“Tôi biết! Huyết Minh, tôi sẽ bảo vệ tốt Đông Bắc, mấu chốt là Bạch Hổ Đường và Huyền Vũ Đường.
Cậu chủ xuống phía nam, hai đường này chính là đội ngũ tiên phong, nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì cánh cửa phía bắc cũng sẽ bị phá vỡ”.
Hồ Ngạn Hạo cũng đã lo rằng thực lực của phương nam quá mạnh, Bạch Hổ Đường và Huyền Vũ Đường không địch lại được.
Nhưng điều mà anh ta lo lắng nhất là có người bán đứng Lang Quân.
“Cậu chủ sắp xếp như thế thì chắc chắn là có mục đích riêng rồi, các đường chỉ cần làm tốt phận sự của mình là được”.
“Được”, Hồ Ngạn Hạo gật đầu.
…
Đêm hôm ấy, Huyết Minh, Tôn Minh và Trương Vũ Trạch cùng nhau bàn về vấn đề nâng cao và kế hoạch của Lang Quân trong tương lai, suốt đêm không chợp mắt.
Lúc rạng sáng, dưới sự dẫn dắt của đường chủ, một số anh em đã rời khỏi Yên Kinh, đi tới các nơi trấn giữ địa bàn.
Trương Vũ Trạch và Tây Môn Kiếm thay Đông Phương Hạ tới nhà ga tiễn Hồ Ngạn Hạo, Hoàng Vỹ Kỳ, Trương Vũ Trạch và các anh em.
Nhìn các anh em rời đi, trong lòng Tây Môn Kiếm không dễ chịu chút nào.
Trương Vũ Trạch chưa từng nghĩ sẽ có vị trí như ngày hôm nay – phó thống soái của Lang Quân.
Ngoài việc không thể điều động đội quân chủ chốt của Đông Phương Hạ thì anh ta có quyền chỉ huy toàn bộ, chính Đông Phương Hạ đã giao cho anh ta cái quyền này.
Các anh em biết tối qua Huyết Lang say mèm, vậy nên lúc đi, không ai trách anh không tới tiễn bọn họ.
Lúc này, đoán chừng Huyết Lang của bọn họ còn đang nằm vật trên giường ấy chứ.
Đúng thế, quả thực là Đông Phương Hạ vẫn đang nằm trên giường.
Anh tỉnh lại rồi, nhưng chẳng có chút sức sống nào cả.
Tối qua anh say bí tỉ, sáng nay tỉnh lại được đã là giỏi lắm rồi.
Đông Phương Hạ day huyệt thái dương nhức mỏi của mình, nói với Nam Cung Diệc Phi và Thư Lăng Vy đang trông chừng anh ở trước giường: “Rượu ấy à, có thể không uống thì tốt nhất là không uống, một là hại sức khỏe, hai là hại người.
Đệch, nếu biết sẽ đau thế này thì anh đã chẳng uống”.
Đông Phương Hạ, anh mặt dày thật đấy! Nhìn cái dáng vẻ của anh cứ như kiểu tôi và Diệc Phi khuyên anh uống vậy.
Thư Lăng Vy chỉ muốn giáng cho Đông Phương Hạ một đấm, cười ha ha nói: “Em trai Đông Phương Hạ, tối qua chị Lăng Vy chưa uống đủ, lát nữa chúng ta uống mấy ly nữa nhé!”
“Thư Lăng Vy, đừng có nhắc tới nữa có được không? Bây giờ tôi cứ nghe tới chữ 'rượu' là lại buồn nôn”.
“Ha ha ha...!Đông Phương Hạ, anh cũng có lúc sợ cơ đấy”, Thư Lăng Vy cười ha ha.
Thấy thế, Diệc Phi bất đắc dĩ lắc đầu.
Cô bưng bát cháo đã chuẩn bị sẵn lên, dịu dàng cho Đông Phương Hạ ăn.
Đông Phương Hạ nuốt một miếng, ồm giọng nói với Thư Lăng Vy: “Cô mà đảm đang được bằng một nửa Diệc Phi thôi là tôi chén cô luôn rồi!”
“Chết xa ra tí, bản tiểu thư không thèm! Được rồi, có Diệc Phi ở đây chăm sóc anh, tôi cũng yên tâm rồi.
Kể từ giờ anh không thiếu thời gian, tôi phải mau chóng xử lý chuyện của mình rồi về với anh”, dứt lời, Thư Lăng Vy không để Đông Phương Hạ có cơ hội nói chuyện nữa, xách chiếc túi đắt đỏ của mình đi luôn..