Huyết Lang Báo Thù


Nhân viên của nhà ăn cảm thấy hôm nay hơi kỳ lạ, các cậu ấm bình thường chỉ sợ không loạn này sao lại đổi tính! Ngoan ngoãn như vậy, nói chuyện cũng nhỏ nhẹ cẩn thận!  
      Lát sau, Nam Cung Diệc Phi xách chiếc túi đắt tiền của mình xuất hiện trong tầm nhìn của Đông Phương Hạ, lần này, các cậu ấm càng kinh hãi hơn! Nam Cung Diệc Phi là ai, họ không rõ! Nhưng, họ đều biết Nam Cung Diệc Phi là vợ chưa cưới của Đông Phương Hạ, hai người cùng xuất hiện ở đây, hai người cũng chỉ coi đây là nơi hẹn hò thôi.

      Nam Cung Diệc Phi nhìn quanh một lượt, thấy một mình Đông Phương Hạ ngồi trầm tư ở đó, lông mày lúc nhíu lại lúc giãn ra, hình như đang đưa ra quyết định gì! Nam Cung Diệc Phi thấy vậy liền từ từ bước tới, ngồi đối diện với Đông Phương Hạ!  
      Cảm thấy ánh sáng phía trước mình bị người khác che mất, Đông Phương Hạ đang trầm tư ngước mắt nhìn Nam Cung Diệc Phi, khóe miệng nở nụ cười nho nhã, nói: “Cô rất đúng giờ, không hổ là vợ của tôi!”  
      “Ai là vợ của anh, thế không đúng giờ thì là người gì của anh!”  
      “Không phải người tình, cũng không phải bồ!”  
      “Miệng lưỡi không xương! Đang nghĩ gì, xem anh sầu não kìa! Đâu có dáng dấp của cậu ấm”, Diệc Phi nhìn Đông Phương Hạ, nói như vậy, nhưng giọng điệu vẫn lộ ra sự quan tâm.

      Đông Phương Hạ nghe xong, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đỏ hồng của Nam Cung Diệc Phi, cười xấu xa: “Tôi đang nghĩ đến chuyện cháu nội của mẹ tôi! Diệc Phi, cô nói xem chúng ta có phải tìm nơi lãng mạn, làm chuyện đó không! Tránh cho mỗi lần tôi về nhà đều phải trốn!”  
      “Anh nói nhỏ thôi! Sợ người khác không nghe thấy à?”  
      “Tôi sợ gì!”, Đông Phương Hạ ông ổng nói! Anh nói xong, đưa bàn tay trắng ngần ra định sờ vào khuôn mặt của Nam Cung Diệc Phi, trêu chọc cô! Không ngờ, bị Nam Cung Diệc Phi đập mạnh vào tay, bắn ánh mắt như giết người về phía Đông Phương Hạ.

      Đông Phương Hạ cười ha ha: “Cô gái, thật đanh đá! Tôi thích… ha ha…”, giọng điệu vô cùng lưu manh!  
      Các cậu ấm con nhà giàu thấy Đông Phương Hạ trêu chọc Nam Cung Diệc Phi không kiêng dè như vậy, trong lòng liền trách bố mẹ của mình sao không giỏi giang, không trèo cao một chút! Như vậy, mình cũng có thể có người đẹp như Nam Cung Diệc Phi rồi.

      Nam Cung Diệc Phi cười không được khóc không xong, Đông Phương Hạ này, sao không phân rõ hoàn cảnh như vậy! Dáng vẻ thâm trầm vừa nãy, sao mình vừa đến anh ta đã thay đổi rồi! Nhưng, ít nhất Đông Phương Hạ còn có phong thái của cậu ấm!  
      “Bạn học Đông Phương, ở đây là trường học, mời anh chú ý lời nói hành động của anh!”, Diệc Phi nghiêm mặt lại, giả bộ nghiêm túc nói.

      “Giáo viên hướng dẫn, bạn học Đông Phương tôi đã rất nể mặt cô rồi, không xử lý cô ngay tại đây!”  
      Hừ, chơi trò này với tôi! Tôi chơi với cô đến cùng, Đông Phương Hạ cười âm hiểm!  
      Nam Cung Diệc Phi nghe xong, cắn răng nghiến lợi nhìn Đông Phương Hạ: “Anh bảo tôi đến ăn cơm, lẽ nào còn muốn thêm gia vị!”  
      “Cuộc sống mà! Vốn vô vị, thỉnh thoảng thêm chút gia vị, có gì không được!”, Đông Phương Hạ ra vẻ thâm trầm, lại nói: “Thân phận thiên kim đại tiểu thư như cô, trước tôi, chắc chắn không có ai dám ăn nói với cô như vậy, vì vậy tôi chịu chút ấm ức, miễn cưỡng chấp nhận lần đầu tiên của cô!”  
      Đông Phương Hạ nhấn mạnh chữ “lần đầu tiên”! Anh nói xong, giả bộ dáng vẻ ấm ức, đôi mắt nhìn thẳng vào bộ ngực đang phập phồng vì tức giận của Nam Cung Diệc Phi, cười xấu xa!  
      “Đông Phương Hạ… anh…”  
      Giọng nói của Đông Phương Hạ hơi lớn! Tuy không phải tất cả mọi người trong đại sảnh đều nghe thấy, nhưng ít nhất bảy mươi phần trăm số người đều nghe thấy, ở nơi như này, chẳng trách Diệc Phi không chịu nổi!  
      “Được rồi, được rồi, đùa với cô thôi! Không đùa nữa, không đùa nữa! Nào, ngồi xuống!”  
      Đông Phương Hạ cười ha ha, đứng lên vòng qua bàn ăn, ân cần đỡ Nam Cung Diệc Phi ngồi xuống, nói lớn: “Cô là người của tôi, ai dám nói lung tung!”  
      Đông Phương Hạ nói xong, quay đầu nhìn mọi người trong đại sảnh, con mắt sâu nheo lại, lạnh lùng nói: “Bất kể các người là người của Tần Hạo Kiệt, hay là chó của Tư Mã Trưởng Phong, nếu ai dám cười trộm, tôi cho người đó bò từ đây ra!”  
      Anh vừa nói ra, sắc mặt của người trong nhà ăn liền thay đổi, biểu cảm không giống nhau, người của phe Tần Hạo Kiệt thì vui mừng, vì Đông Phương Hạ nói họ là người, còn phe của Tư Mã Trưởng Phong, lại tức giận! Đông Phương Hạ, anh thật ngạo mạn!   
      Lúc này, một cậu ấm mặc toàn đồ hiệu, cao thượng phi phàm sầm mặt đi về phía Đông Phương Hạ! Hắn, chính là “chó” của Tư Mã Trưởng Phong trong miệng Đông Phương Hạ!  


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui