay lập tức, Đông Phương Hạ chắc chắn là Văn Quân nhằm vào mình! Có quá nhiều sự trùng hợp, Đông Phương Hạ không thể không nghĩ như vậy.

Đường lên núi, xe cộ không lên được! Lúc vào đến địa bàn dãy Sơn Thủy, Đông Phương Hạ và Trương Vũ Trạch đều phát hiện điện thoại của mình đã bị chặn, hai bên đường núi đều âm u tối tăm.

Ánh trăng trắng bạc chiếu xuống mặt đất, khắp nơi vang lên tiếng dế kêu.


Hương đêm tràn ngập trong không khí, dệt thành một tấm lưới mềm mại, bao trùm tất cả cảnh vật vào bên trong.

Đôi mắt của Đông Phương Hạ và Trương Vũ Trạch cũng bị bao trùm bởi tấm lưới mềm mại này, đến cả từng nhành cây ngọn cỏ đều không chân thực như ban ngày, chúng đều mang một màu sắc mơ hồ, hư ảo, mỗi thứ đều ẩn giấu những điểm tinh tế, giữ lại những điều bí mật của nó, khiến người ta có một cảm giác như ảo như mộng.

Trên bầu trời đêm, ánh sao thưa thớt, khắp nơi dường như đã chìm vào giấc ngủ.

Ban đêm như vậy vốn dĩ nên yên bình, nhưng lại là màn dạo đầu cho trận chém giết đầy máu tanh.

Càng gần đến đỉnh núi, cái lạnh càng thêm thấu xương, gió lạnh thổi vù vù, khuôn mặt của Đông Phương Hạ và Trương Vũ Trạch đều bị lạnh đến tím tái!
Mười mấy phút sau, mượn ánh sáng mờ của ánh trăng, mơ hồ nhìn thấy một căn biệt thự nhỏ ở phía trước! Ánh đèn trong biệt thự có chút mờ tối!

Thấy vậy, Đông Phương Hạ và Trương Vũ Trạch bước nhanh đến! Đông Phương Hạ âm thầm đánh giá, nơi này cách xa thành phố, rất thích hợp để đấu súng, cho dù xảy ra vụ nổ lớn cũng không ảnh hưởng đến người trong thành phố.

Hơn nữa, Đông Phương Hạ còn phát hiện sát khí ở đây rất mạnh! Tất cả đều đến từ trong biệt thự.

Đến trước cổng biệt thự, Đông Phương Hạ và Trương Vũ Trạch nhìn thấy rất rõ hai người áo đen lưng hùm vai gấu cầm súng trường đứng ở đó, ánh mắt quan sát khắp nơi.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận