Huyết Lang Báo Thù


Đông Phương Hạ biết Nam Cung Diệc Phi đang nghĩ gì, vậy nên không giấu diếm, thản nhiên nói: “Ba năm trước, dựa vào sự cố gắng của tôi, Bek Er và một nhóm quản lý cấp cao, nhà họ Bek đã vượt qua gia tộc số một khi đó là nhà họ Chu.

Sau đó, mọi người muốn thả lỏng một thời gian, thế là tôi đã dẫn hơn một nửa thành viên cốt cán của nhà họ Bek tới Châu Âu du lịch.

Đến Châu Âu, Bek Er bị ám sát, hỏa lực của kẻ địch rất mạnh, bọn tôi không địch lại.

Bởi vì chuyện xảy ra đột xuất nên tôi đã bị thương khi yểm hộ Bek Er rời khỏi đó.

Lúc lẩn trốn trong một khách sạn, tôi đã vô tình xông vào phòng của người khác, đúng lúc người ta đang thay quần áo, tôi đã nhìn hết sạch của người ta.

Kể từ đó, cô ta…”  
      Đông Phương Hạ thở dài rồi lại nói: “Mặc dù võ nghệ của tôi không phải hàng đỉnh cao, nhưng cũng không có nghĩa là người khác thích là có thể bắt nạt, ngay cả Tây Môn Kiếm - cao thủ số một của nhà họ Bek cũng phải cúi đầu với tôi.

Ấy vậy mà tôi thật sự không thể địch nổi cô gái đó.

Lần cuối cùng là vào khoảng nửa năm trước, tôi gặp lại cô ta, sau khi đọ sức, chưa tới một trăm chiêu là cô ta đã đánh bại tôi.


Sau này tôi nghĩ kế đánh cược với cô ta, giành được vũ khí của cô ta.

Không có thanh đao sắc bén ấy, sức uy hiếp của cô ta cũng giảm bớt.

Nửa năm trôi qua, không biết khi nào cô ta sẽ xuất hiện trước mặt tôi nữa.

Cô ta có rất nhiều mánh lới, có tài nghệ hơn người, biết rõ mọi chuyện của nhà họ Bek, thật sự rất đáng sợ!”  
      Đông Phương Hạ nói ra chuyện mà mình cảm thấy sởn gai ốc, áp lực trong lòng vơi đi khá nhiều.

      Nam Cung Diệc Phi im lặng lắng nghe.

Đông Phương Hạ nói rất đơn giản, giọng nói cũng rất thản nhiên, nhưng cô có thể đoán ra tình thế nguy hiểm lúc đó.

Ba năm trước, Đông Phương Hạ mới mười tám tuổi mà thôi, làm được những chuyện đó đã là giỏi lắm rồi.

      Một lúc sau, Nam Cung Diệc Phi mới hỏi ra nỗi nghi hoặc trong lòng: “Đông Phương Hạ, sáu năm trước anh chỉ là một cậu thiếu gia cần người khác bảo vệ, cho dù trải qua muôn vàn khó khăn thì cũng đâu thể giỏi võ như bây giờ được?”  
      “Đó là bởi vì có một ông lão ở nhà họ Bek dạy tôi.

Sau khi tôi tới nhà họ Bek, không biết vì sao ông lão ấy lại coi trọng tôi, cứ bắt tôi phải học võ, tiếc rằng tôi quá bận, chỉ học được khoảng ba mươi phần trăm của ông ấy”.

      “Ồ…”, Diệc Phi gật đầu hiểu ra.

      Hiện tại, cô rất muốn biết cô gái mà Đông Phương Hạ nói tới là ai, là một người như thế nào, còn trẻ mà đã có năng lực như thế.

      Nam Cung Diệc Phi sinh ra ở hào môn, nhưng lại không có sự cao ngạo của một tiểu thư nhà giàu, luôn bình dị với mọi người.

Đông Phương Hạ cảm thấy cô là một cô gái tốt biết quan tâm người khác, điều quan trọng nhất là tâm hồn cô cũng đẹp không kém, anh sẽ không để cô thoát khỏi lòng bàn tay mình, đồng thời cũng sẽ trân trọng cô.


      Thế là anh nhẹ giọng hỏi: “Tối mai có rảnh không?”.

ngôn tình hay
      Nam Cung Diệc Phi ngẫm nghĩ rồi nói: “Có”.

      “Vậy tối mai tôi tới đón cô”.

      “Tối nay anh không về nhà à?”  
      “Chuyện của Thiên Lang và Lang Quân diễn ra cùng một lúc, tôi phải qua xem sao.

Quan trọng nhất là Lang Quân, có một số việc tôi nhất định phải có mặt.

Vả lại, tôi về nhà thì lại nghe mẹ tôi càm ràm mất.

Tôi hiểu tâm trạng của bà ấy, chỉ đơn giản là mong nhà họ Đông Phương có người nối dõi.

Năm đó xa nhà, tôi mới mười lăm tuổi, sáu năm qua đi, mẹ không được chứng kiến tôi trưởng thành, trong suy nghĩ của bà ấy, tôi vẫn còn là một đứa bé mười lăm tuổi”.

      “Trong mắt bố mẹ, con mình mãi mãi chỉ là một đứa trẻ! Năm đó anh là đóa hoa trong nhà kính, bây giờ lại là hùng ưng trong giông bão.


Đông Phương Hạ, cần gì thì cứ nói với tôi, biết chứ? Nếu trong lòng anh có tâm sự, đừng nghĩ mình là đàn ông thì khó mở lời, hãy để Diệc Phi chia sẻ với anh”.

      Chẳng biết từ khi nào, trái tim của Nam Cung Diệc Phi đã Đông Phương Hạ chiếm lấy mất rồi.

      “Cám ơn!”  
      Nam Cung Diệc Phi nở nụ cười xinh đẹp, thân thiết cầm tay Đông Phương Hạ: “Cám ơn tôi làm gì, chuyện tôi nên làm thôi mà! Đông Phương Hạ, tôi chỉ cần anh nhớ rằng anh không chỉ có một mình, đằng sau anh còn có tôi, có nhà họ Nam Cung.

Lúc nào anh tranh thủ thời gian rảnh, cùng tôi tới Trung Nam Hải gặp ông nội”.

      “Đợi xong chuyện tôi sẽ tới thăm ông Nam Cung, tiện thể mang tới bất ngờ cho ông ấy”.

      “Bất ngờ gì?”  
      Đông Phương Hạ nhìn Diệc Phi một cái, cười ha ha nói: “Không nói cho cô”.

      “Cút đi…”  


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận